-Ignite-:
Đêm rồi còn ngồi trans chap này. Để kiếm tí insulin đã :v
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
Tôi tỉnh giấc nhờ tiếng chuông báo thức của điện thoại.
Hiện tại, tôi đang ăn bữa-sáng-gyaru do Mana chuẩn bị cho. Đấy là tên gọi tôi đặt cho khay đồ ăn nho nhỏ gồm bánh mì nướng, trứng ốp la và ăn kèm với salad.
Nhân tiện thì, mẹ tôi vừa trở về sau ca trực đêm nên hiện tại vẫn còn đang ngủ.
“Nii-ni, anh sắp trễ rồi đó.” Mana giục tôi trong khi tô lên mặt lớp trang điểm kiểu gyaru dày cộp.
Em thì may rồi, trường sơ trung của em ở ngay gần nhà.
Tôi nuốt vội chiếc bánh mì nướng cùng một hớp sữa, và con em tôi hết lên lần nữa với giọng nói mười phần lo lắng. “Nghiêm túc đấy, anh trễ chắc luôn!”
“Rồi, rồi.” Tôi vừa trả lời vừa vớ lấy cặp xách rồi bước ra ngoài.
“Chào buổi sáng Ryou-kun.”
Fushimi đã đứng đó, và nở một nụ cười ấm áp như sắc nắng đầu xuân.
“C-C-Chào buổi sáng. Sao cậu lại ở đây? À, cậu bỏ quên gì ở nhà tớ à?”
Nhỏ nghiêng đầu sang một bên rồi cười tủm tỉm. “Không, không phải thế. Cậu có muốn cùng mình tới trường không?”
“Hở? À…được thôi.”
Nhưng tại sao? Có quá nhiều dấu hỏi trong tôi, nhưng không còn thời gian nữa, chúng tôi phải mau mau đến ga tàu thôi.
Ba của nhỏ hôm nay cũng không đưa nhỏ đi học được à? Và nhỏ vẫn còn bị sang chấn bởi vụ quấy rối lần trước nên không thể tự đi tàu một mình sao?
“Fushimi nè, nếu cậu không biết thì, có một số toa trên tàu chỉ dành riêng cho phái nữ đó. Ngồi trong đó rồi cậu sẽ không phải lo về mấy tên biến thái đâu.”
“Hehe. Ngốc ạ, mình biết mà.”
Ơ, thế sao lại…?
“Có phải mình mang cậu theo để làm vệ sĩ cho mình đâu. Nhân tiện thì hôm qua cũng thế đấy nhé.”
Vậy thì tại sao? Cậu đến trường rồi về nhà cùng mình thì được lợi lộc gì chứ?
Fushimi nói tiếp. “Thêm nữa, cậu cũng đâu vào được toa dành riêng cho nữ giới, đúng không nè?”
“Ừa, mình đâu phải con gái.”
“Cho nên mình cũng sẽ không lên đó đâu. Thế thì làm sao mình đến trường cùng cậu được.”
Tôi vẫn chưa hiểu lắm, nên chỉ ậm ừ đáp lại. “À…ừm…”
Fushimi dùng vai huých tôi vì quá chậm tiêu. “Mình chỉ muốn đến trường cùng nhau thôi mà, không được làm vậy sao?” nhỏ ngượng ngùng hỏi.
Này, mới sáng sớm thôi mà, đừng có làm tim tớ loạn nhịp với biểu cảm đó chứ.
Tôi đã cố hết sức có thể để không biểu hiện suy nghĩ của mình ra mặt. “Ổn-ổn mà.”
“Tốt ghê. Hehe. Nhìn cậu hạnh phúc chưa kìa.”
Làm sao cậu biết được? Chết tiệt, thật thảm hại quá. Nhỏ mà phát hiện mình đang cố che giấu cảm xúc thì sẽ còn tệ hơn nữa.
Fushimi có vẻ khá hào hứng với những câu nói kiểu bạn thuở nhỏ.
Chúng tôi bước qua cổng soát vé, rồi lên chuyến tàu tới trường. Hôm nay nó cũng chật ních người – không đến mức kín mít, nhưng cũng chẳng còn không gian để di chuyển qua lại.
‘Mồ…”, Fushimi rên rỉ khi đứng trong đám đông, không biết làm cách nào để vượt qua biển người này.
Trông nhỏ như sắp bị đè bẹp giữa mấy nữ doanh nhân với mấy gã nhân viên văn phòng, nên tôi đã vươn tay ra túm lấy nhỏ rồi kéo nhỏ lại gần mình, chỗ đứng có không gian hơn đôi chút.
“C-Cảm ơn cậu… Cứ tưởng là bị đè dẹp lép rồi chứ…”
“Không có gì.”
Tôi cố chịu đựng sức nặng của đám đông phía sau mình và đặt cả hai tay lên cửa, giảm bớt chút áp lực cho Fushimi.
“Đây gọi là tư thế Kabedon trong truyền thuyết nhỉ?”
“Ừ ừ. Nhưng tớ có thể làm gì bây giờ? Cậu cố chịu chút nha.”
“Không, mình chỉ đùa thôi mà. Cảm ơn cậu.”
Gương mặt nhỏ, gần quá. Tôi lảng ánh mắt đi, không thể nhìn thẳng vào nhỏ được. Và người nhỏ thơm quá. Phải mùi dầu gội không ta? Tôi cố gạt bỏ những tạp niệm ra khỏi đầu và khấn như một nhà tu hành. Hai trạm nữa thôi… Hai trạm nữa thôi…
Như một cách khác để tự đánh lạc hướng mình, tôi cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngay khi tôi vừa quay qua thì tàu chợt rung lắc dữ dội. Hai đứa cụng đầu vào nhau.
A-aaa, môi mình vừa…chạm trúng nhỏ à? Không phải, không phải đâu nhỉ…?
Chuyện xảy ra đột ngột quá nên tôi cũng chưa kịp cảm nhận gì, nhưng tôi khá chắc là mình vừa-
“____!”
Gương mặt Fushimi đỏ ửng màu cà chua, còn đôi môi thì cong thành hình chữ V ngược.
Sao nhỏ chớp mắt lia lịa vậy?! Chuyện gì thế? Nhỏ đang run rẩy đúng không?
Đúng là môi mình đã chạm nhỏ thật! Mình đúng ra phải là người đảm bảo không ai quấy rối được nhỏ, và giờ lại thế này à!
Mặt tôi cũng bắt đầu đỏ lựng khi hiểu được tình cảnh hiện tại.
“T-Tớ xin lỗi! Không phải cố ý đâu, tớ thề đ-!”
“R-Ryou-kun…đừng có hôn mình kiểu đó chứ…”
“Không có! Không phải đâu! Mà, ừm, vào đâu thế?”
“N-Ngay đây nè.” Nhỏ chỉ tay nơi gò má mình, ngay bên dưới mắt. “M-Mồ…Cậu làm mình đỏ mặt hết rồi…”, nhỏ nói với một giọng ngọt như mía lùi, rồi ngả đầu vào ngực tôi.
Thông báo tên ga kế tiếp được phát lên, đoàn tàu dừng lại.
Những học sinh cùng trường với chúng tôi bắt đầu ùa ra. Một số nhìn hai đứa với ánh mắt lạ lẫm, nhưng lại không nhận ra Fushimi Hina.
Không còn ai đứng chờ cho người khác bước xuống nữa, nên tôi nói với nhỏ, “Nào nào, bọn mình cũng đi thôi.”
Nhỏ vẫn cứ bám dính lấy tôi, nhất quyết không chịu tách ra, rồi lắc đầu nhè nhẹ khiến mái tóc óng mượt kia đung đưa qua lại.
“Hể? …Chúng ta sẽ vô trễ đó.”
Nhỏ gật gật đầu. Nhưng ngay khi được giục bước chân ra ngoài, Fushimi lại bám chặt lấy tay áo tôi.
“…Mình muốn ở lại đây, với cậu.”
Tiếng thông báo lại vang lên, và cửa tàu đóng sầm lại.