The Girl I Saved on the Train Turned Out to Be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7368

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 137

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2482

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 197

Volume 1 - Chương 15: Bạn thuở nhỏ điển hình

“Nii-ni, Hina-chan đến rồi nè.”

Tôi thức giấc khi nghe ai đó gọi mình.

Bây giờ mới là 7 giờ sáng, tôi đã thâm hụt mất 30 phút ngủ so với thường ngày dậy bằng chuông báo thức.

Tôi miễn cưỡng bật người dậy để chắc chắn rằng mình không tưởng tượng ra giọng nói kia, và ngay lập tức có được câu trả lời khi trông thấy Mana trong chiếc tạp dề đang đứng trước cửa phòng mình

“Sao Hina-chan lại tới đây vậy?

“Sao anh biết?”

Tôi liếc điện thoại, và hóa ra Fushimi đã gọi nhỡ tôi mấy cuộc kể từ 6 rưỡi sáng.

…Có chuyện khẩn cấp gì à?

“Em nghĩ hẳn hôm nay anh sẽ đói lắm, nên đã làm thêm một phần ăn sáng nữa.”

“Cảm ơn… Em sau này sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời đấy.”

Nếu không xét đến mấy thứ gyaru kia.

“A-Anh nói cái quái gì thế hả?! Mới sáng bảnh mắt đã ăn nói linh tinh rồi!”

Thầm nghĩ rằng không nên ra ngoài trong bộ đồ ngủ như này, tôi mặc áo khoác vào rồi tiến ra cửa.

“Chào buổi sáng Ryou-kun.”

“Chào buổi sáng.”

“Mình đến đây để đánh thức cậu, nhưng có vẻ như cậu đã dậy luôn rồi. Tốt, tốt.” Nhỏ nói rồi vỗ vỗ vào mái đầu vẫn còn phân nửa vẻ ngái ngủ của tôi.

“Thế này có hơi sớm quá không?”

“Cậu nghĩ vậy sao? Hôm nào mình dậy lúc 6 rưỡi sáng đó.”

Sớm thế còn nói gì nữa. Cậu dậy trước tớ những một tiếng lận!

Chỉ mất chừng ba mươi phút để tới trường mà thôi, cả đi tàu và đi bộ. Tiết chủ nhiệm bắt đầu lúc 8 rưỡi sáng, nên tôi chỉ cần ra khỏi nhà trước khi đồng hồ điểm 8 giờ là dư sức không bị trễ học.

“Giờ hai đứa mình đã là lớp trưởng rồi nên không được đến trễ nữa. Sáng nay mình đã tỉnh giấc với suy nghĩ như vậy đó.”

Đôi mắt nhỏ thì mở to rõ trong khi của tôi thì díp hết vào, và vẫn đang cố gắng chống cự để không nhắm tịt lại.

Fushimi hiện tại đã chuyển sang chế độ học sinh gương mẫu thường ngày của mình. “Mình đứng ở ngoài chờ cậu nha?”, nhỏ hỏi.

“Ừm, nếu cậu muốn.”

“Cảm ơn cậu.” Nhỏ nói trước khi bước ra lại.

Giờ không còn cách nào để quay về giường cả, nên tôi lết vào bếp để lấp đầy bụng bằng bữa sáng mà Mana đã chuẩn bị.

“Chị ấy đến đây để làm gì thế?”

“Ờ…đón anh chăng?”

“Hina-chan có mấy khi làm vậy đâu ta?”

Có thể coi đây là thứ mà một người bạn thuở nhỏ sẽ làm, nhưng mà nhỏ không phải kiểu như vậy. Mặc dù trước đây nhỏ quả thực đã làm thế vài lần khi hai đứa vẫn còn là học sinh tiểu học. Thực ra, để mà nói thì, chúng đều là những kí ức tuyệt vời.

“Hai người đang hẹn hò đấy à?”

“Phụt?!” Một lượng canh miso phun ra khỏi miệng tôi. “Không. Làm gì có.”

“Ờ hớơơ,” con bé trả lời sau cái liếc mắt về phía cửa.

Tôi nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi nai nịt gọn gàng trước khi phóng ra cửa để tìm Fushimi, người đang đứng chờ tôi và nghịch điện thoại cho quên đi quãng thời gian đó. Chúng tôi ngay lập lức lên đường đến trường.

Dựa trên những quan sát của tôi về các anh chị lớp trưởng lớp trên thì công việc này cũng không có gì gọi là đáng kể.

Họ là người hô chào và tạm biệt khi buổi học bắt đầu và kết thúc, thu bài tập về nhà của cả lớp rồi mang chúng cho giáo viên, phổ cập những thông báo của thầy cô, và những việc tương tự.

Việc điều hành lớp trong các hoạt động hay lễ hội cũng do lớp trưởng nắm quyền, nhưng tôi tin tôi sẽ không gặp khó khăn gì cả vì phía này đã có nàng công chúa chuyên cần với sức ảnh hưởng to lớn lên mọi người rồi.

Và cứ thế cho đến lúc này khi lớp học đã vãn, tôi đang ghi chép lại nhật ký ngày học thì nhận ra cô nàng ngồi cạnh đang chăm chú ngắm nhìn mình.

“…Sao á?”

“Không có gì nè. Mình chỉ đang ngạc nhiên vì những nỗ lực mà cậu đã bỏ ra ấy mà.”

Tớ không làm tiếp được nếu cậu cứ nhìn chằm chằm vậy đâu.

Tôi viết nốt phần tóm tắt ngày học hôm nay rồi đóng cuốn sổ nhật ký lại.

Đấy cũng là lúc tôi nhận thức được trong lớp hiện giờ chỉ còn độc mỗi hai đứa.

Có vẻ Fushimi đã chán việc ngắm tôi rồi hay sao mà lúc này đây, nhỏ úp mặt xuống bàn và thả lỏng người như một chú mèo khi ở nhà.

Giao lại cuốn sổ cho giáo viên chủ nhiệm và công việc làm lớp trưởng của chúng tôi hôm nay sẽ hoàn thành.

“Giờ ăn trưa hôm nay cậu đã nói chuyện gì với Torigoe-san thế?”

“Cũng không có gì.”

“Thật không đó?”

“Thật mà. Tớ và cổ chỉ nhìn nhau như kiểu ‘Tới rồi à’ rồi lại ngồi ăn trong im lặng thôi.”

Đó giờ vẫn vậy. Hai đứa tôi cũng chẳng thấy khó xử gì về việc không ai nói với ai câu nào cả.

“Mình thắc mắc tại sao cô ấy cũng tình nguyện làm lớp trưởng ghê.” Nhỏ nói.

“Hể?”

Fushimi phồng má, còn tôi thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia như kiểu câu trả lời hiện rõ mồn một trên đó vậy.

“Để được lưu vào học bạ chăng?” Tôi bông đùa.

“Ờ ha… Sang năm là bọn mình lên năm ba rồi.”

Tôi cũng chỉ đoán mò thôi, nhưng có vẻ đã đủ thuyết phục với nhỏ.

Chúng tôi bước dọc theo hành lang tĩnh mịch với cặp sách và sổ nhật ký trong tay. Thỉnh thoảng, thanh âm khổ luyện của ban nghi thức lại vang lên từ phía xa.

“Cậu cũng nhận việc chỉ vì học bạ thôi sao?”

“Mấy người thực sự quan tâm đến nó thì đâu có cúp học như tớ.”

“Hợp lý ha.”

Để mà nói về nguyên do thực sự thì, nó có lẽ là bầu không khí trong lớp lúc ấy. Người nào cũng chờ cho một ai đó đứng ra tình nguyện. Tôi ghét cái cảm giác đấy.

Tôi đã lo ngại về việc một người to mồm nào đó – theo nhiều nghĩa – sẽ tiếp quản lớp, điều này chỉ tổ gây hại cho tôi mà thôi.

Tôi đặt cuốn sổ nhật ký lớp học lên ghế của cô chủ nhiệm trong phòng giáo viên rồi bước ra phía cửa chính.

Những đám mây lơ lửng ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển sang sắc đen. Và ngay khi tôi nghĩ rằng trời sắp mưa thì những giọt nước đã hạ cánh lên mặt kính và trượt dài thành nhiều đường kẻ.

Cơn mưa lớn quá đỗi ấy trút xuống khi tôi vừa thay xong đôi giày thể thao của mình.

“Ryou-kun có mang dù không?”

“Không á. Dự báo thời tiết không hề báo rằng hôm nay trời sẽ mưa.”

“Ehehe. Mình cũng đã ngờ ngợ rồi, nên là-“

“A, cái kia vô chủ kìa!”

Vẫn còn một chiếc màu đen trong kệ đựng dù. Nó không thuộc sở hữu của cá nhân nào cả – mọi người đều hiểu đây là chiếc dù vì cộng đồng, dùng trong trường hợp khẩn cấp. Luật bất thành văn chỉ là nhớ phải trả nó lại sau khi sử dụng mà thôi.

“Ơ? C-Cậu có rồi à?”

“Cảm ơn nha, là bất kì ai cũng được. À đúng rồi, cậu định nói gì thế?”

“K-Không! Không gì đâu!” Đầu tóc lẫn hai tay nhỏ đều lắc nguầy nguậy.

“Thật không á?” Tôi hỏi lại và mở dù ra. Kích cỡ khá nhỏ nếu cả hai đi chung, nhưng có là tốt lắm rồi.

Chúng tôi bộ hành qua cơn mưa như trút nước để tới ga tàu.

“Mình nghĩ nếu không lại gần hơn thì mình sẽ bị ướt mất… Có được không á?”

“Hay là vậy nha?” Tôi nghiêng chiếc ô sang phía nhỏ thêm đôi chút.

Như vầy thì cậu không cần lo bị ướt nữa.

“Nhưng cậu sẽ dính mưa đó.” Nhỏ phàn nàn.

“Chỉ ướt vai thôi mà. To tát gì đâu.”

“Nè nha.” Nhỏ sáp lại gần tôi hơn, vai chạm vai. “Giờ thì cả hai đều ổn nà.”

Tớ thì không. Thế này gần quá rồi đó.

Nhớ lại hồi còn bé xíu, có lần Fushimi đã vẽ một chiếc dù lên tấm bảng đen.

“Nè Ryou-kun, cùng viết tên mình dưới chiếc dù này nha.”

“Hể? Để làm gì á?”

“Người ta nói, nếu hai người nào đó làm vậy thì lớn lên họ sẽ kết hôn với nhau á!”

“Tớ chưa nghe chuyện đó bao giờ, nhưng tớ nghĩ sự thật không phải vậy đâu.”

Có lẽ nhỏ vẫn còn tin vào cái truyền thuyết hay cái huyễn tưởng của bản thân kia.

…Hửm? Quai của thứ gì lòi ra khỏi cặp nhỏ thế?

“Và rồi … sau đó thì … mình đã bảo …” Nhỏ đang hăng hái kể chuyện, nhưng tôi lại thấy hứng thú về vật thể bí ẩn kia cơ.

Tôi nghiêng người lại gần hơn và nhận ra chiếc quai đó gắn liền với một cái tay cầm.

…Một chiếc dù xếp, nhỉ?

“Fushimi nè, cậu có mang dù đúng không?”

“…Hở? K-Không có…mình mang làm gì?” Nhỏ đốp chát lại rồi quay mặt đi.

Nè nha, nhìn thẳng vào mắt tớ đi chứ.

Fushimi hốt hoảng ấn chiếc quai và tay cầm vào lại trong cặp.

“…”

“…Ehem, như mình đã nói…”

“Đừng có mà đánh trống lảng!”

Fushumi bĩu môi từ bỏ. “T-Thì sao chứ? Có chết ai đâu mà? Mình chỉ là…lúc nào cũng muốn…được thử…cùng đi dưới một bóng dù với người mình yêu thôi mà.” Nhỏ nhíu mày, ra vẻ hờn dỗi, “…Mình cũng muốn được thử chuyện đó ngoài đời thực chứ bộ”, rồi xấu hổ lầm bầm, đôi gò má chín đỏ vì ngượng.

Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng. Nhỏ khi ở trường có bao giờ đỏ mặt đến nhường này đâu.

“Cậu cười mình đó à? Mồôô!” Nhỏ làm vẻ mặt cáu kỉnh, nhưng rồi lại thế chỗ nó bằng một nụ cười.

Mưa đã tạnh khi hai đứa tôi tới ga – như thể lướt qua nơi đây chỉ để vui đùa đôi chút.

Vai Fushimi cứ thế bám dính lấy vai tôi suốt quãng đường còn lại.

.

.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Ignite-:

Bản thuở nhỏ lươn dễ thương thế này tôi cũng muốn :vvvv

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

“brass band” – “nhóm chơi nhạc chuyên về các nhạc cụ bộ gõ hoặc dùng hơi từ miệng” ; cụ thể ở trong trường học sẽ là ban nghi lễ/nghi thức Ở các trường bên Nhật, học sinh đi vào từ cổng, qua cửa chính, thay giày rồi di chuyển về các lớp, lúc ra về thì ngược lại ; đồng nghĩa với việc chỗ cửa chính vẫn nằm trong khuôn viên các tòa nhà