Tôi có thể cảm nhận hơi ấm nơi tay phải được Fushimi nắm lấy.
Mình nên trả lời gì giờ…? Ý của nhỏ là muốn tay trong tay với mình cả ngày luôn ha?
T-Thế thì đi tắm kiểu gì hả trời?!
Trí óc tôi đang quay cuồng, cố gắng tìm ra lời giải cho vấn đề trên, thì đột nhiên:
“C-Chờ mình xíu nha.” Nhỏ thả tay tôi ra rồi hướng thẳng về phía nhà vệ sinh.
Ph-Phải ha. Nếu muốn đi thì chỉ cần bỏ tay ra là được…
Tôi đứng dựa vào tường và thở dài. Tôi đã muốn nói ‘Được mà’, nhưng lúc nãy lại phát hoảng cả lên. Và “Tại sao?’ chính là câu hỏi tôi muốn đặt ra hơn bất kì điều gì, nhưng, tôi cũng chẳng có đủ can đảm để làm vậy.
Mấy hành động như thế không phải chỉ dành cho đám yêu nhau thôi sao? Nhỏ vẫn muốn nắm tay tôi dù hai đứa thậm chí còn không hẹn hò à?
Tôi đảo mắt một lượt, có khá nhiều cặp đôi rải rác quanh chỗ này.
Họ đang nắm tay hoặc ôm chặt lấy cánh tay của nhau. Mấy hành động chim chuột thường gặp.
“…”
Chỉ nghĩ đến việc tôi và nhỏ làm mấy thứ giống vậy thôi đã quá đủ để khiến tâm trí tôi phừng phực cháy.
Tôi đã gặp may vì nhỏ còn cho tôi chút thời gian ở một mình. Bằng không, tôi có thể sẽ bị quá tải và không thể nói bất cứ điều gì cho đến hết ngày mất. Tôi đút hai tay vào túi áo khoác, và phát hiện một trong số chúng chứa một cái băng cá nhân.
“Gì thế này?”
Tôi không nhớ đã bỏ nó vào đây…hoặc, có ý định sử dụng nó. Thêm một lần nữa, thủ phạm khả năng cao chính là Mana.
Con bé sợ mình sẽ trượt ngã rồi bị xước gối hay gì à?
Fushimi quay lại trong lúc tôi còn bận suy giải về bí ẩn này.
“Xin lỗi đã để cậu phải chờ,” nhỏ nói. “Mình đi thôi.”
Ồ, nhỏ về như bình thường rồi.
Tôi bắt đầu rảo bước cùng với Fushimi ở ngay bên cạnh.
Tôi liếc tay mình, nhưng không thấy nhỏ có ý định làm điều tương tự như hồi nãy.
Nhỏ không nắm…vì khi nãy mình chưa trả lời hả ta?
Agh, khó hiểu quá đi mất. Mình gần như nắm rõ được suy nghĩ của nhỏ khi ở trường và cả khi về nhà cùng nhau, nhưng ngay lúc này thì…
Nhỏ bảo muốn ăn một món gì đó ngòn ngọt ngay khi hai đứa vừa đặt chân vào thang máy, nên chúng tôi nhìn vào bảng chỉ dẫn rồi xuống một tầng với đủ các loại nhà hàng quán xá.
“Ryou-kun nè, cậu thích đồ ngọt không?”
“Có chứ.”
“Cậu chẳng thay đổi chút nào ha?” Nhỏ cười khúc khích.
Chúng tôi vào một quán cà phê, mọi thứ cuối cùng cũng bình thường trở lại. Khi đã yên vị trên ghế, hai đứa bắt đầu chuyện trò về trường lớp, về công việc lớp trưởng, và cả về nơi tiếp theo sẽ ghé chơi nữa.
…Hoàn toàn bình thường. Nhỏ đang hành xử hệt như một Fushimi mà tôi đã quen thuộc.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ để đánh chén hết dĩa bánh (loại rẻ nhất trên menu), chúng tôi rời quán.
“Có chắc là Ryou-kun không hề thích gyaru không á?”
“Tớ còn phải trả lời câu này bao nhiêu lần nữa hả? Đã bảo là không rồi mà.”
“Vậy là…cậu không thích mấy bộ Mana-chan cho mình mượn hôm nay ha.” Trông nhỏ có chút thất vọng.
À, ra là nhỏ muốn hỏi chuyện đó.
“Chúng hợp với cậu mà.”
“Ehehe. Tốt quá rồi.”
Tại sao khen trực tiếp một câu thôi mà cũng phải lao tâm khổ tứ vậy ta?
Một lúc sau, chúng tôi ghé qua một tiệm thời trang cao cấp, và một nhân viên xinh xắn đã thu hút sự chú ý của tôi.
“Hiểu rồi. Vậy ra mình nên ăn mặc giống thế…”
Nhỏ coi đó như kim chỉ nam của việc bản thân cần học hỏi thêm về phục trang của nữ giới.
Cảm quan thời trang của Fushimi chỉ tệ như vậy vì nhỏ chưa từng đi chơi chung với bạn bè, nên cũng sẽ hợp lý hơn nếu nhỏ bắt đầu tìm tòi thêm ngay từ bây giờ.
“Mình phải xin lời khuyên của Mana-chan đã.”
Mana rất giỏi nấu nướng, có tinh thần trách nhiệm cao và cũng vô cùng thời thượng, cho nên hiểu biết của con bé là khá sâu rộng, mặc dù lối ăn mặc lại theo kiểu nổi loạn.
“Tớ chẳng hiểu sao nó lại không có bạn trai nữa.” Tôi nhận xét.
“Ryou-kun…cậu không biết à…?” Nhỏ có vẻ kinh ngạc.
“Hể? Biết gì cơ?”
“Không gì đâu, quên nó đi.”
Fushimi nhìn lảng đi, rồi vớ lấy một chiếc váy có vẻ đã thu hút mình và đứng ra trước gương ướm thử để thử xem nó có hợp không.
“Em mặc sẽ hợp lắm đó nha!” Chị nhân viên bán hàng tôi thấy lúc trước chợt tiến lại gần rồi nói vậy với nhỏ.
“Hả? A, v-vâng…? Chị ng – ý em là, em cảm ơn ạ.”
Hể, nghe rồi đó nha.
“Nếu em muốn mặc thử thì cứ báo chị nha.”
“C-Cảm ơn chị.” Fushimi căng thẳng đáp lời.
Cảm giác đó tôi hiểu quá mà. Bản thân tôi cũng sẽ lo lắng nếu bỗng nhiên ai đó tới bắt chuyện với mình thôi.
Chị nhân viên mỉm cười với nhỏ, như thể đang bình thản ngắm nhìn một bé mèo con. “Hôm nay em đến đây cùng anh trai à?”
“…”
Đôi mắt Fushimi trắng dã luôn rồi! Sao hồng nhan bạc phận vậy mẹ trẻ?!
“Oi, Fushimi, đừng có bỏ bọn này chứ!” Tôi nắm lấy vai nhỏ lắc tới lắc lui, mãi sau nhỏ mới tỉnh lại.
“A…mình vừa có một giấc mơ…ai đó đã nhầm chúng ta là anh trai và em gái.”
Mơ gì mà mơ.
Có vẻ như việc này đã vượt quá khả năng xử lí của não nên nhỏ thình lình bị chập mạch trong giây lát à?
Chị nhân viên kia cũng đã nhận ra sai lầm của mình và cố nặn ra một nụ cười. “Hai bạn cứ thong thả nha”, chị ta nói với một âm điệu cao vút, rồi vội vã rời đi.
Fushimi cứ ngắm mình trong gương cùng chiếc váy vừa ý.
Tôi coi thử bảng giá trên một cái khác cùng loại, là 3000 yên.
…Nhỏ rất ưng nó, nhưng lại không có đủ tiền để mua sau khi đã trả tiền vé xem phim cho mình ha.
Tôi chụp một tấm hình rồi gửi cho Mana. Con bé phản hồi ngay lập tức, Dễ thương quá à!
“Ryou-kun nè, cậu thấy sao?” Fushimi quay người lại, vẫn ướm chiếc váy lên người.
Hầu như nhỏ mặc bộ nào cũng đều hợp thôi, tôi nghĩ vậy… Ờ thì, bất cứ thứ gì ngoại trừ cái bộ cánh quái đản mà nhỏ mang theo đến nhà tôi sáng nay.
Tôi không chắc quan điểm của mình đúng đến đâu, nhưng vì Mana cũng nói nó dễ thương nên tôi có thể tự tin phần nào vào việc đó.
“Tớ nghĩ nó đẹp lắm.”
“Ừm. Hiểu rồi, hiểu rồi”, nhỏ vừa nói vừa gập nó lại rồi cất về chỗ cũ.
“Cậu không tính mua à?”
“Um…Không phải hôm nay.”
“Cậu cần cỡ nào á? Cái này ổn không nè?”
“Ổn đó, nhưng mà…hở? Là sao?”
“Để kỉ niệm buổi đi chơi đầu tiên của hai đứa mình sau một quãng thời gian quá dài ấy mà…tớ sẽ mua tặng cậu.”
“Hở?! Không sao, mình ổn mà!” nhỏ cự lại, nhưng tôi chẳng thèm để tâm mà cầm luôn chiếc váy đến quầy thanh toán.
Chị nhân viên lúc nãy đang ở đó, mắt chúng tôi giao nhau.
Làm ơn đừng có nhìn thằng này bằng cái ánh mắt kiểu “Úi chà, nhóc mua cho cô bé ấy sao? Giỏi ghê ta!” đấy giùm cái.
Tôi trả tiền rồi đưa chiếc túi cho Fushimi. “Cứ coi như đây là quà lưu niệm cho buổi đi chơi này nha.”
“Q-Quà lưu niệm cho buổi hẹn họ đầu tiên của chúng mình à…”
Nè nha, tớ đâu có nói thế.
Nhỏ coi ngày hôm nay giống như vậy thật sao…?
Fushimi bắt đầu ‘bốc khói’ khi ôm cái túi quà vào ngực.
“Cảm ơn cậu, Ryou-kun.”
Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt nhỏ được, nên đành quay mặt đi rồi lẩm bẩm “K-Không có gì.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
“Why must the most beautiful die so soon?!” – nói thật là câu này mình không biết nên dịch sao nữa, thôi thì để vậy cho nó dí dỏm