The Girl I Saved on the Train Turned Out to Be My Childhood Friend

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Volume 1 - Chương 17: Xoa xoa

Bữa tối của nhà tôi hôm nay là một bữa kiểu Nhật, với hijiki luộc ăn kèm cá nướng, món hầm thịt-khoai tây, và canh miso.

Mana chắc chắn sau này sẽ trở thành một nàng dâu tuyệt vời, dù bề ngoài của con bé trông không được giống vậy cho lắm.

Mẹ tôi cũng đã đi làm về, nên hiện tại cả ba mẹ con đang cùng nhau tận hưởng bữa tối.

“…Mana nè, con có bạn trai rồi sao?”

“Hểêê? Không. Sao vậy mẹ?”

“Thật á? Vậy tại sao con lại mua…ờm…dây cao su?”

“Hơơơơ?!” Mana cứng người.

Dây cao su? Như kiểu dây buộc tóc nhưng bằng cao su ấy hả? Đúng là con bé thường xuyên cột tóc lên thật.

“M-Mẹ đã thấy à…?”

“Không, không phải mẹ. Là cô Tanoue-san hàng xóm đã trông thấy con ở tiệm thuốc đấy.”

“N-Nhưng con đã rất cẩn thận rồi cơ mà!”

“Cổ còn nói con không nên dây dưa với bất cứ gã nào đã kêu con mua chúng.”

“Hảaaa?!”

Chà, tối nay sẽ còn hú hét dài dài.

Nhưng ít nhất thì món canh miso này ngon tuyệt.

“Ugh, xấu hổ quá đi mất… Tất cả là tại lão anh trai tân này cả.”

“Em đang nói gì thế?”

Mình liên quan gì đến chuyện này cơ chứ?

“Em đề nghị anh tự đi mà nghiên cứu thêm đi!”

Tôi hoàn toàn không hay biết gì về vụ lùm xùm này, nên chỉ im lặng đưa đầu ra hứng chịu cơn mưa thịnh nộ của em gái mình.

“Và đó là những gì đã diễn ra tối qua.” Tôi tường thuật lại cho Fushimi nghe trên đường tới trường vào sáng hôm sau.

“Chà…khổ thân Mana-chan ghê…”

“Hả? Sao lại như thế?”

“Ryou-kun nè, lắm lúc mình chẳng thể phân định được là cậu quá sắc sảo hay vô cùng chậm tiêu nữa.”

Tớ là kẻ tội đồ trong chuyện này á? Không thể chịu nổi nữa. Sao không một ai chịu nói cho tôi biết tôi đã sai ở đâu hả trời.

Hai đứa tiếp tục bước đi trong khi nỗi buồn phiền tiếp tục hành hạ tôi. Tôi nghe tiếng ai đó gọi Fushimi, “Chào buổi sáng!”

Là một nữ sinh cùng tuổi, mặc dầu tôi không biết tên người ta. Cổ có mái tóc khá ngắn, cột đuôi ngựa và đang cầm trên tay một chiếc túi thể thao, nên tôi đoán đây là thành viên của một câu lạc bộ thể thao nào đó trong trường.

“Chào buổi sáng”, nàng công chúa đáp lời với dáng điệu thanh lịch vô cùng. Nụ cười của nhỏ nom quý phái đến mức tôi có thể tưởng tượng ra cảnh nhỏ chào hỏi người ta bằng một câu nào đó quyền quý hơn, đại loại như “Khanh cảm nghĩ gì về một ngày đẹp trời như này?”

“Hina-san nè, cậu vẫn không tính tham gia câu lạc bộ nào à?”

“Ừm. Mình đã quyết định khi lên cao trung sẽ không gia nhập bất cứ cái nào nữa.”

Nụ cười thân thiện của cô gái kia ngay lập tức biến mất, ánh mắt thì lạnh đi trông thấy.

“À rồi. Được thôi. Có lẽ chơi bời đó đây sẽ thú vị hơn nhiều ha.”

“Ý mình không phải vậy…” Sự lúng túng hiện hữu trong nụ cười trừ của Fushimi.

“Nếu có lúc nào thay đổi ý định thì câu lạc bộ điền kinh vẫn luôn chào đón cậu. Cậu cũng đã quen biết với mọi người rồi nên là...”

“Ừ. Cảm ơn vì đã mời mình.”

Cô ta liếc tôi một cái rồi rời đi, hướng về phía một nhóm nữ sinh khác cũng với những chiếc túi cùng kiểu dáng.

Fushimi rất giỏi thể thao; nhỏ đã từng là thành viên của câu lạc bộ điền kinh và xuất sắc ở hai nội dung là chạy nước rút và nhảy xa. Theo những quan sát của tôi trong các giờ học thể chất thì nhỏ cũng không gặp khó khăn gì đối với mấy môn liên quan đến banh bóng. Có khá nhiều câu lạc bộ thể thao quy mô bé đã từng ngỏ lời mời nhỏ.

“Họ vẫn bám theo cậu kể cả khi đã lên năm hai à?

“Ừ…”, nhỏ có vẻ căng thẳng.

“Nếu cậu phiền lòng đến vậy thì tớ nghĩ cứ nói thẳng với họ là cậu không muốn thôi. Làm thế chẳng phải sẽ là tốt nhất cho mọi người à.”

“Ryou-kun nè, con gái đôi khi cũng cảm thấy bị xúc phạm bởi mấy chuyện như thế đó.”

…Con gái các cậu đúng là chúa phiền phức mà.

Nhưng Fushimi nói không sai. Đến cả tôi cũng nhận ra được nhỏ vừa phải hứng chịu một nhận xét mang tính giễu cợt rõ đến nhường nào, kể cả sau khi đã lịch sự từ chối. Câu trả lời của cô gái kia, về bản chất, đồng nghĩa với “Oa, không phải gánh vác trách nhiệm gì đúng là thích thật ha?”

“Ai mà thèm gia nhập câu lạc bộ của người đã nói thế cơ chứ?”

“Mình chỉ khiến cổ thấy hơi khó chịu thôi.”

Fushimi tốt bụng quá. Đâu cần phải bao che gì cho cô ta đâu, cậu biết chứ?

“Nếu mình gia nhập một câu lạc bộ nào đó, phần còn lại sẽ ngay lập tức dậy sóng và chất vấn mình tại sao không tham gia với họ mặc dù họ đã từng cố chiêu mộ mình.”

Càng nghe nhỏ nói bao nhiêu, tôi càng cảm thấy ghê tởm những hội nhóm trong trường bấy nhiêu.

Fushimi hiện vẫn giữ biểu cảm đầy nhăn nhó, dường như nhỏ vẫn đang bận tâm về mấy lời khi nãy của cô gái kia. Sáng sớm ra đã phải nghe người khác mỉa mai mình thì ai cũng sẽ xuống tâm trạng thôi.

Tôi bắt đầu xoa lưng nhỏ vài lần.

“Tớ không chắc việc này sẽ giúp cậu cảm thấy bớt lo lắng hơn hay không, nhưng mà… Thôi thì, hãy cứ cập trung vào những gì chúng ta hiện có cái đã.”

Nghe chẳng thuyết phục tí nào khi lời nói ấy được thốt ra từ một tên bất lương dù có ngồi trong lớp cũng không bao giờ chịu nghe giảng.

“Cảm ơn cậu. Ừm, cậu nói chí phải. Mình cứ tập trung vào những việc cần làm đã.” Bàn tay nhỏ nhắn của Fushimi nắm chặt lại. Nhỏ đã trở về với biểu cảm vui tươi thường ngày.

Tôi sẽ chẳng làm được gì nên hồn nếu cô nàng ngồi cạnh mình cứ u sầu cả ngày mất. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, tôi nhấc tay mình khỏi lưng nhỏ rồi đút túi quần.

“…Tiếp tục đi mà.”

“Gì á-?”

“Xoa xoa ấy…nhaaa.”

Xoa xoa? À, xoa lưng ấy hả?

Nhưng sao mặt cậu lại đỏ hết cả lên thế?

“Cái chạm ấy. Nó…khiến mình thấy dễ chịu.”

Tôi vừa định trả lời “Dĩ nhiên là được mà” thì chợt nhận ra đã có khá đông học sinh xung quanh chúng tôi. Trường học đã ở ngay trước mặt rồi.

“Ngay lúc này thì không nên tiếp tục đâu…”

“Ò.”

Nhỏ phồng má lên đôi chút, còn giọng nói thì ba phần khó chịu dù cho đã thuận theo ý kiến của tôi. Cậu trông chẳng có vẻ gì là chịu đồng ý ha.

“Hồi còn nhỏ ấy, mình đã khóc nức nở sau khi ngã dập mông khỏi thanh xà đơn lúc học thể dục dụng cụ. Rồi cậu bảo mình rằng ‘Thôi nào, không việc gì phải khóc nà.’ và thực hiện một cú lộn vòng quanh hông đó.”

Có luôn á?

“Sau đó cậu còn xoa xoa vào mông mình nữa. Mình nghĩ có lẽ mình bắt đầu thích mấy thứ mát-xa nhẹ nhàng cũng từ lần đó quá.”

“Vậy bây giờ cậu muốn được xoa mông chứ gì?”

“K-Không phảiiiii! Cậu có thật sự nghe không đó?!”

“Nào, tớ đùa xíu thôi! Đừng nóng thế chứ.”

“Mồôô!”, nhỏ cau có. “Dù sao thì, chỗ nào cũng được – mình chỉ cần cậu tiếp tục xoa xoa mình thôi.”

Chỗ nào cũng được cơ? Vậy ý cậu là rất sẵn lòng để tớ xoa mông cậu đấy à? Mà, tớ từ chối gọi nó là “xoa xoa” nhá, nghe dâm quá đi mất.

Có vẻ Fushimi cũng đã nhận ra những học sinh chung quanh đang nhìn hai đứa, biểu cảm của nhỏ liền lập tức thay đổi.

Tôi những tưởng rằng Fushimi đã trưởng thành hơn, sẽ khác xa với hình ảnh cô nhóc trong kí ức của tôi từ thời còn học tiểu học. Nhưng trong quãng thời gian gần đây, càng tiếp xúc với nhỏ nhiều hơn thì những biểu cảm kia lại càng gợi nhớ tôi nhiều hơn về thời tấm bé.

“Nhỏ chỉ…giả vờ khi ở trường thôi.”

“Cậu vừa nói gì à?”

Bất cứ tên con trai nào cũng sẽ trân quý vô cùng nụ cười vô thưởng vô phạt mà nhỏ dành cho mọi người kể cả tôi, nhưng giờ đây khi tôi đã biết được tất cả chỉ là diễn, nó lại mang dáng dấp của một áp lực nào đấy.

“K-Không, không gì đâu.”

“Vây à. Tốt.”

Nếu cảnh này mà được lên manga thì chắc chắn luôn, người họa sĩ sẽ vẽ một kí hiệu âm thanh ‘NGUY HIỂM’ to đùng cho nụ cười này.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

một loại rong biển màu nâu, xuất hiện trong nhiều món ăn của người Nhật ; rất giàu chất xơ và các khoáng chất cần thiết như calcium, sắt và magnesium “How do you fare this fine morn?” – nói thật là mình cũng không biết dịch sao cho nó trọn nghĩa nữa .-. động tác cơ bản của thể dục dụng cụ, với hai tay bám vào xà, đẩy người lên cao, tay giữ xà ở vị trí ngang thắt lưng rồi lộn tròn 1 vòng theo chiều dọc. Video cụ thể: