______________________________________________
Chương 100: Gia đình (2)
Yeriel mở mắt. Hiện ra trước cô là một bầu trời tối, với tuyết trắng đang rơi phủ kín không gian. Yeriel nhắm mắt lại, dụi dụi mảng tuyết đọng trên mi cô, rồi lại mở mắt. Tất cả những gì cô có thể thấy là tuyết. Tuyết trắng xóa phủ tít tắp tới tận đường chân trời.
“…”
Yeriel đứng chậm rãi và nhìn về phía xa, xuyên qua màn mưa tuyết đang rơi. Giữa không gian rộng dài với tuyết rơi phủ kín tầm mắt người ấy, có một ngôi nhà cổ, với ống khói nghi ngút cạnh mái hiên trắng xóa.
Yeriel chớp mắt.
“Những người hầu của mình đâu hết rồi?”
Đó là câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu cô. Cô không thấy bốn người hầu cận đâu cả. Tuy có chút lo lắng, nhưng Yeriel quyết định đi đến căn nhà độc nhất giữa không gian này trước.
Sạt… Sạt….
Mỗi bước chân của cô đều được in rõ trên nền tuyết.
"…Mọi người! Mọi người có ở đó không?!"
Đến cửa biệt thự, cô hét lớn. Không có tiếng trả lời, và cánh cửa cũng không hề mở, mặc dù cô đã dùng hết sức lắc tay nắm cửa.
"Ah."
Yeriel nhận ra mình phải làm gì, và rút ra chiếc chìa khoá. Không cần thiết phải tra nó vào ổ khóa. Cô ấy chỉ cần cắm thẳng nó vào cánh cửa, và xoay.
Cạch-
Cánh cửa từ từ mở ra.
"Có ai không?"
Bên trong là nội thất mang hơi hướng cổ điển từ thời xưa.
Lách tách-
Tiếng tí tách của lò sưởi. Mùi thơm ngào ngạt của trà. Như thể bị ma nhập, Yeriel tiến về phía ấy.
“…?!”
Cô dừng lại ngay khi đến phòng khách. Gần lò sưởi, có một người đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh.
“Deculein?”
Anh nhìn cô, một tay cầm tách trà, tay kia tựa lên tay vịn ghế.
“Yeriel.”
“…”
Yeriel lo lắng. Nếu Deculein ở đây, chỉ có một lý do duy nhất.
“…Anh đã biết hết rồi?”
Anh ấy lắc đầu và đưa ra một câu trả lời kỳ lạ.
“Tôi không phải Deculein.”
"Anh đang nói gì vậy?"
“Tôi là Nhật Ký.”
"…Hả?"
Yeriel cau mày. Deculein, không, cuốn Nhật ký mang hình dáng Deculein, giải thích.
“Mang sứ mệnh hướng dẫn cho những người đặt chân đến nơi này, một trí thông minh độc lập được thiết kế và định hình bằng công cụ ma thuật.”
Anh đặt chiếc cốc của mình xuống.
"Đó chính là tôi."
"…Huh?"
Yeriel sững sờ một lúc, nhưng cô cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao thì nó cũng là một tạo tác được tạo ra bởi cha cô, pháp sư cấp Archmage, Decalane.
“Vậy còn những người đi cùng tôi thì sao?”
“Những người không có chìa khóa đã bị cơ chế bảo mật 'nhật ký hóa' trong thời gian ngắn.”
“…Ghi lại?”
Anh ta đưa ra bốn cuốn sổ. Yeriel ngập ngừng lại gần và cầm lấy chúng.
"Cái này…."
Trang bìa của cuốn sổ trên cùng có tiêu đề 'Roy'. Đó là tên của người quản gia đã phục vụ cô trong một thời gian dài.
“Cô sẽ hiểu ngay khi mở nó ra.”
“…”
Yeriel mở trang đầu tiên.
Soạt, soạt–
Những dòng chữ mới đang được viết thêm vào trên trang giấy trắng.
[Đây là đâu. Khi mở mắt ra, tôi đã ở thế giới này rồi… không, thậm chí đây có thật là một thế giới không?]
Khi đọc những dòng chữ đó, đôi mắt của Yeriel trở nên kinh ngạc.
[…Không, quan trọng hơn cả, tôi lo cho ngài Yeriel. Nếu đây là không gian trong cuốn nhật ký, tôi phải tìm ra ngài ấy. ]
Yeriel ngẩng đầu lên. Cổ vật dưới hình dạng Deculein vẫn đang bình tĩnh nhấm nháp tách trà của mình.
"Cái quái gì đây?"
“Như tôi đã nói, chúng được 'ghi' vào bộ nhớ bằng một cơ chế bảo mật. Vì sở hữu ‘chìa khóa’ nên cô mới được bảo vệ khỏi các cơ chế bảo mật đó.”
“Ý anh là, những dòng chữ này là suy nghĩ của họ?”
"Đúng. Tất cả đều được ghi lại. ”
“…”
“Trông cô có vẻ ngạc nhiên nhỉ.”
Yeriel đọc quyển của hiệp sĩ hộ vệ David.
[Phải nhanh lên. Một hiệp sĩ thì không được phép ở xa chủ nhân của mình…]
Người tiếp theo là cô hầu gái Rachel, và người cuối cùng là phù thủy Regilon. Suy nghĩ của họ đều đã trở thành những con chữ.
“…”
Yeriel đặt một tay ra đằng sau cổ, xoa bóp phần gáy đang nhức nhối. Đầu cô như muốn nổ tung.
“Khi phép thuật đạt đến một mức độ hoàn hảo nhất định, nó sẽ trở thành phép thuật của ‘chân lý’. Và bởi bản thân tôi đã rất gần đến đẳng cấp đó, nên não của cô không theo kịp cũng là chuyện dễ hiểu.”
“ Làm cách nào để hủy bỏ cơ chế này?”
“ Tôi sẽ chỉ cho cô khi cô chuẩn bị rời khỏi đây. Đừng lo lắng, họ sẽ không chết đâu.”
Yeriel tự xốc lại tinh thần.
“Vậy tôi muốn xem ký ức của Deculein trước.”
"Được thôi."
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và Yeriel theo sau.
Hai người đi từ phòng khách xuống hành lang bên phải. Vô số những bức tranh được đóng khung cẩn thận và treo thành một hàng dài dọc theo hành lang.
“Toàn bộ chúng đều là ký ức của Deculein. Cô có thể xem bất cứ điều gì cô muốn.”
"…Thật ư?"
“Tuy nhiên, sẽ tốn rất nhiều mana đấy.”
Yeriel đứng trước một khung tranh. Đó là một bức tranh đóng khung về một phòng làm việc quen thuộc. Cô nhanh chóng nhận ra, đó là dinh thự hiện tại của gia tộc Yukline, mặc dù có chút lạ lẫm vì cách sắp xếp đồ đạc hoàn toàn khác.
“Tôi cần nhắm mắt lại, phải không?”
"Đúng vậy."
"…Được rồi."
Yeriel nhắm mắt lại, thả mình vào bức tranh…
-Thành tích của con tốt đấy.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên. Yeriel quay về phía ấy.
"Ah."
Cô khẽ thốt lên. Trong phòng làm việc, cha cô, Decalane và Deculein hồi trẻ đang đứng đối diện nhau.
-Nhưng chỉ có điểm ở tòa tháp là tốt thôi. Còn ở những học viện khác không phải tòa tháp thì quá thảm hại.
Cha ngồi trên ghế trong khi khiển trách Deculein, người đang đứng cúi gằm mặt xuống sàn như một kẻ tội đồ đang ăn năn hối lỗi.
—Khi con còn nhỏ, ta đã nghĩ con là một thần đồng.
Deculein im lìm như một pho tượng.
—Xét về khía cạnh này, thậm chí Yeriel còn tốt hơn-
─Không.
Ngay khi cha anh nhắc đến cô, đôi mắt của Deculein bỗng mở to. Nhận thấy phản ứng đó, người cha cười lớn, còn Yeriel thì yên lặng.
.—Nếu con biết rõ đến thế thì, bản thân con phải tự mình nỗ lực để trở nên tốt hơn.
─Con chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Con xin thề.
─Không cần phải đến mức đó. Cầm lấy đi.
Cha cô đưa cho Deculein một thứ gì đó.
—Deculein, lựa chọn nằm ở con. Sẽ rất đau đớn đấy, nhưng người như con chắc là không sợ đâu nhỉ?
─Vâng. Tất nhiên rồi ạ.
─…
Ký ức đầu tiên dừng lại ở đó. Yeriel mở mắt ra, và nhìn vào khung tranh bên cạnh.
Lần này là ở hành lang.
Deculein trẻ tuổi đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn. Ánh mắt anh dán chặt vào Yeriel hồi bé, người đang đùa nghịch dưới nắng vàng.
"...Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Yeriel rợn người khi thấy ánh mắt đó. Deculein bất ngờ quay lại, hướng ánh nhìn về phía cô.
" Tôi xin lỗi?"
Trong thoáng chốc, Yeriel tưởng rằng mình đã bị phát hiện mà vội vàng sửa lại câu từ.
─…Chủ nhân Deculein.
“!”
Đúng lúc đó, một giọng nói khác cất lên từ sau lưng cô. Ngạc nhiên, Yeriel quay người lại. Một làn gió hoài niệm trong cô ùa về.
Adele, mẹ kế của Deculein, và là mẹ của cô. Yeriel cố gắng kìm nén muốn bật khóc.
─Ngài ổn chứ?
Adele thủ thỉ hỏi, nhưng Deculein không trả lời. Adele cười khổ rồi bước tới đứng cạnh anh.
─…Nếu Yeriel trở thành vết thương cho chủ nhân-
─Biến đi.
Deculein quay người rời đi như thể không muốn nghe tiếp. Kí ức thứ hai kết thúc ở đó.
“Ư… hàaa. Mình cần tìm những chuyện xảy ra gần đây….”
Mặc dù mới nhìn vào hai mảng kí ức nhưng Yeriel đã phải dựa vào tường để lấy lại hơi thở. Sự cạn kiệt về tinh thần và ma thuật đã làm suy nhược cơ thể cô.
“ Ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ đến đây mà.”
Yeriel ngước lên. Cuốn Nhật Ký, đứng ở phòng khách, tự dưng độc thoại.
" Chúng ta có khách."
“Đợi đã, lẽ nào là?”
Gật đầu, anh đưa cho Yeriel một quyển sổ. Mắt cô mở to vì sốc.
* * *
…Một giờ trước, khi ánh hoàng hôn bao trùm lên tòa tháp.
Sau khi dặn dò các giáo sư và hoàn thành phần nhiệm vụ của mình, tôi lấy cuốn Nhật ký từ ngăn kéo ra.
[ _ ]
Quyển sổ này cũng chứa đựng ký ức, nhưng nó không phải của tôi. Theo như thông tin mà [Vision] cung cấp, cái này là của Yeriel. Tôi vẫn không biết tại sao cô ấy lại lấy trộm cuốn Nhật ký của tôi, nhưng bìa của cuốn sổ rất lạ. Nó như thể một dạng chất lỏng, thứ sẽ loang ra khi tôi chạm vào vậy.
“…Có lẽ đây không phải một tạo tác bình thường.”
Tôi quan sát nó bằng [Hiểu biết]. Bản thân Nhật ký chứa đựng các mạch ma thuật của con người và một số mảnh linh hồn tổng hòa lại với nahu.
“Có thể là tạo tác theo cặp chăng?”
Xét theo cấu trúc và nguyên lý hoạt động gần như giống hệt nhau, có vẻ như ngay từ đầu chúng đã là những tạo tác được tạo thành một cặp với mối liên kết chặt chẽ.
“Bản thân thiết kế của nó cực kỳ giống với một cánh cổng dịch chuyển, tuy nhiên…”
Tôi dừng [Hiểu biết] lại. Chỉ với chút phân tích ngắn gọn đó, 2.000 đơn vị mana của tôi đã bị tiêu hao.
“ Một mình bước vào là quá nguy hiểm.”
Sau khi kết luận, điều đầu tiên tôi làm là rời khỏi văn phòng và đến [Phòng Thí nghiệm Trợ giảng] trên hành lang tối mịt. Trong phòng vẫn còn ánh sáng.
“…”
Tôi lại gần và nhìn vào trong. Chỉ còn lại Epherene trong căn phòng thí nghiệm rộng rãi. Bàn của cô chất đầy những cuốn sách lý thuyết ma thuật, nhưng chủ của bọn chúng thì đã ngủ quên, gục đầu trên những cuốn sách dày cộp. Tôi mở cửa phòng thí nghiệm.
“Pheeew…pheeew…”
Tôi lắng nghe tiếng thở đều đều của cô ấy khi lấy mặt dây chuyền ra.
“Pheeeew... pheeeew…”
Trong bức hình là Epherene hồi còn nhỏ đang mỉm cười rạng rỡ cùng một người đàn ông với khuôn mặt cứng đờ.Trong tâm trí tôi vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh của một Archmage Epherene tương lai, mạnh mẽ và kiên định.
“Pheeew…ph…”
Cô ấy trở thành Archmage vì sự tồn tại của tôi đã làm thế giới rẽ sang một nhánh mới? Hay ngay từ đầu trò chơi đã định hướng cô ấy trở thành một Archmage trong tương lai? Tôi nhớ lại ba Archmage mà tôi từng gặp khi còn là một người chơi. Đấng sáng tạo- Chúa, Sylvia, và Nàng tiên cuối cùng, Adrienne. Chỉ có thể có ba Archmage trong cùng một thời đại.
Tôi nhìn Epherene. Cô đã cởi áo choàng ra khi căn phòng trở nên nóng bức và ngột ngạt. Tuy nhiên, vì đây là tầng 77 nên về đêm trời sẽ lạnh hơn rất nhiều.
“ Em…vẫn còn là một biến số khó lường.”
Tôi nhặt chiếc áo choàng và choàng lên lưng cô ấy.
“…”
Tôi chợt nảy ra một ý. Nếu là cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ giúp được gì đó nếu có chuyện xảy ra.
Tách—!
Đèn phòng tắt phụt theo tiếng búng tay của tôi. Sau khi để lại một ghi chú bằng 「Bàn tay của Midas」 trên bàn, tôi quay trở lại [Văn phòng Giáo sư trưởng].
…10 phút sau.
“….”
Epherene, người đang ngủ gục đầu xuống bàn, từ từ mở mắt ra. Cô cẩn thận nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu lên.
"…"
Cô đã tỉnh dậy ngay khi Deculein mở cửa do áp lực đặc trưng tỏa ra từ anh ấy.
" Gì vậy chứ? Lấy áo choàng khoác lên người mình… ugh.”
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Epherene gãi cổ, nhớ lại những gì anh ta đã nói.
– Em…vẫn còn là một biến số khó lường.
“Hic.”
Đến giọng điệu trong lời nói cũng cực nhẹ nhàng.
“Tại sao tên giáo sư đó lại làm vậy… Lại gì đây?”
Epherene tìm thấy một tờ ghi chú nhỏ trên bàn. Cô nghiêng đầu khi đọc nó, rồi lẻn ra khỏi phòng thí nghiệm. Cô ấy đi đến [Văn phòng Giáo sư trưởng].
“E hèm.”
Epherene sẽ giả vờ như vừa mới thức dậy khi bước vào phòng.
“Hơ~ Oáppp~.”
Cô cố ngáp một cái, rưng rưng nước mắt trong khi mở cửa…
“Ừm, giáo sư. Em vừa thức dậy cách đây vài phút. Ghi chú này là gì vậy ạ…?”
Nhưng Deculein không có trong văn phòng. Trên bàn chỉ có duy nhất một cuốn sổ.
"Cái này là gì?"
Epherene chớp mắt vài lần, vẻ mặt vô tội.
* * *
Bên trong [Nhật ký] là một thế giới đầy tuyết. Không có gì ngoài tuyết trắng tinh và một ngôi nhà cổ kính ở đằng xa. Do đó, theo bản năng tự nhiên, tôi tiến lại gần ngôi nhà đó.
“…Yeriel đã mở nó chăng?”
Cánh cửa đã mở sẵn. Tôi phủi lớp tuyết phủ trên người và đi vào. Một ngọn lửa đang bập bùng trong căn phòng khách trống trải.
Cộp-
Nghe tiếng bước chân, tôi quay lại.
“Ngươi… trông giống ta.”
Một người đàn ông giống hệt như một bản sao của tôi đang đứng ở đó. Anh ta gật đầu vô cảm và trả lời:
“Tôi là một cuốn Nhật Ký.”
“…Nhật Ký của ai?”
“Nhật Ký của cậu và cô ấy. Ký ức của cậu được viết trên tôi.”
Tôi cân nhắc một lúc trước khi hỏi anh ta.
“Yeriel đâu?”
“Cô ấy đang xem ký ức của cậu.”
Anh ta chỉ vào hành lang bên phải.
“Cô ấy ổn chứ?”
