Nhà của Juujouji Orihime nằm ở khu vực ga Monzen-Nakachō.
Đó là một ngôi nhà samurai cổ kính và tráng lệ, được bao quanh bởi bức tường kiên cố lợp ngói tráng men.
Hal đỗ xe scooter gần cổng chính và tháo mũ bảo hiểm. Vừa lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của cô học trò khóa dưới đáng yêu. Cô bé tình cờ đi từ hướng đối diện tới.
"Tiền bối!"
"Em đi mua sắm à?"
"Vâng ạ. Trời vẫn còn khá nóng, nên em mua kem. Em mua phần của tiền bối nữa đó ạ."
Tay xách một chiếc túi nhựa nhỏ, Hazumi vận đồng phục học sinh.
Hiện lên nụ cười thuần khiết trăm phần trăm, Hazumi trông còn giống thiên thần hơn cả một thiên thần thật sự. Hal có thấy vầng hào quang thánh thiện sau lưng cô bé cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Tuy nhiên, Hazumi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhìn vẻ mặt cô bé, Hal bối rối không hiểu tại sao cô bé lại tỏ ra kiên quyết đến vậy. Ngay lúc đó, cô học trò khóa dưới đáng yêu bước vài bước lại gần cậu, rồi làm một điều không ngờ tới.
"N-Nóng quá! Mau vào nhà thôi!"
Hazumi ôm chặt lấy cánh tay phải của Hal.
Cô bé ôm rất chặt. Thân hình mảnh mai của cô bé mười bốn tuổi áp sát vào cánh tay cậu. Hal cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể Hazumi xuyên qua lớp đồng phục.
Đầu tháng 9, cái nóng mùa hè vẫn chưa rời Tokyo New Town.
Ôm chặt thế này chỉ tổ nóng hơn thôi—Dù Hal nghĩ thế, nhưng sự bất ngờ đột ngột và cảm giác từ cơ thể Hazumi khiến cậu mất bình tĩnh, không thốt lên được lời nào ngoài câu "Đ-Được rồi."
"Chị em cũng đang đợi tiền bối đó. Nhanh, vào thôi ạ."
"K-Không cần kéo đâu. Anh tự đi được mà!"
"Em không muốn tiền bối bị lạc đâu!"
Hazumi chu đáo nắm lấy tay Hal rồi dẫn cậu vào cửa.
Sân nhà tuy nhỏ nhắn, chỉ ngang một khu vườn Nhật Bản bé xinh, nhưng Hal đã ghé thăm không dưới vài lần rồi. Về cơ bản, chỉ có một lối đi duy nhất, thế nên dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có chuyện lạc đường được.
Ấy vậy mà, cậu chẳng nỡ chối từ bàn tay Hazumi cùng tấm lòng tốt bụng của cô bé.
Cuối cùng, Hal đành ngoan ngoãn để Hazumi nắm tay, dẫn cậu bước vào lối ra vào. Đón chờ cậu ở đó là một cô gái khác.
"Haruga-kun, chào mừng cậu. Xin lỗi vì chiều nay tớ bận quá nên không sang chỗ Luna được. Tự dưng tớ phải giải quyết một việc gấp."
"Đừng bận tâm. Dù sao thì cũng chẳng gây ra rắc rối gì cả."
Chắc hẳn cô nàng đã nhìn ra cửa sổ, thấy hai người họ đang đi trong sân nên mới ra đón.
Vừa trả lời Juujouji Orihime đang đứng đợi ở cửa, Hal bỗng giật mình. Cậu vẫn còn đang nắm tay Hazumi!
Cậu và Orihime có thể nói là đang trong một mối quan hệ "đặc biệt" như thế kia mà.
Mặc dù Hazumi là học sinh cấp hai năm thứ hai, vừa là hậu bối của cậu, lại còn là em họ của Orihime nữa chứ, để cô bé thấy mình thân thiết với cô gái khác như thế này thì có ổn không đây...?
Không biết Orihime là đang giả vờ không biết hay thực sự không nhận ra nỗi bận tâm của Hal, cô nàng vẫn tươi cười rạng rỡ cất lời: "Cậu đã ăn tối chưa? Tớ có nấu phần cậu nữa đấy, nếu không ngại thì cùng dùng bữa với chúng tớ nhé!"
"Đ-Đừng lo. Hôm nay tớ mới chỉ ăn đúng một viên kẹo muối hồi trưa thôi."
"Trời ạ. Đúng là đồ không thay đổi gì cả, vẫn cái thói không chịu ăn uống đàng hoàng!"
"Tại tớ mải mê nghịch điện thoại quá, nên quên mất."
"Dù sao thì, cậu cũng đang đọc mấy tài liệu công việc mà, phải không? Đừng có làm việc quá sức đấy, kẻo chưa kịp đánh rồng đã lăn ra chết vì kiệt sức rồi!"
Hal mỉm cười bất đắc dĩ khi nghe Orihime cằn nhằn, tuy là nói với giọng trách móc nhưng rõ ràng là vì lo lắng cho cậu.
"Mà này, ông cậu đâu rồi? Tớ cần chào ông ấy một tiếng."
"Ông không có ở đây. Tối nay ông về khá muộn, thế nên tớ mới muốn mời Hazumi – và cả cậu nữa – sang dùng bữa. Tuy tay nghề tớ không được như cô Asya, nhưng cậu cứ yên tâm là món nào tớ cũng tự tay làm đấy nhé."
"Senpai, em cũng có giúp một tay mà!" Hazumi mỉm cười, tiếp lời Orihime.
Nói thêm một chút, tay của Hal và Hazumi vẫn còn nắm chặt lấy nhau.
...Phải đến tận sau đó, khi Hazumi tiến về phía dường như là nhà bếp để cất kem đi, cô bé mới buông tay Hal ra.
Tim Hal vẫn đập thình thịch khi Orihime dẫn cậu ấy đến một căn phòng kiểu Nhật rộng rãi.
Nhà Orihime là một dinh thự kiểu Nhật, nên không có phòng khách hay phòng ăn kiểu Tây. Một chiếc bàn lớn kê giữa sàn tatami, trên đó bày biện đủ loại món ăn.
Có salad đậu phụ và khoai nghiền, cà tím muối, món ratatouille làm từ các loại rau củ mùa hè tuyển chọn kỹ lưỡng, ngập tràn gà rán, khổ qua xào đậu phụ, vân vân. Các món ăn chẳng theo một chủ đề nào cụ thể, nhưng chính điều đó lại tạo nên hương vị chân chất của một bữa cơm nhà.
Một lúc sau, ba người họ bắt đầu dùng bữa.
Có lẽ do thời tiết quá oi bức mấy ngày nay, Hal chẳng có mấy cảm giác thèm ăn. Nhưng so với mấy ngày gần đây, bữa tối nay cậu ấy lại ăn khá nhiều.
Có lẽ là do vừa ăn vừa trò chuyện với Orihime và Hazumi.
So với việc ăn vội vã trong năm phút, dành một hai tiếng để thong thả thưởng thức trọn vẹn bữa ăn sẽ tốt hơn cho hệ tiêu hóa và giúp ăn được nhiều hơn.
Sau bữa ăn, họ còn ăn cả kem Hazumi vừa mới mua trước đó.
Hal thường ăn một mình, ăn xong thức ăn trong hai ba giây mà chẳng nói chuyện với ai. Với Hal, việc được ăn uống như thế này thật sự khó tin.
Đừng nói đến việc ra ngoài hàng quán, ngay cả ở nhà, cậu ấy cũng không thể vừa ăn vừa trò chuyện được.
Hal biết đây không phải nhà mình mà là nhà Juujouji, thế mà cậu ấy vẫn có thể thả lỏng bản thân như đang ở trong lãnh địa của chính mình vậy.
Đây là minh chứng cho thấy cậu ấy đã trở nên thân thiết với Hazumi và Orihime đến mức nào.
Ba người họ dành thời gian bên nhau trong yên bình. Hazumi rời đi trước để về nhà trước khi trời quá tối, để lại Hal và Orihime một mình trong nhà.
Bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vả lại, đêm mới chỉ bắt đầu.
Tuy nhiên, Hal lại gợi ý nên về nhà sớm hơn.
"Đến lúc tôi phải về rồi."
Thật lòng mà nói, cậu ấy rất muốn tận hưởng "khoảnh khắc riêng tư của hai người" này.
Thế nhưng, ông nội của Juujouji Orihime thì khá là phiền phức. Ông ấy sẽ thẳng tay (hay đúng hơn là trẻ con một cách đáng yêu) đẩy lùi tất cả những gã con trai nào dám tiếp cận cháu gái mình. Hơn nữa, Hal đã từng làm "chuyện kia" trước đó, nên nếu gặp mặt ông ấy thì sẽ rất ngượng ngùng...
"Ô kìa? Ông nội gọi."
Điện thoại Orihime reo lên.
Cuộc trò chuyện của cô ấy với gia đình chỉ kéo dài vỏn vẹn ba phút.
"Sáng sớm nay, ông nội đã đi Chiba thăm một người bạn cũ lâu năm không gặp... Có vẻ như tối nay ông ấy sẽ không về nhà."
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không, ông bảo vì lâu lắm rồi không gặp bạn cũ, nên từ khi mặt trời còn chưa lặn đã bắt đầu chén chú chén anh rồi. Nghe giọng ông vui vẻ lắm, bảo sẽ cùng bạn bè nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng."
"...Mừng là vậy. Nghe vậy thì ông vẫn khỏe mạnh lắm."
"Đó là do ông nội tập võ đấy. Ông hay cằn nhằn nhưng tuyệt nhiên không biết từ chối rượu bia là gì. Cứ mỗi lần đi nhậu là y như rằng ông bắt đầu từ ban ngày."
"Tôi nghe nói người tập luyện thể thao mà tụ tập với nhau thì uống khỏe như voi."
"Mấy buổi tụ tập do ông và bạn bè ông tổ chức thì cứ mặc định là sẽ có tiệc tăng một rồi tăng hai, tăng ba..."
Ông nội của Orihime luôn mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm nghị và cố chấp.
Nhớ lại gương mặt nghiêm trang đến vậy, Hal không khỏi bật cười khổ. Trong khi đó, cô cháu gái vốn cẩn trọng, đáng tin cậy đột nhiên trở nên bồn chồn, lẩm bẩm hỏi: "Vậy là, Haruga-kun… anh sắp về rồi ư?"
"À, ừ."
Chướng ngại vật duy nhất ngăn cản may mắn bất ngờ cuối cùng đã được gạt bỏ.
Hal và Orihime nhìn nhau. Mắt chạm mắt. Ngay lập tức, cả hai lao về phía nhau như dòng nước vỡ đập. Bước tới gần, họ ôm lấy nhau rồi trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Môi kề môi trong phòng khách nhà Juujouji, họ cứ thế chìm đắm trong men tình, chẳng dứt ra được một hồi lâu.
Mãi sau mới chịu dứt ra, Orihime ngây ngất thì thầm:
"Em luôn muốn được như vậy với anh..."
"Anh cũng vậy, Juujouji..."
Tất nhiên, họ không hề trách Hazumi đã làm "người thứ ba".
Cả hai đều rất yêu quý cô em khóa dưới kiêm em họ đáng yêu này, và luôn chào đón sự hiện diện của cô bé bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, chuyện này lại hoàn toàn khác.
Là một cặp đôi đã tìm thấy nhau giữa mùa hè New York, chẳng phải là lẽ thường tình khi mong muốn được củng cố "mối quan hệ như thế này" mỗi khi có cơ hội hay sao?
Đó là điều Hal nghĩ, và may mắn thay, Orihime cũng vậy.
Cuối cùng, cả hai di chuyển đến ghế sofa, ôm chặt lấy nhau như hai sợi tơ vấn vít. Má kề má trêu đùa, họ không ngừng trao nhau những nụ hôn.
"Anh xin lỗi, anh chưa có thời gian ở riêng với em..."
"Đừng lo, đó là vì anh bận rộn quá mà. Với lại, trước đây chúng ta cũng đã quyết định không công khai mối quan hệ này với mọi người rồi."
Đón nhận mọi lời Orihime nói một cách rộng lượng, nhưng rồi cô bỗng xị mặt xuống.
"Ấy thế mà, cậu lại đi gặp riêng Luna-san một mình à...?"
"Tớ xin lỗi phải nói vậy, nhưng mà đó là vì hai cậu đã hủy hẹn với tớ đấy chứ!"
"T-Tớ biết, nhưng có phải ai muốn thế đâu. C-Chỉ là, với bản tính của Luna-san, tớ chắc chắn cô ấy đã thể hiện tình cảm vô cùng nồng nhiệt với cậu... Đúng không?"
"Ờ, thì..."
"Tớ biết hết rồi. Vừa nãy cậu còn nắm tay Hazumi nữa mà."
"Ư-Ưm, xin lỗi."
"Ôi... Tớ không mắng cậu đâu. Tớ cũng hiểu là chúng ta không muốn làm hỏng không khí của cả đội. Vì mọi người đều ____ cậu."
"? Juujouji, cậu vừa nói gì thế?"
"K-Không có gì. Dù sao thì... Cậu đã làm gì với Luna-san rồi?"
"Ôi!? Ý cậu là 'làm gì' là làm gì cơ?"
"Giống như lúc nãy chúng ta đã hôn nhau, hay ôm chặt cô ấy, mấy chuyện như thế đó."
"Tất nhiên là không. Bọn tớ hoàn toàn không làm gì vượt quá giới hạn như thế đâu..."
"Thật không?"
"...Nếu có thì chỉ là gối đùi thôi."
"Tớ biết ngay mà."
Hal không dám hé lộ chuyện lau tai, nên cậu chỉ nói nửa thật nửa dối.
Orihime có chút giận dỗi, quay lưng lại với cậu. Cuối cùng thì cô ấy vẫn giận ư?—Đúng lúc Hal còn đang ngạc nhiên trước phản ứng của cô gái mình yêu thương...
Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào cậu.
"Juujouji!?"
"Tớ cũng có thể cho cậu gối đầu lên đùi tớ, nhưng chuyện đó cậu đã làm ở Izu rồi. Dù tớ có làm thế thì cũng chỉ ngang với Luna-san thôi. Vậy nên, Haruga-kun, cậu sẽ là chiếc gối của tớ. Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ bỏ qua hết mọi chuyện."
"Đừng nói là gối, tớ còn sẵn lòng làm ghế tựa người cho cậu nữa là!"
Ngồi cùng Orihime trên ghế sofa, Hal tuyên bố một cách có phần bối rối.
Hiện tại, cậu đang dùng toàn bộ cơ thể để đỡ lấy lưng Orihime, cảm nhận sức nặng và hơi ấm cơ thể cô. Ngồi trên đùi Hal, Orihime chắc chắn không hề nhẹ chút nào.
Tuy nhiên, điều Hal cảm nhận được là một sự thỏa mãn và hạnh phúc tràn ngập.
Có lẽ là do cậu đang được ép sát vào Orihime Juujouji đang buông lỏng cảnh giác, cảm nhận hơi ấm của cô bằng toàn bộ cơ thể mình.
(Mà nói mới nhớ, tư thế này...)
Hal chợt nhận ra tư thế này y hệt khi cậu dùng kỹ năng tất sát.
Mỗi lần trước đó, cậu đều vòng tay từ phía sau ôm lấy ngực Orihime để truyền ma lực vào tim cô ấy.
"Á!? H-Haruga-kun, tay cậu—!"
"Ơ? Ối, xin lỗi!"
Tay phải Hal vô thức chạm vào bầu ngực Orihime.
Cậu ta hoàn toàn không hay biết gì. Dường như, tay cậu đã tự động vươn tới đúng lúc cậu thoáng nghĩ: "Có chút gì đó giống những lần trước..."
Bộ ngực đầy đặn của Orihime gần như muốn tràn ra khỏi lòng bàn tay cậu.
Cảm giác năm ngón tay lún sâu vào da thịt mềm mại của cô có chút gì đó gợi cảm. Chỉ cần chạm vào vòng một của Orihime thôi cũng đã khiến trái tim Hal tràn ngập một cảm giác khoái lạc đến ngây ngất.
"Trời ạ... Haruga-kun, anh đúng là đồ biến thái."
"Xin lỗi, tay anh đã tự động hành động trước khi anh kịp nhận ra."
Hal cố tình dùng giọng điệu nghiêm túc.
"Anh chưa bao giờ nói với em, Juujouji, nhưng thật ra, anh thực sự rất yêu bộ ngực của em. Tất nhiên, anh cũng thực sự rất rất yêu con người em nữa. Anh hứa với em, dù cho ngực em không lớn như vậy, tình cảm của anh dành cho em cũng sẽ không thay đổi một chút nào."
"Dù anh có nói giọng nghiêm túc đến mấy, thì cũng không thay đổi được sự thật anh là đồ biến thái đâu..."
"A-anh thực sự rất xin lỗi."
"...Vậy thì, anh muốn tiếp tục chứ?"
"Ếch!?"
"Vì Haruga-kun đã nói là anh yêu em nhiều như vậy rồi, cho phép anh chạm nhiều hơn một chút... cũng không phải là không thể. Bởi vì, em cũng yêu anh mà."
"Juujouji!"
"Ưm, Haruga-kun!"
Nghe được những lời đó từ cô gái mình yêu, Hal lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Khi cậu nhận ra thì, tay và ngón tay cậu đã ghì chặt lấy bộ ngực của Orihime một cách mạnh bạo. Cậu vội vàng kiểm soát lực tay, vừa nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực mà một tay không thể ôm trọn, cố gắng giữ chúng trong lòng bàn tay.
Áp sát vào Orihime, cậu đặt lòng bàn tay mình lên trên bộ ngực cô—
Ngay giây phút này đây, Hal đã trải qua khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời mình.
"C-cảm giác này thật là nhẹ nhõm."
"E-em cũng vậy, dường như thế. Khi làm thế này, toàn bộ cơ thể em cảm thấy như hòa làm một với anh vậy. Em cảm thấy—vô cùng hạnh phúc."
"Juujouji..."
"Haruga-kun..."
Ngay khi Hal cảm thấy cơ thể và tâm trí mình dần dần được thả lỏng hoàn toàn, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Một cơn buồn ngủ ập đến bất chợt.
"Haruga-kun, anh ngủ rồi sao?"
Trở thành một chiếc gối ôm sống, Haruga Haruomi đang đỡ lấy cơ thể của Orihime.
Trở thành sự tồn tại được Orihime yêu quý nhất trong vài tháng qua, chàng trai trẻ này đã bắt đầu thở đều đặn và chậm rãi từ lúc nào không hay. Cậu ta đã ngủ thiếp đi. Thật khó mà trách cậu ta được.
Mặc dù cuộc sống bận rộn của cậu đã phần nào dịu đi, nhưng cậu vẫn bận rộn với việc vạch ra "kế hoạch" và thậm chí còn không có đủ thời gian để ngủ.
Tình cờ thay, sau khi bất tỉnh, Hal vẫn không buông tha bộ ngực của Orihime.
Vừa bực mình, Orihime vừa không khỏi cảm thấy ấn tượng trước sự kiên trì mà cái tên "biến thái kín đáo" tự xưng kia thể hiện. Sau đó, cô cũng cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng trào trong tim.
"Trời ạ... Thấy anh ấy vui vẻ như vậy khiến mình muốn chiều theo và cho anh ấy làm nhiều hơn nữa. Luna-san đã nhắc nhở chúng ta trước đó rồi mà..."
Juujouji Orihime, Luna Francois và Shirasaka Hazumi.
Ba cô gái cùng nhau tham gia vào một "nhiệm vụ bí mật".
Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi họ trở về từ New York, sau khi em họ Hazumi báo cáo với họ rằng, "Cứ thế này, Senpai sẽ mất đi ký ức con người và biến thành rồng mất!"
Đây là ngòi nổ thúc đẩy bộ ba bắt đầu so sánh những ghi chép về Haruga Haruomi.
Kết quả là, nhiều điều đã được đưa ra bàn bạc. Sự biến đổi thành rồng của anh ấy đang tiến triển không ngừng, và ký ức của anh ấy với tư cách là một con người sẽ biến mất trong khi sức mạnh của anh ấy tăng lên—
Giờ đây, nó cuối cùng đã tiến đến điểm không thể quay đầu.
Tuy nhiên, nếu anh ấy có thể trải nghiệm niềm vui tột độ với tư cách là một con người (chẳng hạn như thỏa mãn ham muốn của mình với tư cách là một "biến thái kín đáo"), thì ký ức và phẩm chất con người của anh ấy sẽ có dấu hiệu phục hồi...
Sau khi biết được sự thật này, Luna Francois là người đầu tiên lên tiếng.
"... Tôi đã quyết định. Tôi sẽ làm nhiều điều để làm cho Harry biến thái đáng yêu của tôi hạnh phúc, nhờ đó trì hoãn sự biến đổi thành rồng của anh ấy càng lâu càng tốt."
"T-Tớ nữa!"
Đáng ngạc nhiên là ngay cả Hazumi ngoan ngoãn và dịu dàng cũng tuyên bố ngay lập tức.
Orihime là người duy nhất còn lại không nói nên lời, nhưng Luna Francois nở một nụ cười gợi ý và nói, "Tôi cho rằng cậu cũng sẽ làm như vậy, Orihime-san, vì vậy tất cả chúng ta nên hợp lực."
Vì vậy, cô gái người Mỹ phóng khoáng bắt đầu đưa ra những gợi ý.
"Điều khiến tôi lo lắng nhất là... liệu chúng ta có nên cho phép "ranh giới cuối cùng" bị vượt qua một cách dễ dàng hay không. Cá nhân tôi, tôi rất muốn làm điều đó và tôi khá chắc chắn Harry sẽ sẵn lòng đồng ý. Tuy nhiên, con người có xu hướng quen với và trở nên mệt mỏi với hạnh phúc được trao cho họ một cách tự động. Vì vậy, chúng ta phải đặt ra ranh giới trước về cách chúng ta làm hài lòng Harry."
Hai cô gái Nhật Bản sững sờ trước sự thẳng thắn của cô.
Cuối cùng, sử dụng những gợi ý của Luna làm nền tảng, hai cô gái đã cùng nhau hình thành một mặt trận Nhật-Mỹ thống nhất.
Việc họ làm không chỉ dừng lại ở việc lén lút trao đổi tin tức. Chẳng hạn như hôm nay, Orihime và Hazumi "tình cờ" bận việc nên không thể tham gia cuộc họp, tạo điều kiện cho Haruomi có thời gian ở riêng với Luna Francois, giúp cô ấy dễ dàng tiến tới—
Đây cũng là một phần trong kế hoạch hợp tác của họ.
Hơn nữa, Asya không hề được tham gia vào chuyện này. Đây cũng là ý kiến của Luna.
"Cứ để cô ấy đứng ngoài đi. Tôi lo rằng sức hấp dẫn nữ tính của cô ấy không đủ, nên Harry sẽ chỉ coi cô ấy như người nhà – kiểu như em gái thôi – và gạt cô ấy khỏi danh sách đối tượng ngay từ đầu. Điểm mấu chốt là tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ rắc rối lắm nếu Asya tham gia vào."
Thế là, tình cảnh hiện tại mới hình thành.
Juujouji Orihime và Haruga Haruomi vẫn đang trong cái "mối quan hệ kiểu đó", đại loại là vậy. Điều này cô ấy không hề nói với Hazumi hay Luna. Việc tham gia vào "mặt trận chung" mà không tiết lộ điều này đã đặt cô ấy vào một vị trí vô cùng phức tạp.
Khi Haruga Haruomi đang đặt tay lên ngực mình, cô ấy lẩm bẩm một mình, cố gắng để giọng nói mình nghe có vẻ ít tức giận nhất có thể.
"Em làm tất cả những điều này vì Haruga-kun – vì anh đó. Nếu không phải vì sự an nguy của thế giới, em sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều này đâu."
Đây là điều mà ban đầu cô ấy thấy không thể chịu đựng được, nhưng ý nghĩ làm điều đó vì anh ấy lại khiến Orihime cảm thấy mình có thể chấp nhận được. Thật không thể tin nổi.
Juujouji Orihime ngạc nhiên vì điều này.
Ngay tại khoảnh khắc đó, chiếc điện thoại trên bàn phòng khách réo lên một tiếng còi chói tai.
"!?"
Orihime vội vàng gạt tay Haruomi ra rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.
Chiếc điện thoại này được cài đặt để chỉ phát ra tiếng còi báo động này khi nhận được tin tức về việc chiến đấu với rồng – một nhiệm vụ của phù thủy. Cô ấy lướt qua màn hình cảm ứng của điện thoại rồi lập tức lay Haruga Haruomi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
"Haruga-kun, không xong rồi! Rồng đã xuất hiện ở Vịnh Tokyo!"
Bên trong Vịnh Tokyo, những con Raptors đang tiến về khu vực thành phố Urayasu. Chúng có số lượng xấp xỉ một trăm con—
Vào thời điểm đó, Orihime và Haruomi không hề hay biết rằng, sự việc này được gây ra bởi một kẻ thù cũ đã vắng mặt bấy lâu, và Haruga Haruomi cùng các bạn đồng hành của anh ấy sắp phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay...