________________________________
Chương 96: Locralen (3)
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaa—! Áaaaaaaaaaaaaaaa—! Áaaaaaaaaaaaaaaa—!”
“…”
“… Cô ấy bị sao vậy?”
Rose Rio xoa xoa cánh tay, dường như đang ớn lạnh.
“Chẳng khác nào người mất hồn.”
Tôi kiểm tra khuôn mặt cô ấy dưới chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng.
Biểu cảm sợ hãi, đôi mắt hóa đá, tiếng hét chói tai, đồng tử loạn xạ, khuôn mặt nhăn nhó.
Mọi biểu hiện ấy cứ lặp đi lặp lại.
Cô ấy có bảng tên từ năm 963, một năm trước khi Locralen bị khai tử.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa—! Aaaaaaaaaaaaaaaa—! Aaaaaaaaaaaaaaaa—!”
“Rose Rio. Cô có thể dừng tiếng ồn này lại không?”
“ Tất nhiên là được."
Che phủ bằng [Tĩnh lặng], cô ấy đã tắt tiếng người phụ nữ một cách hiệu quả. Tuy nhiên, biểu cảm khủng khiếp và tư thế tê cóng thì vẫn còn.
“Có ai mang theo đá mana không? Tôi cần một cái để duy trì câu thần chú.”
Kreto đưa cho cô một viên từ túi trong của mình.
"Thế này đã đủ chưa?"
“Ồ, vâng.”
Dùng nó làm gốc cho phép thuật của mình, cô ấy đã thêm một vài câu thần chú nữa để đề phòng.
"Đã xong. Vậy, tại sao anh nghĩ chúng ta không nên chạm vào cô ấy, Deculein?
"Cô có thể sẽ chịu chung số phận nếu làm thế."
“…”
Vẻ sửng sốt của mọi người đều lộ rõ trên mặt.
Locralen ho và lên tiếng với các pháp sư trong hội trường.
“Xin lỗi mọi người! Hội nghị hôm nay sẽ tạm thời bị hủy bỏ do một sự cố đáng tiếc. Làm ơn hãy quay lại khách sạn—”
"Không."
Tôi ngắt lời anh ta. Tôi lấy một thanh thép gỗ ra và gửi nó xuống lối ra ở tầng một. Đồng thời, tôi ra lệnh không cho ai ra ngoài.
"Ý ngài là gì?" Trán Locralen nhăn lại.
Tôi bình tĩnh bước đến đứng trước mặt tất cả bọn họ.
“Không ai được phép rời khỏi tòa nhà này.”
“Giáo sư Deculein. Mặc dù là ngài, nhưng tôi là chủ tịch của Hiệp hội Locralen, vậy nên—”
“Có một vật chủ trong số chúng ta.”
“Một vật chủ?”
Tôi nhìn những người tham dự tập trung trước mặt tôi.
“Tôi yêu cầu tất cả mọi người cởi bỏ áo choàng.”
Đám đông phản ứng khá dữ dội.
Relin và những người quen của tôi vội vàng cởi bỏ áo choàng, nhưng những người đứng đầu các gia tộc danh giá khác và các pháp sư cấp cao bày tỏ sự tức giận vì bị nghi ngờ.
“Ngươi thì biết cái quái gì—”
“Biết ta là ai không, Deculein? Ta là Gaelon! Gaelon đấy!”
“Ngay cả khi có một vật chủ trong số chúng ta, thì đó chắc chắn không phải là tôi!”
“Tôi không quan tâm tới những gì vừa xảy ra đâu.”
Mỗi từ họ thốt ra đều tiêu tốn rất nhiều mana, vì vậy tôi quyết định hoàn thành những gì cần nói trước.
“Nếu các người không muốn bị hành quyết vì bị nghi ngờ là vật chủ, thì hãy làm theo lệnh của tôi.”
“...”
─Aa!
Không lâu sau, một tiếng hét tương tự vang lên ở tầng một. Tôi và Rose Rio đi xuống.
"… Ôi trời." Cô há hốc miệng sửng sốt.
Lần này, nạn nhân đang leo cầu thang giữa tầng một và tầng hai.
Anh ta sẽ bước lên một bước, hét lên, lùi xuống một bước, rồi lại hét lên.
“Ca này nặng.”
“Aa—! Aa—!”
Bảng tên của anh ta ghi 963, giống như nạn nhân trước đó.
“Ugh, thật đáng sợ. Deculein. Làm thế nào mà họ lại thành ra như thế?” Rose Rio lo lắng hỏi.
"Tôi không biết."
Mặc dù chậm một chút, tôi nhận thấy các pháp sư khác cũng chạy xuống cầu thang. Locralen, Allen, Epherene, Kreto, Delpen, Relin, Vizetan, Gaelon…
“ Cái gì quan trọng thì làm trước. Đóng cửa lại, Rose Rio.”
“Không được, giáo sư! Nếu tất cả chúng ta đều sẽ bị như vậy—”
"Nào nào."
Cô ấy nhẹ nhàng kiềm chế sự kháng cự của Locralen và chặn tất cả các cánh cửa dẫn đến lối ra bằng chuỗi phép thuật [ Dẻo dai].
*****
… Locralen, 12 giờ sau.
Đến nhà ăn trong góc của tầng một, Epherene thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, cô ấy đã tìm thấy đủ nguyên liệu để đảm bảo rằng thức ăn sẽ không thành vấn đề đối với họ.
“Anh có đói không, phó giáo sư?”
“Không sao~ anh chịu được.” Allen, quyết định đi cùng cô ấy, đã từ chối.
Nhưng bụng của Allen thì đang kêu ọt ọt.
"Anh nói dối. Để em làm một món gì đó nhé.”
"Em biết nấu ăn à?"
"Tất nhiên."
Epherene chuẩn bị một món ăn bằng phép thuật. Cô đưa nguyên liệu bay lên không trung, để chúng tự cắt gọt, đun lên bằng ngọn lửa ma thuật, nêm gia vị và…
“Cho anh xin đĩa nữa!”. Allen có vẻ rất thích món này.
“Vâng ạ.”
Sau khi hoàn thành bữa ăn trong 30 phút, họ đến phòng bàn tròn trên tầng 3, nơi các pháp sư được chọn, bao gồm cả Deculein và Rose Rio đang họp.
"Tôi mang đồ ăn tới.”
"Này! Ngươi không thấy bọn ta đang họp à?!”
Relin lườm và xua tay đuổi cô đi, nhưng Rose Rio đã gạt bỏ ý định đó.
"Tôi đang đói."
"Ah. Là vậy sao…"
"Cảm ơn em nhiều.”
"Không có gì ạ."
Khi Allen phục vụ mỗi người một đĩa, Epherene lén lút đứng gần chiếc bàn tròn để nghe lén cuộc thảo luận của họ.
“… Hừm. Nghĩa là hiện tượng này chỉ có thể xảy ra với những người đến từ tương lai, phải không?” Rose Rio vừa ăn vừa hỏi.
“Nó sẽ mạnh nhất ở thời điểm 10 năm sau. Rất có thể nó đang nhắm mục tiêu vào những người tồn tại gần thời điểm đó trước.” Deculein vừa trả lời vừa đọc sách. Cô liếc nhìn bìa của nó.
“Có thứ gì trong cuốn sách đó vậy… Đợi đã. Đó không phải là năm 963 sao? Làm thế nào anh có thể đọc nó dễ dàng như vậy?”
“Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ cảm thấy khó khăn khi đọc nó cả.”
Mặc dù tổng dung lượng mana của anh ấy rõ ràng là thấp nhất trong số những người ở Locralen, nhưng sức mạnh tinh thần độc nhất của Deculein đã giảm mức tiêu thụ mana xuống mức tối thiểu, nếu không muốn nói là 0% tuyệt đối.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, Giáo sư, người ở trong kho lưu trữ dưới lòng đất là ai?” Relin hỏi, khiến Epherene giật thót.
Thậm chí không buồn trả lời anh ta, anh ta chuyển sự chú ý sang Rose Rio.
“Tầng hầm ở đây là tầng thứ mấy?”
“Chà, tôi không chắc nữa, nhưng tôi nghe nói nó khá sâu.”
“Vậy tại sao họ lại xây một kho lưu trữ trong đó?” Deculein lẩm bẩm, tay vẫn lật giở từng trang sách trên tay. Khi nhìn kỹ hơn, cuối cùng cô cũng thấy được tiêu đề của nó.
[Khảo sát về tòa Locralen, năm 963].
Rose Rio nhún vai.
“Làm sao tôi biết được?”
“… Rose Rio.”
Anh ngước mắt lên nhìn khi cô thờ ơ đáp lại.
"Chuyện gì?"
"Cô bao nhiêu tuổi?"
“…Anh hỏi làm gì?”
“ Tôi buộc phải hỏi vì cô nói chuyện mà không có kính ngữ.”
“Nhưng cấp bậc của tôi cao hơn anh.”
Cô ấy khoanh tay và nhếch mép cười, nhưng khi Deculein gập cuốn sách cái sầm, cô ấy lại nao núng.
Trao cho cô cái nhìn lạnh lùng đầy chết chóc, anh khẽ thì thầm.
“… Rose Rio.”
"Gì nữa?"
“… Rose Rio.”
"…Cái gì?"
“Tôi hỏi cô lần cuối.”
“…”
Ánh mắt sắc lẻm như muốn đâm xuyên qua con ngươi của cô, áp lực tỏa ra từ anh ta dường như bóp nghẹt cả căn phòng.
“… Thôi được rồi. Vậy thì tôi sẽ dùng kính ngữ đồng vai vế. Như vậy đã đủ công bằng chưa?”
Anh gật đầu.
Bàng—!
Cánh cửa phòng hội nghị bật mở.
“Giáo sư Deculein! Pháp sư Rose Rio! Hai người vẫn còn tán gẫu với với ăn uống ở đây à?!”
Delpen, một thuật sĩ được đặt tên, nổi cơn thịnh nộ. Anh ta mang số năm 960.
“Đã có thêm 40 nạn nhân rồi! Cậu không nhận thức được có bao nhiêu người, cả quá khứ lẫn tương lai, đang ở đây sao?!”
“…”
“Bị điên hay gì mà ra lệnh cho chúng tôi ở lại đây trong khi vật chủ của con quái vật đang ở trong tòa nhà này?! Khác nào ngồi chờ chết! Tôi không chấp nhận chuyện này! Dù sao thì cậu cũng không có quyền ngăn cản chúng tôi!” Delpen quay lưng bỏ đi, dẫn theo khá nhiều người.
“… Delpen từ năm 960.”
Anh ta dừng lại trước lời nói của Deculein.
“Tôi là Deculein từ năm 958.”
Sức nặng và áp lực to lớn mà giọng nói của anh mang theo đè ập xuống vai mọi người, bao gồm cả chính kẻ phát ngôn vừa nãy.
“Tôi là Trưởng gia tộc Yukline, Giáo sư trưởng của Đại học Hoàng gia, Cận vệ kiêm Giảng viên ma thuật của Hoàng đế Bệ hạ…”
Mỗi danh hiệu được nêu ra, sức nặng đều như một tảng đá đặt lên đầu Delpen.
“Delpen từ năm 960.”
“…”
Nuốt nước bọt, anh quay lại nhìn Deculein.
"Nói tôi nghe ý kiến của anh."
Anh vẫn ngồi khoanh chân, thậm chí còn chẳng buồn đứng dậy hay thể hiện một chút giận dữ nào.
Rồi anh nhẹ nhàng cất lời.
“ Hay là anh muốn biến mất khỏi thế giới từ năm 958?”
Không chỉ riêng mình anh, đó là một lời cảnh tỉnh gửi đến tất cả những ai có ý định chống đối..
“Rohalak vẫn còn nhiều giường lắm.”
Họ run sợ khi nghĩ đến sự tồn vong trong tương lai của họ đang bị đe dọa.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã nhất thời hoảng loạn, để rồi đánh mất chính mình. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, Giáo sư Deculein!”
Anh ta cúi đầu sâu nhất có thể.
* * *
… Chủ tịch hội nghị, Locralen, xuống [Kho lưu trữ ngầm].
“Chết tiệt. Làm thế quái nào điều này lại xảy ra? Không thể nào. Không đời nào mình lại hoàn toàn mờ tịt về một sự kiện như vậy…”
Anh ta chạy dọc sát tường, nơi cung cấp cho anh ta một con đường an toàn, đến khi anh ta dạt vào một góc của kho.
“Hộc… hộc…”
Sau khi quan sát xung quanh, anh ấn tay vào tường, khiến một cánh cửa bí mật từ từ mở ra sau khi nhận diện dấu vân tay.
“ Hộc, hộc, hộc.”
Anh điều chỉnh lại hơi thở nhọc nhằn sau khi bước vào căn phòng ẩn ngập trong ánh sáng trắng.
“Phù…”
Lau mồ hôi, anh bước tới và ngồi xuống một chiếc ghế. Sau đó, anh mở quyển nhật ký của mình, thứ ghi lại những điều đã xảy ra ở trong Locralen.
[ Ngày 8 tháng 3: Từ giờ Locralen sẽ là nhà của mình. Vì thế…]
Anh ấy sử dụng căn phòng ẩn này để cất giữ cuốn nhật ký, nhưng vì bản thân Locralen là nơi mà các dòng thời gian bị vướng vào nhau, nên đôi khi anh ấy sẽ đọc được những dòng nhật kí của anh ấy trong tương lai, giúp anh luôn biết trước về các sự kiện lớn sẽ xảy ra, và đáng lý ra nó cũng phải ghi cả chuyện gì đang xảy ra ở hiện tại.
[ Hiện tượng này gọi là ‘vòng lặp vĩnh cửu’. Deculein cũng…]
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Anh điên cuồng lục lọi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến những trang bị xé.
Tuy nhiên, nhờ vào nỗ lực tuyệt vọng của mình, anh ấy đã phát hiện ra một mục mới mà anh ấy chưa từng thấy trước đây.
[ Ngày 5 tháng 9: Cuộc tấn công mà Deculein nói đến chính là tác phẩm của mụ phù thủy chết tiệt đó. Mụ ta…]
Anh ấy cố gắng giải mã chữ viết tay lộn xộn và nguệch ngoạc mà bản thân trong tương lai của anh ấy gửi đến hiện tại. Nội dung của nó khiến anh kinh ngạc đến điếng người.
"Không thể tin được. Làm sao…"
[Mau nói với Deculein đi!]
Anh đóng cuốn nhật ký của mình và đi thẳng lên mặt đất. Mặc kệ mồ hôi đầm đìa, anh leo qua các bậc cầu thang và phi đến sảnh nhanh nhất có thể.
“Giáo sư Deculein! Giáo sư Deculein!”
Chỉ có một nhân viên ở bàn thông tin tầng một, nơi bị chặn lại bởi phép thuật của Rose Rio.
Và gã này vẫn có thể ngủ gục trong thời khắc hỗn loạn này ạ!
Locralen chạy đến chỗ anh ta.
"Này! Giờ không phải là lúc để ngủ đâu!”
"Ah! Không, vâng!”
Tỉnh dậy trong cơn bàng hoàng, anh ta nhìn Locralen.
“Giáo sư Deculein đâu?!”
“Ồ, có lẽ bây giờ anh ấy đang ở trong phòng họp bàn tròn ở tầng ba. Ít nhất anh ấy đã ở đó ba giờ trước.
"Tầng 3 á?!" Locralen bối rối khi biết mình còn phải leo bao nhiêu bậc cầu thang nữa.
"Ah! Không."
"Không?"
"Vâng!"
"Tóm lại là anh ta ở đâu-"
“Ồ, có lẽ bây giờ anh ấy đang ở trong phòng họp bàn tròn ở tầng ba. Ít nhất anh ấy đã ở đó ba giờ trước.
"… Hả?"
Vào lúc đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Locralen.
Cậu nhân viên vẫn tiếp tục nói.
"Ah! Không, vâng! Ồ, bây giờ anh ấy có lẽ đang ở trong phòng họp bàn tròn ở tầng ba. Ít nhất anh ấy đã ở đó ba giờ trước.”
“…”
Ực–
Nuốt nước bọt, Locralen từ từ lùi lại một bước.
Đồng thời, anh nhận ra.
Người này bị ‘lặp’ ngay trước mặt anh.
Có nghĩa là vật chủ…
“… Ít nhất anh ấy đã ở đó ba giờ trước.”
Ở rất gần.
Locralen vội đảo mắt láo liên, nhưng không có ai. Đôi chân anh run lẩy bẩy.
"Ah! Không, vâng! Ồ, anh ấy có lẽ đang ở trong phòng họp bàn tròn ở tầng ba ngay bây giờ…”
Những câu từ lặp đi lặp lại không ngừng.
"Chết tiệt!"
“...Tầng ba ngay bây giờ. Ít nhất anh ấy đã ở đó ba giờ trước.”
Locralen chạy bán sống bán chết lên cầu thang.
─À! Không, vâng! Ồ, bây giờ anh ấy có lẽ đang ở trong phòng họp bàn tròn ở tầng ba. Ít nhất anh ấy đã ở ba giờ trước…
Đến tầng ba rồi.
“Ugh, Giáo sư Deculein—!”
Tuy nhiên, khi mở cửa phòng họp, một khoảnh khắc trong quá khứ làm anh khựng lại.
[Mau nói với Deculein đi!]
Dòng chữ cuối cùng của bản thân trong tương lai đó.
Anh đã cắm đầu làm theo không kịp nghĩ ngợi gì, nhưng…
Bây giờ anh mới nhận ra, rằng đó không phải chữ viết tay của mình.
"Ah…”
Sau cánh cửa ấy không phải Deculein.
Ở đó có một người, chính là thủ phạm đã giăng bẫy chờ anh tới.
“Xin chào, Locralen.”
Vừa dứt lời, một tia sáng chói lóa chiếu vào mắt anh.
“Ngươi… Làm sao ngươi biết?”
Kể từ thời điểm đó, tất cả những gì còn lại đối với anh là sự lặp lại.
“Ugh, Giáo sư Deculein—!”
Anh quay ngược về quá khứ và mở cánh cửa ở tầng ba. Đối mặt một lần nữa, anh lầm bầm một lần nữa với vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi… Làm sao ngươi biết?”
Khi nói xong những lời đó, thời gian của anh ấy quay ngược lại.
Anh quay về quá khứ và mở cánh cửa ở tầng ba.
“Ugh, Giáo sư Deculein—!”
Kẻ chủ mưu đã rời đi từ lâu, nhưng biểu cảm, ký ức và thời gian của anh vẫn không thay đổi.
“ Ngươi… Làm sao ngươi biết?”
Locralen chính thức rơi vào ‘vòng lặp vĩnh cửu’.
__________________________
Trans+ Edit: vietdat2005