-Ignite-:
Xin phép cảnh báo trước: chap này khá nặng nề và chứa câu từ có thể gây kích động.
Thương Fushimi quá…
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
Fushimi hiện đang đứng ngồi không yên.
Đã sắp kết thúc tiết học đầu tiên, và nhỏ đang có ý định mặt đối mặt với Honma-san để nói lời từ chối.
Tôi đã bảo nhỏ rằng chỉ cần nhắn tin cho cổ trước khi tới lớp là được, nhưng nhỏ lắc đầu.
“Những việc như vầy nên được giải quyết khi gặp gỡ nhau trực tiếp chứ không phải bằng vài dòng tin nhắn”, nhỏ nói, rồi tiếp tục giải thích về sự thiện chí và gì gì đó nữa.
Nhỏ lúc nào cũng muốn hoàn thiện mọi thứ một cách chỉn chu cả.
“Mình hơi lo về cách cậu ấy sẽ phản ứng…”
“Tớ nghĩ cổ sẽ chẳng nghĩ xấu gì về cậu đâu”, tôi nhỏ giọng và đánh mắt về phía Honma-san, người đang ngồi ở gần hàng đầu.
Giáo viên đóng cuốn sách giáo khoa lại thụp một cái, rồi tuyên bố tiết học kết thúc. Fushimi đứng dậy và mở màn lời chào tạm biệt. Tiếng chuông reo lên, báo hiệu giờ nghỉ chuyển tiết ngắn ngủi đã tới.
“Phiuuuuuu…”
Nhỏ hít sâu vài lần, trông như mấy cao thủ võ học đang chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, rồi đứng dậy, bước tới chỗ Honma-san và bạn bè đang trò chuyện với nhau. Mối lo lắng của Fushimi cũng đã ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi chỉ dõi mắt theo nhỏ thôi mà cũng thở dồn dập.
“Aghhh, tui cũng đoán vậy mà.” Honma nói, nở nụ cười chán nản.
Cũng không có gì đáng bận tâm khi cổ phản ứng như vậy. Thật nhẹ nhõm mà.
“Xin lỗi vì đã từ chối hết lần này đến lần kia. Mình sẽ giúp các cậu tìm một ai đó khác nha.”
Từ giọng điệu của Fushimi có thể thấy rõ rằng nhỏ chỉ đang tế nhị mà thôi. ‘Cậu nên thành thật hơn đôi chút, chứ không phải lúc nào cũng cư xử lịch thiệp như vậy’, tôi nghĩ. Nhưng mình cũng có biết con gái sẽ hành xử với nhau thế nào đâu cơ chứ?
“Không, không. Không sao đâu mà. Tui mới là đứa đã quá cứng nhắc.”
Xong xuôi hết mọi việc, nhỏ quay lại đây với dáng vẻ bơ phờ của người vừa phải trải qua một ngày làm việc cực nhọc.
“Thật may vì mọi chuyện đã diễn ra ổn thỏa.”
“Ừm. Tiếp theo là tiết Sinh học nhỉ… Bọn mình sẽ học ở phòng khác đúng không ta?”
“Thật á?”
“Mồ! Thôi được rồi, để mình đi hỏi thử.”
Tôi định bảo rằng mình sẽ đi cùng, nhưng nhỏ đã tót ra khỏi lớp trước cả khi tôi kịp đứng hẳn dậy.
Tôi ngồi xuống lại rồi mở điện thoại lướt mạng xã hội để giết thời gian trong lúc chờ nhỏ quay về.
“…Cô ta thì bận cái nỗi gì chứ? Còn chẳng nằm trong câu lạc bộ nào đúng không nhỉ?”
“Tớ không biết cậu ấy định làm gì, nhưng mà…”
“Đúng là một con đi*m mà. Giúp xíu thôi thì có sao đâu chứ?”
“Cứ như kiểu xa lánh xã hội hay gì ý. Lần nào rủ đi chơi cổ cũng đi về sớm cả. Làm như mấy đứa con nít học tiểu học vậy.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, hướng về phía những tiếng cười đùa cợt nhả kia. Rồi tôi trông thấy Honma-san với một nụ cười khó xử, xung quanh là ba nữ sinh và cũng là thành viên của các câu lạc bộ.
“Không thể tin được. Cậu chỉ mời cô ta chơi quần vợt một ngày thôi đó.”
“Cổ đã thô lỗ như vậy kể từ năm ngoái rồi. Tớ học cùng lớp nè.”
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, tạo nên một âm thanh tương đối lớn đủ để vang vọng khắp phòng học.
“…Thế thì một trong số các người tham gia giải đấu đó đi.” Tôi nói thẳng mặt những con người đang đứng quanh Honma-san.
Có vẻ như sức truyền đạt của giọng nói còn hơn cả những gì tôi mong đợi – mọi người trong phòng đều im bặt.
“Honma-san chỉ cần thêm một người cho đủ thành viên thôi, ai mà chẳng được.”
Cả ba cô gái kia đều sững sờ trước sự chen vào đột ngột của tôi.
“Chỉ là “giúp xíu thôi” mà, ha? …Đừng có ở đó cho rằng người không tham gia câu lạc bộ nào là người có vô vàn thời gian rảnh rỗi. Họ làm gì với khoảng thời gian đó là chuyện của họ, không phải phận sự của mấy người.”
Lớp học yên ắng một cách đáng sợ so với sự huyên náo thường thấy của giờ chuyển tiết.
Những âm thanh ầm ĩ nơi hành lang bên ngoài lớp học khiến tôi choàng tỉnh lại.
…Đây chính xác là gì do tại sao mình không có bạn.
“Giờ tôi sẽ đi hỏi giáo viên xem có cần di chuyển sang phòng khác hay không…”
Tôi không thể chịu nổi bầu không khí ở đó thêm nữa, nên đã viện cớ rồi đứng dậy khỏi chỗ của mình.
Khi quay người lại, tôi trông thấy Torigoe ngồi ở hàng cuối đang giơ ngón cái với mình, kèm theo đó là vẻ mặt vô cảm thường nhật. Nó khiến tôi cười thầm, và giúp tôi thoải mái bước ra khỏi lớp hơn đôi chút.
“…A.”
“Úi!” Tôi va phải Fushimi ở ngay cửa.
“Tiết này chúng ta sẽ chuyển phòng nha.”
“Đã hiểu.”
Fushimi từ từ tiến vào trong căn phòng tĩnh lặng và viết Tiết này chúng ta sẽ học ở phòng Sinh học lên tấm bảng đen. Tôi có thể thấy đôi tay nhỏ đang run lẩy bẩy.
Nhỏ chắc hẳn lúc đứng ngoài đã nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại rồi. Nhỏ chỉ đang chờ lúc thích hợp để bước vào mà thôi.
Các học sinh trong lớp nhanh chóng cầm sách vở và vội vã rời đi, người này nối đuôi người kia, cảm tưởng như đang cố trốn chạy khỏi bầu không khí gượng gạo này. Không lâu sau, căn phòng đã vắng bóng người.
Fushimi quay lưng về phía bảng.
“Mình ổn mà. Cậu không cần phải nói mấy lời đó đâu.”
“Đừng dối lòng nữa.”
Chuyện này rõ ràng đã ảnh hưởng lớn tới cậu. Ai ai cũng sẽ rất sốc khi nghe được những lời mà người khác dùng để nói xấu sau lưng mình.
“Mình quen rồi.”
“Xin cậu đấy, đừng quen với mấy thứ đó.”
“Bọn họ sẽ đổ lỗi cho cậu mất.”
“Tớ không quan tâm. Làm như có ai đó trên đời này nghĩ tốt về tớ vậy.”
“Ahaha”, nhỏ cười, cố gắng để không khiến tôi phải lo lắng, nhưng nụ cười ấy thực chất chỉ mang đầy vẻ đau khổ.
“Cậu không cần phải ép mình cười đâu.”
“Nhưng mà…mình phải cười…nếu không mình sẽ khóc mất.” Đôi mắt nhỏ giờ đây đã ngấn lệ.
Muộn mất rồi.
Tôi không lên tiếng gì hết; thay vào đó, tôi vuốt ve mái tóc nhỏ. Nhỏ ngả đầu vào vai tôi, sụt sịt.
“Ryou-kun…cảm ơn cậu.”
Có vẻ như tiết tiếp theo, cả hai lớp trưởng đều tới trễ.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại