Ba chúng tôi bước vào phòng Vật lí, và tôi hạ mình xuống vị trí như thường lệ.
Fushimi ngồi ngay bên cạnh tôi.
“Hôm nay cậu ăn bữa trưa kiểu gyaru ha, Ryou-kun?”
“Ừ. Dạo gần đây Mana đã chuẩn bị bento cho tớ.”
Con bé sẽ không nấu gì hết mỗi khi tôi cúp học hoặc kiểm tra điểm kém. Nó giống một người mẹ hơn là một đứa em gái đấy, mặc dù hành động của nó thực chất cũng chỉ là làm theo những gì mẹ tôi bảo mà thôi.
Torigoe bước qua hai đứa, rồi ngồi xuống chiếc ghế ở ngay trước mặt tôi.
“…Chỗ này trống đúng chứ?”
“Ừ, bà nhìn là biết mà.”
Torigoe lặng lẽ mở hộp bento, trong khi Fushimi cũng dùng bữa với trạng thái yên tĩnh không kém.
…Hai mẹ trẻ bị gì vậy trời? Bộ hôm nay là ngày Xung đột Quốc gia hay gì à?
“Hôm nay cậu không ngồi ở vị trí thường ngày ha, Torigoe-san?”
“Không”, cổ cụt lủn đáp, rồi gắp thêm miếng nữa đưa vào miệng.
“Fushimi nè…cậu có chắc bỏ lại bọn họ ở đó sẽ không vấn đề gì chứ?”
“Đây là trường hợp khẩn, nên là, ừ.”
“H-Hiểu rồi…”
Có lẽ là trường hợp khẩn với tớ mới đúng.
Hai cô nàng gần như chẳng ai nói với ai câu nào – sự im lặng này nặng nề quá đi mất.
Tôi đã thử gợi mở một vài chủ đề có thể đem lại hứng thú cho đôi bên, nhưng không ai trong số hai người họ hưởng ứng như tôi mong đợi.
“…Hai người đang giận nhau sao?”
Có lẽ đó là kết luận khả dĩ duy nhất. Như một nhà thông thái từng nói, ‘Chỉ có những người bạn đáng trân quý mới thực sự nổi giận với nhau’.
“Nếu là vậy sẽ đơn giản hơn nhiều đó.” Fushimi đáp kèm tiếng thở dài.
“Chuyện không đơn giản thế đâu, Takamori-kun.”
Không luôn á?
“Thế rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm ơn kể ra đi mà.”
Tôi liếc Fushimi, nhưng vô vọng. Tôi đành ngó sang phía Torigoe, cô ấy đặt đôi đũa xuống.
“Takamori-kun, sau giờ học, có điều này tôi cần nói với ông.”
Đôi vai Fushimi bất chợt nảy lên; nhỏ run người trong khi liên tục quay đầu tới tới lui lui giữa tôi với Torigoe.
“Sau giờ học à? Được thôi.”
“Tôi sẽ hẹn gặp ông ở trong lớp.”
“Bà nói tôi nghe bây giờ cũng được mà.”
“Giờ thì không được. Thế nên tôi mới nói vậy ông đó.”
“…Cũng được.”
Tôi cũng chắng có ý phản đối đâu, nhưng phải là chuyện gì mà không thể nói ngay lúc này với tôi được nhỉ?
Torigoe thở dài, ngả đầu lên một bên tay, rồi nhìn hai người trước mặt. “Ông với Fushimi-san đã nối lại quan hệ, đúng chứ?”
Fushimi gật đầu ngay trước khi tôi kịp đưa ra câu trả lời. “Đúng. Bọn này tuy có mất liên kết một thời gian, nhưng đã làm bạn với nhau từ tận thời còn học tiểu học rồi. V-Và kể cả lúc này…hai đứa vẫn…” Câu trả lời của nhỏ cứ bé dần, bé dần.
Torigoe khịt mũi. Cảm giác khá mơ hồ xen lẫn vài phần giận dữ, như thể cô ấy đang muốn chọc tức Fushimi vậy. Lạ thật. Torigoe bình thường có bao giờ như vậy đâu?
“Cậu có biết tại sao mấy cô gái lúc nào cũng ở bên nam chính sẽ luôn thua, bất kể đó có là trong anime, manga, phim ảnh, và tất tần tật những thứ khác không?”
“Mấy chàng trai cũng thế thôi. Đứa con trai đầu tiên thích nữ chính trong shoujo manga cũng không bao giờ thắng cả.”
“Đúng. Và lí do là bởi, mấy nhân vật đó chưa bao giờ có đủ sự thú vị.”
Fushimi không nói gì, sự im lặng ấy giống như một sự thừa nhận.
“Vì quen biết nhau quá lâu nên họ đã cùng nhau trải qua vô vàn những kỉ niệm rồi. Nhiêu đó là không đủ để thực sự kích thích con tim của nhân vật chính.”
Đôi mắt Fushimi cụp xuống. Nhỏ có vẻ như đã sẵn sàng để phản bác lại mọi lời nói của Torigoe, nhưng ngọn lửa chống cự kia nhanh chóng bị dập tắt.
“Nhân vật chính đã ở bên họ cả đời rồi, nên sẽ chẳng thèm bận tâm đến việc tìm hiểu sâu thêm về họ đâu. Bên cạnh đó, nếu có hứng thú với một người nào đó mới, anh ta hay cô ta sẽ cảm thấy có động lực hơn rất nhiều.”
“…!” Fushimi lặng lẽ thốt lên, rồi thở hổn hển.
Chắc chắc phải có ẩn ý đằng sau cuộc đối thoại này, nhưng tôi chẳng thể thông nổi điều gì, ngoại trừ việc Torigoe có vẻ như đang hành hạ Fushimi bằng cách nào đó.
“Torigoe, ngừng lại đi. Tôi không hiểu nổi ý nghĩa của cuộc trò chuyện này.”
“Tôi không nói với ông, Takamori-kun.”
“Vậy nên tôi mới yêu cầu bà dừng lại.”
“Xin lỗi… Mình chợt nhớ ra còn vài việc vặt liên quan đến công việc lớp trưởng cần phải giải quyết.” Fushimi đứng bật dậy rồi rời đi.
Torigoe thở dài thành tiếng khi dáng hình nhỏ đã khuất. “Hàaaaaaaaaaaa…”
Bình thường đã rất khó để hiểu được suy nghĩ của Torigoe rồi, bởi cô ấy hầu như chẳng nói gì. Nhưng lúc này đây, khi cổ đã lên tiếng, cổ càng trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết.
“…Nhớ chờ tôi sau giờ học đó nha.”
“Rồi, rồi.”
“Bây giờ ông không có việc gì phải làm sao?”
“…Bọn tôi giờ trưa đâu có cần phải làm gì đâu.”
Có lẽ là có, nhưng cũng chỉ ở mức kiểm tra xem tiết học kế tiếp sẽ diễn ra ở đâu, hoặc là chuẩn bị vài thứ, ngoài ra thì không còn gì hết. Quốc ngữ là tiết đầu của chiều nay, lúc nào cũng sẽ học trong lớp và cũng chẳng có đạo cụ trợ giảng nào cần chuẩn bị cả.
“Tôi tin là tôi đã nói đúng, nhưng có lẽ tôi đã hành xử hơi quá…”, Torigoe lẩm bẩm rồi cau mày lại.
“Có nhất thiết phải có gì đó đủ để ‘thực sự kích thích con tim của nhân vật chính’ không? Tôi tin chắc là không rồi đấy.”
“Thế thì đúng ra lúc nãy ông nên nói thế.”
“Tại sao?”
Đang bàn về manga mà nhỉ?
Ngay lúc ấy, tôi chợt phát hiện ra một mối liên kết. “Ồ, hai người cãi nhau vì thích hai nhân vật khác nhau trong một bộ manga nào đó sao?!”
“Không.”
Chết tiệt, cứ nghĩ là đúng rồi chứ.
“Nghiêm túc luôn đấy, thế quái nào mà hai người lại…? Không, không phải. Chẳng đúng một chút nào hết á.”
“Đừng có phủ định hai lần chứ!”
Sao bà có vẻ chán nản thế?
Một khi Fushimi đã đi khỏi, Torigoe lại trở về với vị trí thường ngày của mình, rồi cả hai để quãng thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa trôi qua trong sự im lặng.
Tiết học cuối ngày bắt đầu rồi kết thúc. Hôm nay tới phiên Fushimi viết sổ nhật ký, nhưng nhỏ đã rời lớp ngay khi chuông reo.
Không có quy định nào về việc sổ nhật ký phải được viết ở trong phòng học, nên tôi cho rằng nhỏ sẽ hoàn thành nó ở một nơi nào đó khác.
Mặc dù, như thường lệ, nhỏ sẽ ngồi đây, vừa ghi chép vừa tán gẫu. Có lẽ liên quan gì đó đến chuyện Torigoe muốn nói với tôi chăng?
Tôi quay đầu lại, Torigoe hiện đang bấm bấm điện thoại; dường như cổ chưa muốn nói ra ngay lúc này.
Những ai hoạt động câu lạc bộ đã rời đi ngay khi tiết học kết thúc, phần còn lại đứng theo nhóm, thảo luận với nhau nơi sẽ ghé chơi trước khi ra về. Tất thảy những mẩu đối thoại đã biến mất sau tầm mười phút, bỏ lại nơi này với chỉ Torigoe và tôi.
Tôi xoay người ngồi ngược lại, tựa lồng ngực vào phần dựa lưng của ghế.
“Rồi, bà muốn nói gì với tôi nào?” Tôi hỏi.
Torigoe đặt điện thoại xuống. “Ông không để ý đó thôi, chứ dạo gần đây trị giá của ông đã tăng lên kha khá đấy.”
“…Ta đang nói về tài chính hay gì à?”
“Trị giá xã hội của ông.”
Trị giá xã hội? “À, cái buff gì gì đó của Fushimi mà trước bà có nói ấy hả?”
“Cả cái đó nữa, nhưng, có nhớ lần ông đã lớn tiếng với đám Matsuzaka-san vì dám nói xấu Fushimi-san sau lưng không?”
À, vụ xin nhỏ giúp đỡ cho giải quần vợt ấy hả?
“Rõ ràng là sau vụ đó, rất nhiều cô nàng đã phải lòng ông rồi đấy.”
“Làm thế nào bà biết được thế?”
“Có một thứ được gọi là nhóm chat của lớp đấy – từng nghe rồi chứ?”
“Bà nghĩ tôi là một thằng ngốc à?” Tôi chỉ không được mời thôi, chứ có phải tôi mù tịt về nó đâu.
“Thì, chuyện bắt đầu trong đó, và mọi người cũng dần có thiện cảm với ông hơn nữa.”
“Hể. Tôi đã nghĩ họ phải bắt đầu ghét mình mới đúng. Mọi chuyện sau đó quá đỗi khó xử luôn ấy.”
“Hai chuyện đấy khác nhau hoàn toàn nha.”
Con gái là thế sao?
“Mãi cho đến tháng Tư này, tôi những tưởng bản thân là người duy nhất ông cảm thấy hợp cạ.”
Bà cũng có sai đâu.
Tôi chưa từng trò chuyện với ai trong lớp hết, trong khi đó, đã tán gẫu đôi chút với người ăn trưa trong cùng phòng với mình.
“Và, khi tôi biết được ông với Fushimi-san là bạn thuở nhỏ của nhau…tôi bắt đầu lo lắng, về việc bản thân có lẽ không nằm ở vị trí số một trong ông… Nên là… Ừm…” Cô ấy lắp bắp, cố gắng tìm ra ngôn từ phù hợp. “Khá là nhức nhối đấy.”
Cô ấy trông như muốn nói thêm gì đó, nên tôi chờ cổ tiếp tục.
“Tôi cũng thắc mắc lắm chứ. Tại sao tôi lại buồn đến vậy, mặc dù mấy chuyện đó không thực sự có ý nghĩa gì hết?”
Cô ấy nghĩ bản thân chính là người bạn thân nhất của tôi, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tôi cũng đã trải nghiệm cảm giác ấy vài lần thời còn học tiểu học rồi. Đúng, nhức nhối lắm, cứ tự cho rằng mình là bạn thân của một ai đó để rồi phát hiện ra họ thích chơi với người khác nhiều hơn với mình. Nó khiến con người ta cảm nhận được nỗi cô đơn.
“Nhưng, thực ra mà nói, tôi không chỉ thấy buồn thôi đâu. Còn có một thứ khác nữa, một thứ xúc cảm không dành cho những người bạn – nó là…cảm xúc lãng mạn thì đúng hơn.” Torigoe khẽ rên rỉ rồi cụp mắt xuống. “…Tôi không hề thích ông ở bên Fushimi-san chút nào cả. Tôi ghét lắm – ghét việc một người con gái như cô ấy chợt xuất hiện. Tôi làm gì có cửa cơ chứ.”
Đặt mình vào vị trí của cô ấy, liệu tôi có cảm thấy giống vậy không? Liệu tôi có cảm giác ghét bỏ gì khi trông thấy Torigoe thân thiết với một chàng trai khác khi bọn tôi vừa bước lên năm hai không?
Có vẻ như, dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, tôi vẫn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi mừng vì cô ấy đã tìm được một người để cùng chuyện trò.
“Vậy nên…khi tôi cố gắng suy nghĩ về lí do tại sao tôi lại ghét việc đó, câu trả lời duy nhất chỉ có một mà thôi…”
“Đó là?”
“Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra. Takamori-kun, tôi yêu ông nhiều lắm.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
câu này là Torigoe nói nha, còn câu sau khả năng cao là Fushimi đáp