“Yeriel có chìa khóa.”
Tôi không biết chiếc chìa khóa đó là gì, nhưng có vẻ như nó có nghĩa là cô ấy đã an toàn. Tôi nhìn sang bên trái.
“Nếu bên phải là của tôi thì bên trái là của Yeriel.”
"Đúng vậy."
Lửa trong lò sưởi dần tắt, để lại một đống tro tàn. Một trận bão tuyết bên ngoài ập đến như thể muốn nuốt chửng chúng tôi vào trong bóng tối. Nhưng các cửa sổ đã kịp thời đóng lại. Trong khung cảnh kỳ quái đó, tôi nhìn thẳng vào gã điên tự nhận mình là một cuốn nhật ký.
“Ngươi là tồn tại của sự chết chóc.”
“…”
Cuốn nhật ký liếc nhìn tôi trước khi lên tiếng.
"Trốn đi."
"Ngươi biết gì không? Ta có thể nhìn thấy án tử của bản thân. Không một thứ gì có thể qua khỏi đôi mắt của ta. Từ góc nhìn của ta thì…”
Gương mặt, giọng nói, bầu không khí tỏa ra. Tất cả đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
"Ngươi đầy sát khí."
Nhật ký vô cảm gật đầu.
"Ai biết được?"
Tôi nhoẻn miệng cười. Hắn trông giống tôi, nhưng không phải là tôi. Chính xác hơn, ngay từ đầu model của hắn đã không phải là tôi ,mà là một người khác giống hệt Deculein.
“Người mà ngươi lấy làm mẫu là Decalane, không phải ta.”
“...”
Lông mày của Nhật Ký giật giật.
“Điều đương nhiên thôi, vì đây là tạo vật của ông ấy mà.”
Nhật Ký, vốn đang im lặng lắng nghe tôi, sau đó gật đầu.
"Đúng. Tôi là tác phẩm của chủ nhân. Một trí tuệ ma thuật được tạo ra để kế thừa ngài ấy.”
“Có phải là kế thừa của dòng dõi Yukline?”
"Đúng. Chủ nhân không có ý định quyết định vấn đề kế vị một cách dễ dàng như vậy. Bởi vì chủ nhân không tin tưởng ngươi.”
“…Ông ấy không tin tưởng ta à.”
"Đúng vậy."
“ Buồn bã làm sao.”
Vào lúc đó, một nhiệm vụ hiện ra trước mắt tôi.
[Nhiệm vụ độc lập: Gia đình]
Nhật ký lên tiếng cảnh báo trong lúc tôi đọc nhiệm vụ mới được nhận với khuôn mặt tràn trề sức sống.
"Trốn đi."
“…”
Tôi không trả lời.
Wheeeeik—!
Bóng tối và tuyết hòa quyện vào nhau, dần dần thành hình.
"Trốn mau đi."
“Không.”
Nước da của Nhật Ký thay đổi.
"…Mau lên. Cơ chế bảo mật đang đến.”
“Không cần.”
Cuốn nhật ký ngậm miệng lại. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có cách để đối phó. Toàn bộ ngôi nhà cổ này đã sặc mùi chết chóc ngay từ lúc đầu rồi.
"Vậy thì ngươi sẽ bị nhật ký hóa.”
Khóe môi Nhật Ký nhếch lên khi tôi xoáy sâu ánh nhìn vào mắt anh ta.
Wheeeeing-!
Thứ hình dạng đen kịt ào ạt tới, vồ vập lấy tôi khi một cơn gió dữ dội cuốn bay lý trí tôi.
***
…Bão tuyết lắng xuống và dịu đi. Nhật ký nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nằm trên sàn với đôi mắt trũng sâu lạnh giá.
“Ta biết một ngày nào đó ngươi sẽ đến mà.”
Nó đã chuẩn bị cho cuộc gặp này từ lâu.
Cùng lúc đó, Yeriel bước ra từ hành lang, mệt mỏi vì phải tiêu tốn quá nhiều mana.
"Chúng ta có khách."
“Đợi đã, lẽ nào là?"
Đáp lại, Nhật ký đưa cho Yeriel một cuốn sổ. Mắt Yeriel mở to khi nhìn thấy cái tên được viết trên đó.
“Deculein”
“…Chính xác, đó là Deculein.”
Deculein đã trở thành một cuốn sổ tay.
________________________________