Hôm nay là thứ Hai, và tôi thì đang uể oải lết từng bước tới trường với Fushimi đi bên cạnh.
Tôi không rõ từ khi nào mà hai đứa đã quay lại được với mối quan hệ giống như khi xưa. Hoặc là, chỉ có mình tôi quay lại.
Địa vị của tôi với tư cách là một người bạn thuở nhỏ (lưu ý: không phải bạn trai) lúc nào cũng kè kè bên cạnh Fushimi Hina đã được lan truyền khắp trường luôn rồi, và dần dà những ánh nhìn ghen tị hướng về phía tôi cũng giảm bớt.
Ngày hôm nay cũng giống như bao ngày khác, những gì diễn ra trong lớp đều trôi tuột từ tai này sang tai nọ, còn bản thân tôi thì vẫn hoàn thành trọn vẹn công việc lớp trưởng của mình.
Lại một ngày bình thường quá đỗi, tôi tự nhủ ngay trước khi dùng bữa.
Có tiếng ai đó gõ cửa phòng Vật lí.
Tôi quay sang nhìn Torigoe ở phía bên kia căn phòng, rồi cả hai cùng nghiêng đầu thắc mắc.
“Xin lỗi đã làm phiền nha!” Fushimi bước vào sau khi cánh cửa bật mở.
“…Cậu đến đây làm gì đấy?”
“Ryou-kun à, đó không phải cách bạn bè chào hỏi nhau đâu. Mình chỉ ghé qua vì đã hứa sẽ ăn trưa cùng Torigoe-san thôi á.”
Nhỏ lè lưỡi với tôi rồi bước tới chỗ Torigoe.
Tôi đã lo lắng về mấy người ‘hâm mộ’, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của bọn họ cả.
“Còn mấy người kia thì sao?”
“Ahaha. Mình cắt đuôi họ bằng cách bảo rằng mình muốn đi vệ sinh rồi.”
Hay à nha – nếu không thì bọn họ sẽ lấp kín chỗ này mất.
“Mấy kẻ tội nghiệp”, tôi bông đùa. Tôi thậm chí còn không đồng cảm gì với họ lấy một chút.
“Mình đâu làm khác được đâu? Mình cũng muốn có quãng thời gian nghỉ trưa trong yên bình chứ bộ.”
Chẳng cần nhìn cũng biết đôi má nhỏ đang phồng hết cả lên.
Hứa sẽ cùng ăn trưa sao…? Bộ cậu là học sinh tiểu học à?
Tôi vừa nhấm nháp bữa trưa Mana chuẩn bị cho, vừa dỏng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ.
Chẳng phải đây là lần đầu hai cô nàng trực tiếp nói chuyện với nhau à? Ít nhất là theo những gì mình nhớ.
Fushimi hẳn là đã chuẩn bị rất chu đáo cho cuộc gặp mặt này – nhỏ chuyện phiếm về những thứ khiến Torigoe thấy hứng thú, cụ thể thì tiểu thuyết là chính.
Đây là lần đầu tiên mình nghe Fushimi bàn về sách đấy.
Nhỏ chưa từng trò chuyện gì về chủ đề này với tôi, có lẽ cũng vì tôi không phải một người ham đọc sách cho lắm.
“Tớ phải tìm sách để đọc vì bộ phim ấy hay lắm á, lúc đọc được nửa chừng rồi thì không tài nào dứt ra được luôn!”
“Ừ. Tay tác giả đó khá giỏi trong việc đưa đẩy sự hồi hộp. Dù cho câu chuyện có đáng sợ đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ rất tò mò muốn biết bằng được điều gì sắp xảy đến.”
“Đ-Đúng chứ? Trong phim lại không được như vậy… Tớ đã phải thức đến hai giờ sáng để hoàn thành nó á.”
“Đây cũng thế!”
Hai cô nàng trông vui vẻ chưa kìa.
Fushimi sẽ chẳng bao giờ bàn luận về sách sôi nổi được như vậy với mấy kẻ theo chân kia, nên tôi đoán rằng nhỏ cảm nhận được một sự gần gũi đặc biệt nào đó với Torigoe.
…Mình đã bao giờ chuyện trò được với ai như thế chưa nhỉ?
…Chết dở. Dáng hình đầu tiên hiện lên trong tâm trí mình lại là Mana à.
Tôi đã từng cho rằng Torigoe cũng giống mình ở khoản có-ít-bạn-bè, nhưng ít ra thì cô ấy cũng vui vẻ khi được trò chuyện về sở thích cá nhân với người khác…
Cảm giác khá là…hụt hẫng nhỉ…
Hai cô nàng bắt đầu đề xuất sách cho nhau để cuộc vui được tiếp diễn.
Hiểu rồi. Vậy ra nhỏ muốn dùng bữa trưa cùng Torigoe để bàn về tiểu thuyết ha.
Việc này không giống bộ mặt công chúa tẹo nào – nó gần sát với con người thật của nhỏ hơn nhiều so với những gì nhỏ trưng ra trong lớp.
Tôi từng nghĩ rằng, nhỏ sẽ có được khoảng thời gian dễ thở hơn nếu cũng đối đãi với mọi người như cách mà nhỏ hành xử với tôi, nhưng giờ đây khi việc ấy đang dần diễn ra, tôi lại cảm thấy có đôi chút lạc lõng.
Chẳng phải mình chỉ muốn giữ rịt Fushimi thật cho riêng mình đâu. Nhỏ cũng cần có bạn chứ.
Tôi đã chén xong phần cơm trưa của mình, và bắt đầu lấy điện thoại ra chơi game vì cũng chẳng nghĩ ra việc gì hay hơn để làm. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
Tôi kiểm tra thời gian, còn những 20 phút nữa thì tiết năm mới bắt đầu.
Nhưng, những giọng nói ngay lập tức đập vào tai tôi.
Cánh cửa bật mở phát ra một âm thanh lớn, hai chàng trai và ba cô gái xuất hiện.
“Hina-chan à, bọn này tìm cậu khắp rồi đó!”
“Cậu đang làm gì ở chỗ này thế hả?”
Là mấy kẻ bám theo Fushimi. Chắc hẳn bọn họ đã quá mệt mỏi vì phải chờ nhỏ.
Một đám mây giông u ám lướt ngang gương mặt Fushimi trong thoáng chốc, rồi mau chóng biến thành nụ cười thanh lịch thường thấy trong lớp.
“Xin lỗi mấy cậu. Lúc ở trỏng tớ chợt nhớ ra mình còn vài việc cần làm.”
Mấy người kia tụm lại thành một vòng tròn vây quanh Fushimi như thường lệ, thậm chí còn chẳng thèm hỏi han Torigoe lấy một câu.
“Cậu nói chuyện gì với Torigoe-san vậy?”
“Nơi này yên tĩnh thật nha. Tuyệt ghê.”
“Căn tin lúc nào cũng ầm ĩ hết á. Giờ có khi bọn mình đến đây mỗi ngày luôn nha.”
“Hơ? Nhưng mà…” Fushimi hoảng hốt.
Torigoe lặng lẽ thu dọn đồ rồi rời đi, để lại một Fushimi còn đang sốc, rối bời và đắm mình trong sự hối hận.
Tôi nháy mắt với Fushimi và đứng dậy. Cứ giao cô ấy cho tớ.
Không rõ nhỏ có hiểu ý tôi không, nhưng tôi sẽ coi mái đầu vừa khẽ nghiêng kia như một lời đồng ý vậy.
Tiếng nói của bọn họ vang vọng khắp căn phòng Vật lí thường ngày tĩnh lặng.
Tôi lang thang khắp trường để tìm gặp Torigoe, và cuối cùng cũng thấy cô ấy đang ngồi đọc sách nơi quầy thư viện.
Tôi lấy một cuốn ra khỏi kệ rồi đặt lên mặt quầy. “…Khi nãy bà đã đề xuất cuốn này với Fushimi đúng không?”
“Chào ông, Takamori-kun.”
Tôi ngả lưng vào quầy, hai tay chống ra sau. “Phức tạp thật chứ”, tôi nói, “Mấy người đó cũng chẳng làm gì sai cả.”
“Ừ, ông nói đúng. Nhưng tôi đã mong bọn họ sẽ để ý đến cảm nhận của tụi mình nữa. Có điều, mấy người đó lúc nào mà chẳng thế, kể cả lúc trong lớp cũng vậy.”
“Với lại, mình cũng dùng phòng Vật lí mà chẳng cần xin ý kiến ai, nên bọn họ cũng có thể tự do ra vào ấy mà.”
“Ừa”, cổ đồng tình.
Đó là con người họ, còn đây là con người bọn tôi. Giống như một trò chơi chơi ghép hình vậy, không có mảnh ghép nào là tốt-xấu, chỉ có lắp vừa-không lắp vừa mà thôi.
“Tôi cũng đã ngờ ngợ ngay lúc Fushimi hỏi xin được vào đó trong giờ trưa rồi.”
Cuốn tiểu thuyết muốn mượn được đặt trở lại ngay cạnh tay tôi. “Ông sẽ có hai tuần. Ngày 3 tháng Năm rơi vào Tuần lễ vàng, nên hãy trả nó lại vào ngày 6.” Torigoe nói với một tông giọng đều đều.
“Nếu bà không muốn nhỏ tới thì nên từ chối ngay từ đầu đi chứ.”
“Người duy nhất trong cái phân bậc kia đủ can đảm để làm điều đó chỉ có mình ông thôi Takamori-kun.”
“Phân bậc…? Đừng có nghiêm trọng hóa thế chứ.”
Tôi biết Fushimi có để ý tới cái thứ đó, nhưng khá là bất ngờ khi Torigoe cũng tương tự như vậy.
“Kể cả bà có từ chối đi chăng nữa thì Fushimi cũng sẽ không nói xấu sau lưng bà đâu.”
“Tôi biết. Cô ấy trốn mấy người theo chân để tới gặp tụi mình cũng vì nghĩ rằng tôi và ông sẽ không thể nào chịu nổi bọn họ mà.”
“Nhỏ là vậy đó. Thi thoảng có vẻ cứng đầu cứng cổ thật, nhưng nhìn chung nhỏ là một bậc thầy trong việc đọc bầu không khí đó. Lần này mong bà bỏ qua cho nhỏ nha.”
Tôi nghe thấy tiếng khịt mũi của Torigoe nơi lưng mình. “Tôi không giận đâu, khỏi phải lo. Chuyện thường ngày ấy mà.”
Những người như chúng tôi chỉ muốn có được khoảng thời gian bình yên và tĩnh lặng, nhưng rồi cả hai đều không tránh được cái kết bị gạt sang bên.
“Ừm, chỉ là… Bà biết đó, tôi chỉ không muốn sau chuyện này bà sẽ suy nghĩ lại, rồi không còn trò chuyện về sách với nhỏ nữa.”
“Takamori-kun, ông là gì của cổ?” Một tiếng cười nhẹ hiện diện trong giọng nói ấy.
“Là bạn thuở nhỏ.”
“Ờm, bạn thuở nhỏ thường không lo nghĩ cho người còn lại đến mức đó đâu.”
Thật á? Tôi nghiêng đầu.
“Một khi cả hai đã trở nên vô cùng, vô cùng thân thiết với nhau, giống như gia đình với nhau, tôi không nghĩ họ sẽ để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt như thế.”
…Thật vậy, có lẽ, nếu chỉ đơn thuần gắn mác ‘bạn thuở nhỏ’ cho mối quan hệ của hai đứa tôi thì không thể đủ để khiến tôi phải lắng lo đến thế.
Trước đây, tôi nhìn nhỏ như một cô gái nổi tiếng có thể thân thiết được với bất cứ người nào, nên chỉ kết luận giản đơn rằng nhỏ có thể tự mình giải quyết mọi chuyện.
“Bực thật…” Torigoe lẩm bẩm. “Cô ấy thân thiện hơn tôi nghĩ. Thậm chí còn rất dễ thương và tử tế, lại có thể cùng tôi bàn luận về sách nữa… Chết tiệt…”
Có vẻ như, Fushimi đã vượt xa mọi mong đợi của Torigoe.
Tôi quay đầu lại, và ngay lập tức, Torigoe tập trung trở về công việc thủ thư của mình.
“…Torigoe nè, giờ nghỉ chỉ còn năm phút thôi đó, bà biết chứ?”
“Biết rồi.”
Cô ấy ôm lấy đôi ba cuốn sách vào ngực rồi đem cất trở lại giá sách. Tôi cũng tình nguyện giúp cổ một tay.
Tôi đặt chúng theo thứ tự chữ cái trong tên của tác giả, giống như những gì cô ấy chỉ. Hai đứa tôi đang đứng quay lưng lại với nhau, trả sách lại lên hai kệ đối diện nhau. Bất chợt, cô ấy lên tiếng với tông giọng vài phần căng thẳng.
“T-Takamori-kun…ông đã thích ai chưa?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
hình minh họa cho ai chưa hình dung được: