“Mình không biết giờ phải nói gì với cô ấy nữa…” Fushimi lẩm bẩm, hướng ánh nhìn xuống đất.
Khi hai đứa quay lại lớp thì Torigoe không còn ở đó nữa.
Fushimi đã kể tôi nghe mọi chuyện – sự thật là, Torigoe đã dàn dựng mọi việc để giúp chúng tôi nhận ra tình cảm dành cho nhau.
“Cô ấy lần này làm trung gian cho bọn mình, nhưng mình chắc chắn cổ có thích cậu đó nha!” Fushimi lườm tôi từ một phía, đôi má hơi phồng.
“Chẳng hợp lý chút nào. Nếu là vậy thì tại sao cô ấy lại làm thế?”
“Trái tim con gái phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều đó.”
Thật á?
Fushimi và tôi giờ đây đã xác nhận rằng mỗi chúng tôi đều coi người kia là số một, mặc dù tôi vẫn không biết cái này có thể được gọi là yêu hay không nữa. Tôi càng suy nghĩ nghiêm túc về nó bao nhiêu thì nó càng trở nên rối rắm bấy nhiêu.
Tôi đã nói dự cảm của mình với Fushimi, và nhỏ bảo hoàn toàn ổn với việc đó.
“Tớ nghĩ trong thời gian này tớ không nên ghé phòng Vật lí nữa.”
“Ummm…mình cũng đang thắc mắc. Mình thấy ổn với việc tiếp tục trò chuyện với cô ấy như bình thường, nhưng đồng thời, mình cũng nghĩ sẽ là tốt hơn khi để cô ấy có một khoảng thời gian riêng…”
“Uầy, thật tốt vì bên cạnh tớ đây là một chuyên gia về phái nữ có thể chỉ dạy tất tần tật cho tớ ha?”
“Này nhé, tụi này không chia sẻ cùng một suy nghĩ đâu à! Làm sao mà mình biết được người khác nghĩ gì cơ chứ!”
Đùa chút xíu mà nhỏ nổi giận thật kìa.
Tôi chưa đưa ra một câu trả lời trực tiếp với Torigoe, nhưng tôi nghĩ cô ấy chắc hẳn cũng tự suy được rồi. Ý tôi là, khi chàng trai bạn vừa mới tỏ tình lại ngay lập tức đuổi theo một cô gái khác, sẽ thật khó để không tự hiểu lắm…
Cô ấy chắc hẳn sẽ vô cùng bực mình với tôi đây.
Mặc dù là, chính cổ bảo tôi đuổi theo Fushimi mà…
“À, hay là bây giờ chúng ta thực hiện một cuộc thỏa hiệp êm đẹp đi? Thay vì tớ với cô ấy thì…cậu cũng nhập bọn luôn nha.”
“C-Có ổn không á…? Giờ mình cũng không biết phải nghĩ sao nữa.”
Có lẽ lựa chọn khả dĩ nhất lúc này là hỏi trực tiếp cổ thôi. Tôi mở điện thoại lên rồi nhập tin nhắn.
“Ryou-kun à, cậu đang làm gì thế?”
“Đang hỏi thử Torigoe muốn sao.”
“Khoan, cái tên vô cảm đáng ghét kia! Thế qué nào cậu lại không nhận ra-?” Fushimi nổi trận lôi đình và đánh tôi lia lịa.
Hồi đáp tới ngay tắp lự.
Tôi muốn tụi mình cứ như bình thường thôi.
“…Đành vậy ha.”
“…M-Mình hiểu rồi. Ừm, nếu cậu ấy muốn vậy.”
Rồi tôi nhận được thêm một tin nhắn nữa.
Tôi vẫn muốn được cùng đi chơi với Fushimi-san.
“Như cậu thấy đó.”
“T-Torigoe-san…!” Fushimi vừa đọc tin nhắn trên điện thoại tôi vừa rớm nước mắt.
“Thật mừng vì hai cậu vẫn là bạn của nhau.”
“Ừm.”
Fushimi bảo hôm nay mà đến phòng Vật lí sau mớ bòng bong chiều qua thì khó xử quá, nên nhỏ quyết định sẽ thư thư lại, dời sang tuần sau để mọi việc lắng xuống.
“Mình sẽ mang theo đống tiểu thuyết mà mình đề xuất khi bọn mình quay lại đó!”
Nhỏ bắt đầu tự liệt kê những cuốn sẽ cầm đi với chính mình, dùng đầu ngón tay để đếm chúng.
Tôi đưa nhỏ về tận nơi rồi quay trở về nhà, lấy điện thoại gọi cho Torigoe để cảm ơn những việc cô ấy đã làm cho chúng tôi.
“Chào.”
“Sao vậy?”
“Tôi xin lỗi vì tất cả những chuyện bà đã phải trải qua. Và tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn của mình tới bà.”
[Ổn mà. Tôi không tài nào đứng im nhìn hai người như vậy được. Tôi chỉ thúc nhẹ một cái thôi.]
Fushimi có nói rằng Torigoe thực sự thích tôi, nhưng tông giọng cô ấy lúc này đã bình thường trở lại.
Có lẽ tất cả chỉ là một vai diễn để động viên hai đứa mình.
[Giờ hai người đã bắt đầu hẹn hò rồi chứ?]
“Hể? Không…Chưa…”
[…Fushimi-san làm cái quái gì vậy trời?]
“Ủa? Bà trách móc Fushimi á? Chứ không phải tôi?”
[Cổ nghĩ tôi làm tất cả chuyện này là vì gì hả? Tốt hơn hết con mắm ấy đừng có nghĩ mọi thứ lúc này đã êm xuôi cũng chỉ vì ông là một thằng cô độc đầu chứa đầy đá đó…”
“Bà đang xúc phạm tôi đó nha.”
“Cổ chưa bao giờ nói là cổ thích ông luôn hả?”
Tất nhiên là chư…Khoan.
Lần mà hai đứa cúp học ra biển chơi ấy hả…? Ý nhỏ là…tôi sao…?
[Có vẻ như vừa sực nhớ ra gì đó ha? Cái đồ đần thối này.]
“Chờ chút nào, bà không thấy nói vậy có hơi quá hay sao Torigoe?”
[Vừa đúng đủ luôn chứ quá gì mà quá. Với lại, tôi có toàn quyền được nói thế nhá.]
Tại saooo?
“Fushimi lúc nào cũng giữ những lời bọn tôi đã hứa hồi còn bé… Nhỏ luôn chú tâm thực hiện mọi việc theo cách tốt nhất, nên tôi đã nghĩ lúc ấy cũng chỉ là do nhỏ bị ép buộc vào cái tính cách của bản thân thôi mà…”
[Ông có biết phải lao tâm khổ tứ cỡ nào để nói ra với ai đó rằng mình thích họ không hả? Hơi đâu mà quan tâm đến mấy lời hứa cơ chứ? Tôi dám chắc tình yêu của cổ không phải thứ gì nông cạn như vậy đâu à.]
Thật luôn?
Suốt quãng thời gian dài đã qua, tôi đã vững tin rằng sẽ không bao giờ có chuyện cô nàng xinh đẹp nhất trường lại có cảm tình với mình, và, mọi diễn biến phản bác lại niềm tin ấy cũng chỉ vì một lí do duy nhất là nhỏ muốn giữ lời hứa, chứ không phải do nhỏ thích tôi thật lòng.
Nếu lời Torigoe nói là đúng thì tôi đã chệch hướng ngay từ đầu mất rồi.
[Nếu cô ấy nói bất cứ chuyện gì liên quan đến đống lời hứa kia thì tức là cổ chỉ đang dùng chúng để che giấu cảm xúc thật mà thôi. Tôi có thể khẳng định với ông ngay lúc này là cổ thực sự yêu ông đó.”
Nhỏ…yêu mình…
Nghe được điều ấy khiến tôi ngượng chín cả mặt.
F-Fushimi, cậu thực sự…?
“Nii-nii, anh rên rỉ cái gì đấy hả?”
“Hớơơ-?!” Tôi nhảy dựng lên vì ngạc nhiên rồi giật lùi từng bước cho đến khi đụng trúng cửa.
Mana nhìn tôi với vẻ kì lạ.
Ờ ha. Mình vẫn đang đứng ở thềm cửa.
“K-Không có gì!”
“Thật không đó?”
Tôi nghe được tiếng cười của Torigoe ở đầu kia điện thoại. Cổ hẳn là đã nghe thấy và hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra đây mà.
Tôi vớ vội chiếc cặp rồi phóng thẳng lên phòng.
Sau khi tràng cười ngặt nghẽo của Torigoe chấm dứt, tôi thuật lại những gì Fushimi và mình đã bàn với nhau về vụ giờ nghỉ trưa rồi cúp máy.
Một tuần sau, Fushimi đã sẵn sàng tinh thần để gặp lại Torigoe, nên cả hai lớp trưởng bọn tôi tiến đến chỗ ngồi của cổ.
“Nè Torigoe-san, mình cùng tới phòng Vật lí đi.”
“Hể? À, ừm.”
Torigoe thoáng chút ngạc nhiên, nhưng ngay khi thấy tôi đang toe toét phía sau lưng Fushimi, cô ấy nhận lời với một nụ cười đôi chút ngượng nghịu.
“…Cảm ơn đã mời tớ”, cô ấy nói, và Fushimi cười khúc khích.
Nhỏ cầm trên tay một chiếc túi giấy. Hồi sáng tôi có hỏi thì nhỏ bảo đây là 20 cuốn tiểu thuyết mà nhỏ tâm đắc nhất. Nhỏ còn khẳng định một cách nghiêm túc rằng tất cả chúng đều là những tựa sách mà nhỏ yêu thích cực kì, tuyệt đối, được-thẩm-định-chất-lượng-tuyệt-hảo-bởi-Hina.
Nhỏ cảm thấy cực kì tự tin vào chọn lựa của mình và dự định tặng chúng cho Torigoe.
“Đó là gì vậy?” Torigoe thắc mắc, chỉ tay vào cái túi.
Fushimi không nhẫn nhịn được nữa, nhỏ bùng nổ với nhiệt huyết cháy bỏng phải tặng chúng cho cổ. “Đây là Tuyển tập của Fushimi Hina! Hai mươi tựa sách hàng đầu do chính tay tớ chọn lựa đó!”
“Tuyệt quá. Có thể hiểu rất nhiều về một người thông qua ‘top 20’ của họ đó.”
“Đúng rùiiiiiii!”
Fushimi hiện đang ngập tràn trong sự phấn khích. Tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt nhỏ một lời tán thành (“Cậu đích thực là một cô nàng thông thái đó”), còn Torigoe cũng gật đầu đáp lại trong im lặng (“Ừm, tất nhiên rồi, cô gái à”)
“Fushimi-san, tớ có cuốn này ở nhà nè.”
‘T-Trùng lặp kìa! Gu cậu tốt à nha!”
“Gu bọn mình chứ.”
Hai cô nàng cứ thế tán dương nhau mỗi khi người này đã đọc hoặc đã sở hữu tựa sách được người kia đề xuất. Một Torigoe trầm tính và một Fushimi năng động, bổ trợ cho nhau đầy ăn ý, tựa như hai thái cực âm và dương vậy.
Và rồi tôi cũng nhận ra rằng hai cô nàng sẽ bơ đẹp mình mỗi khi cả ba đi chơi chung với nhau.
Mà, kệ đi. Ít ra cả hai đều rất vui.
Hai người họ chuyện trò với nhau bằng sự nhiệt tình mà những người bạn cùng lớp khác chưa bao giờ được thấy.
“…Thật tuyệt vì mình đã chọn đúng.” Torigoe lẩm bẩm, vừa đủ to để tôi có thể nghe thấy.
Tâm trí tôi hằn sâu lấy nụ cười vừa nhận được từ cô.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
ai để ý sẽ thấy Fushimi gọi Torigoe là ‘cậu ấy’ chứ không phải ‘cô ấy’ nữa, coi như ăn mừng việc cả 2 đã thực sự trở thành bạn của nhau =D ; về xưng hô thì vẫn giữ nguyên, chỉ thay đổi của Torigoe với Fushimi từ “tôi-cậu” sang “tớ-cậu”, nghe cho nó thân thiết đoạn này Eng bay bướm lắm, trans đã cố, mong độc giả thông cảm :v