Ngày học hôm nay đã kết thúc.
Hai đứa thật sự sẽ về chung với nhau à? Mối hoài nghi ấy cứ lởn vởn trong tôi mãi đến tận lúc tan trường, nhưng có vẻ…, chuyện này thực sự diễn ra rồi.
“Mình về thôi, Ryou-kun.”
“Ừ-Ừm…”
Cảm tưởng như thanh âm lắp bắp ấy là câu trả lời duy nhất tôi có thể dành cho nhỏ.
Fushimi cầm cặp đứng dậy và tiến về phía cửa. Nhất cử nhất động của nhỏ đều thật uyển chuyển, gần như tôi còn thấy từng nốt nhạc phát ra mỗi bước chân nhỏ đi.
“Hina ơi”, một người bạn của nhỏ lên tiếng, “hôm nay chúng mình đâu nh–?”
“Xin lỗi nhé. Hôm nay tớ sẽ về cùng Takamori-kun.”
“Hở? V-Vậy à…?”, cô bạn kia hai mắt tròn xoe.
Tôi bước theo sau Fushimi và nhận được ánh nhìn dò xét với ba phần khó hiểu.
Ừa, tôi cũng đang thắc mắc đây.
Cô ấy cũng học lớp tôi năm ngoái, và như một lẽ tự nhiên, cổ chưa bao giờ thấy hai đứa tôi đối xử thân thiện với nhau cả. Thật đấy, không một ai có thể nghĩ rằng chúng tôi lại hợp nhau. Tôi vẫn chưa hình dung được tại sao Fushimi lại quay ra hành xử giống như lúc nhỏ. Kể cả bạn nếu bạn có thắc mắc tại sao mối quan hệ giữa chúng tôi dừng lại khi lên sơ trung thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào nữa.
Trước khi rời lớp, Fushimi còn từ chối thêm đôi ba lời mời từ những người bạn khác. Trông họ đều ngạc nhiên đến lạ.
Rồi rồi, tôi hiểu mà. Tôi cũng thấy khó tin, nhưng tôi cũng không hiểu gì hơn so với mấy người đâu.
Tôi đã gật đầu chỉ vì tôi không có lí do gì để từ chối nhỏ cả, nhưng rốt cuộc thì sao chuyện này lại xảy ra chứ?
“Được không đó? Cậu có chắc là không muốn ăn uống hay đi karaoke với bọn họ không á?
“Hở?” Nhỏ vén mái tóc mượt mà của mình sang một bên và nhìn tôi qua vai.
“Tớ đang hỏi là tại sao cậu lại muốn về chung với tớ đấy.” Tôi chắc chắn rằng khoảng thời gian nhỏ có sẽ vui vẻ hơn nhiều nếu ghé chơi đâu đó cùng mấy người kia thay vì cùng tôi về thẳng nhà.
Fushimi phồng má. “Mình sẽ không nói gì với kẻ quên lời hứa như cậu đâu.”
“Gì đấy…?” Tôi cũng bĩu môi, và rồi nhỏ bật cười khanh khách.
Chết tiệt, vui thật đấy… Giống lúc xưa ghê.
Chúng tôi sánh bước ra khỏi trường. Mọi người – kể cả những đứa năm nhất – cứ chằm chằm nhìn cả hai.
Giờ tôi lại thấy ngường ngượng…
“Nói cho mà biết, mình luôn về nhà ngay sau giờ học đó.”
“Hể?”
“Cậu lại cho rằng bé Hina là kiểu con gái hay đi la cà và tận hưởng những thú vui về đêm chứ gì? Không hề nha.”
Bé Hina á? Sao đột nhiên đáng yêu thế?
“Và mình cũng không thích việc cậu có ấn tượng như vậy về mình chút nào.” nhỏ nói tiếp.
“Xin lỗi. Tớ đã nghĩ cậu cũng giống những người có xu hướng như thế do hay chơi chung với họ.”
“Ngay cả khi đi để chiều lòng họ thì mình cũng chỉ đi chút xíu thôi. Mình lúc nào cũng tầm 6 giờ tối là về nhà rồi.”
Nhỏ là một nữ sinh gương mẫu cả trong lẫn ngoài trường luôn à.
Thế nàng công chúa của trường, với vẻ đẹp đến mức những đóa hoa xinh xắn nhất cũng phải đỏ mặt, về sớm như vậy để làm gì nhỉ?
Chúng tôi mất chưa đầy năm phút để tới ga gần nhất và bước lên tàu.
“À”, tôi vô tình thốt lên vì đã hiểu ra tại sao nhỏ lại đề nghị về chung cùng mình.
“Hở, sao á?”
“Fushimi nè, nhìn xung quanh tàu đi.”
Một dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu, nhưng nhỏ vẫn đánh mắt một vòng. Khoảng phân nửa số hành khách là học sinh, nửa kia thì đủ mọi loại người.
“Cậu đang ám chỉ điều gì thế?”
“Tàu không hề chật kín chút nào. Và mấy kẻ kì lạ cũng không có nốt. Chỉ toàn học sinh như bọn mình thôi.”
“Ừm, và..?”
“Nghĩa là cậu không cần phải lo lắng về mấy tên biến thái đâu.”
“Hở? Nhưng mình có lo gì đâu?”
“…”
“Mình không lo gì hết.”
“Tớ nghe rồi mà.”
“Thế thì lúc nãy trả lời đi chứ. Mà này… Cậu nghĩ mình muốn cậu đi cùng chỉ vì nhiêu đó thôi á?”
“T-t-tất nhiên là không!”
“Ryou–kun nói dối tệ lắm à nha!” Fushimi chọc chọc vào ngực tôi cùng với một nụ cười tinh nghịch.
Agh! Đừng có trêu tớ!
“Cậu sẽ một lần nữa bảo vệ mình nếu tàu lại đông giống sáng hôm đó chứ?” Fushimi trông có vẻ hoạt bát lạ kì.
“Lần nữa á…? Hôm đó tớ chỉ tình cờ thôi mà – với lại, chuyến tàu lúc về chưa từng đông đến mức đó đâu.”
“Nào! Mình chỉ giả dụ thôi mà! Cậu cứ để tâm đến tiểu tiết thế.”
Nhưng mấy thứ “tiểu tiết” đó quan trọng mà.
Nhỏ phồng mà và chằm chằm nhìn tôi, nên tôi cũng chỉ biết thở dài chịu thua. “Rồi rồi, tớ sẽ làm vậy mà. Nói là bảo vệ nghe có hơi xấu hổ, nhưng tớ sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu.”
Nụ cười thẹn thùng kia đồng nghĩa với câu trả lời của tôi đã vừa ý nhỏ.
“Nhưng mình cũng có bao giờ đi tàu về đâu.” Fushimi nói.
“Thế cậu nói nãy giờ để làm gì…”
Vậy là sao nhỉ?
Quả thực, trên đường từ trường về tôi chưa từng gặp Fushimi lần nào. Tôi từng cho rằng lí do là bởi nhỏ không đi về cùng giờ với mình, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
“Vây sao hôm nay cậu lại đi tàu thế?”
“Thì…Ryou–kun…” Nhỏ lí nhí gì đó và bối rối hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì hết.
“Hể? Gì á? Xin lỗi cậu, tớ chưa nghe được.”
Đoàn tàu rung lên khi Fushimi quay phân nửa gương mặt sang nhìn tôi. Giọng nói vẫn còn khá bé, nhưng lần này tôi đã nghe được điều nhỏ nói.
“Vì Ryou–kun đi tàu về mà…!”
Hai má nhỏ bắt đầu đỏ ửng cả lên, chắc không chỉ vì được ánh chiều tà nhuộm màu.
“Và mình cũng muốn… được về cùng cậu…”
Nhỏ e thẹn nhìn xuống chân mình.
Tôi vẫn chưa thể tin được những gì nhỏ vừa nói – chưa thể tin được toàn bộ cuộc trò chuyện nãy giờ thì đúng hơn. Chỉ là một trò chơi khăm hay gì thôi đúng không… Có ai đó quanh đây đang ghi hình và và phát trực tiếp chứ gì…
“Hể? Là sao? Ý cậu là sao?”
“Thôi màaa! Đừng có bắt mình phải nói lại lần nữa chứ! Đồ xấu tínhhh! Mình sẽ chết vì xấu hổ mất!”
Thế thì đừng có nói vậy chứ! Tớ cũng chết mất!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa dịch vừa cay thật chứ =)))
Ai ship tôi ít muối biển với ít kẹo đồng để tôi gửi sang Bổn cái, chứ làm gì có chuyện main nó lại đụt cỡ này được !!!