Chuyện cúp học đối với tôi cũng không phải điều gì mới mẻ, nên tôi nghĩ mình không hẳn là phản đối mong muốn được ở lại trên tàu của nhỏ.
Chuyến tàu lúc nãy còn đầy ắp học sinh trường tôi, nhưng giờ đây chúng tôi là hai mống duy nhất còn nán lại. Ghế ngồi lúc này cũng đã trống chỗ, tôi và nhỏ bèn ngồi xuống cạnh nhau.
“C-Chao ôi…Mình dạy hư cậu mất rồi…”
“Không sao mà, chẳng phải chuyện gì to tát đâu.”
Fushimi trông như sắp òa khóc còn tôi thì mỉm cười với nhỏ.
Tôi không hay biết giờ đây chúng tôi sẽ đi đâu hay khi nào sẽ xuống tàu, nhưng tôi nghi ngờ việc nhận được câu trả lời thỏa đáng nếu mở lời hỏi.
Theo những gì tôi nhớ thì cho đến hiện tại, Fushimi chưa từng đi học trễ hay cúp tiết.
“Thật mà, cậu không phải lo. Mấy vụ như này tớ làm hoài.”
“Ừ, mình biết.”
Đoàn tàu vẫn tiếp tục lăn bánh từ ga này qua ga nọ - trường học ngày một bị bỏ lại phía sau lưng chúng tôi.
“Mình không hề lên kế hoạch gì đâu. Mình xin lỗi.” nhỏ xin lỗi đi xin lỗi lại mấy lần. Và mỗi lần như thế, tôi đều cố trấn an, không sao đâu mà.
“Tớ chắc rằng chẳng ai quan tâm đến tớ cả,” tôi nói, “nhưng dân tình kiểu gì cũng loạn cả lên nếu biết cậu đến trễ mà thậm chí còn không gọi điện báo đấy.”
“À…ừm, chắc vậy á.” Rồi nhỏ hạ giọng, “Chắc mình sẽ kêu mình bị đau bụng.”
Cậu không nghĩ ra được lời nói dối nào sáng tạo hơn à.
Tôi lục danh bạ điện thoại mình để tìm số đã lưu của trường rồi đưa nó cho nhỏ.
“Sao cậu lại có số điện thoại trường thế?”
“Để tớ có thể nói dối rằng mình bị bệnh và cúp học bất cứ lúc nào tớ muốn.”
“Ôi chà… Từ khi nào mà Ryou-kun trở thành hạng bất lương thế này…?”
“Thôi, xin đấy.”
Chúng tôi xuống tàu ở ga kế cuối để có thể điện thoại báo về trường.
Khi hai đứa vẫn còn đang trong sân ga thì Fushimi định bấm nút gọi.
“Oi, oi! Họ sẽ nghe được tiếng thông báo tàu nếu cậu thực hiện cuộc gọi ở đây đó.” Tôi đề xuất nhỏ hãy vào nhà vệ sinh mà làm.
“À phải ha! Đúng là dân chuyên bùng học có khác, nhỉ?”
“Cậu gọi tớ là gì đấy?”
Năm phút sau, Fushimi quay trở lại từ nhà vệ sinh. “Một cô…trực điện thoại?...đã nhấc máy và nói rằng cô ấy sẽ chuyển lời tới cô Wakatabe á.”
Có thể thấy cô ấy không hỏi gì Fushimi hết. Như vậy là đã trót lọt, không phát sinh vấn đề nào.
“Cô ấy chỉ nói nói “Ô kê em nhé.” thôi.”
“Chà, nếu là tớ thì đã bị tra hỏi từng câu từng chữ rồi… Thực chất thì hồi năm nhất tớ đã bị vậy...”
“Mình đoán mấy thầy cô rất tin tưởng mình đó.”
“Còn tớ thì không. Chết tiệt…”
“Ahahaha,” nhỏ cười lớn, “Dù gì cũng ở đây rồi, cậu muốn đi dạo vòng vòng không?”
Và như thế, chúng tôi rời ga và quyết định đi lang thang khắp thị trấn.
Có rất ít những tòa nhà nằm xung quanh đây, khả năng cao là do sân ga tọa lạc tại vị trí ngay gần chân núi. Xe cộ xung quanh cũng chỉ là những chiếc taxi đang đậu nơi vòng xuyến.
Hai đứa tận hưởng chuyến dạo chơi của mình, đặt chân tới bất cứ nơi nào mà Fushimi nổi hứng muốn ghé.
Tôi đã khá lo về việc sẽ bị mấy chú cảnh sát đi tuần tra hỏi, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Người còn vắng chứ nói chi đến cảnh sát.
“Ô, tớ ngửi được mùi của biển nè.” Hương thơm nồng nàn của đại dương bám víu lấy cánh mũi tôi.
“Hở? Biển á? Có gần đây không?”
“Hình như thế.”
Chúng tôi tiếp tục rảo bước cho tới khi ra đến quốc lộ, với lượng phương tiện dày đặc hơn hẳn, và trông thấy hàng cây chắn gió phía bên kia đường. Có thể thấy được bãi cát trắng phau và đại dương xanh thẳm lấp ló sau những tán cây rậm rạp.
“L-Là-Là biển kìa!!”
“Mẹ trẻ nhỏ tiếng giùm con!”
Fushimi nom háo hức như chú cún trong tuyết vậy. “R-Ryou-kun, nhìn kìa!”
“Bình tĩnh nào, trời ạ.”
“M-Mình xin lỗi, chỉ là, đã lâu lắm rồi á!” Fushimi chạy ngay về hướng đó, vừa hào hứng vừa có chút loạng choạng.
“Khoan, chờ đã!” Tôi đuổi theo nhỏ.
Chúng tôi tìm thấy vạch sang đường trên tuyến quốc lộ, rồi vượt qua hàng cây để tới bãi biển.
“Oaaaaa!”
Mặc dù không phải lần đầu đến đây nhưng Fushimi vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp, đôi mắt nhỏ lấp la lấp lánh. Nhỏ lấy tay giữ tóc khỏi bị gió thổi tung và đặt chân lên nền cát trắng hướng về phía bờ biển.
Hai đứa đã từng cùng nhau ghé chơi nơi này, chính bãi biển này, vào kì nghỉ hè năm lớp Sáu. Khi ấy, Fushimi đã vẽ hình một chiếc dù lên cát và bảo tôi viết tên mình dưới đó, ở một phía của tay cầm. Rồi sau đó, nhỏ đỏ mặt, và tự viết tên mình lên phía còn lại.
Ryou ♡ Hina
Hồi ấy chúng mình đúng là một cặp đáng xấu hổ mà.
Đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng. Chắc hẳn lớp học cũng đã đông đủ học sinh rồi.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, Fushimi đang đứng trước mặt tôi liền lấy tay đè váy xuống.
Tôi cởi chiếc áo khoác đồng phục của mình rồi đưa cho nhỏ.
“Đây, cậu lấy nó mà quấn quanh hông. Tớ cũng không muốn bị lóa mắt đâu.”
“Nhưng cát sẽ bám vào mất.”
“Sao đâu.”
“…Ừm. Cảm ơn cậu.”
Nhỏ buộc hai tay áo lại với nhau trước thắt lưng, giống hệt những gì Mana đã làm với chiếc áo len xẻ ngực của mình. Sau đó nhỏ nhặt một cái que và bắt đầu viết lên cát.
Mình yêu…
Rồi nhỏ chậm rãi quay mặt về phía tôi.
“À ừ, mình đoán được mà.”
“Hơ?!” Nhỏ giật thót, vùi đầu mình vào đôi bờ vai rồi mỉm cười bẽn lẽn. “V-Vậy là cậu nhận ra rồi sao…?”
“Ai mà chẳng biết. Trông cậu háo hức thế kia cơ mà.”
“Hửm?” Fushimi chợt nghiêm mặt lại.
“Cậu yêu biển đúng không nè?”
“…Vậy sao?” Những gợn mây đen lướt ngang mặt nhỏ.
“Ủa, chẳng phải cậu đang nói về biể-?“
“Không hề!” Đôi má kia phồng hết cả lên, và ngay sau đó chuyển sang nhuốm ánh rực đỏ của sự xấu hổ.
Tâm trạng nhỏ biến đổi nhanh quá, tôi chưa từng thấy một Fushimi như vậy ở trường bao giờ cả.
“…Trời ạ…Đồ đại ngốc…”
Nhỏ chằm chằm lườm tôi qua khóe mắt, nhưng ánh nhìn ấy chất chứa cả sự giẫn dữ pha lẫn vẻ xấu hổ.
Vậy ý cậu là tớ á?
Nhưng tôi không thể hỏi thành lời. Sẽ thế nào nếu đó lại là một phỏng đoán sai lầm? Sẽ ra sao nếu nhỏ chỉ muốn xin lời khuyên của tôi về một người nào khác hay đại loại vậy? Có vô số khả năng mà tôi có thể nghĩ tới.
Và nếu đúng là vậy thì…Tại sao chứ?
Rốt cuộc thì, Fushimi là cô nàng nổi tiếng nhất trong trường, còn tôi chỉ là người bạn thuở nhỏ. Nếu nhỏ chọn tôi thì cũng vì đó là lí do duy nhất mà thôi. Ngoài kia kiểu gì chẳng có hàng tá những chàng trai khác tốt hơn tôi nhiều, cá chắc rằng phần đông trong số họ đã từng ngỏ lời với nhỏ.
“Nói mình nghe Ryou-kun,” nhỏ hỏi với ánh mắt vài phần tinh nghịch, “cậu nghĩ mình đang nói về ai nè?”