-Ignite-:
Chap này nội dung đã hóa chaos rồi, mà Eng thì…cũng hóa chaos nốt.
Thôi thì, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ =)))))
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
Hôm nay là Thứ Bảy, tôi ăn đại gì đó cho xong bữa sáng trước khi nai nịt gọn gàng để ra ngoài. Trời quang, mây tạnh, khả năng mưa của ngày hôm nay là con số không. Đúng là một ngày hoàn hảo để đi chơi.
“…” Mana đứng trong góc phòng nhìn tôi chằm chằm.
“…Sao đấy?”
“Anh tính đi đâu thế?”
“Tới Hamadani dạo phố.”
Nếu xét xung quanh chỗ này thì Hamadani là khu phố mua sắm lớn nhất. Ở đó có một trung tâm thương mại cùng với hàng tá những địa điểm vui chơi khác mà ta có thể dành ra cả ngày của mình.
Tôi thay đồ, ngó lơ ánh nhìn khi nãy của Mana, rồi nhận được một tin nhắn từ Fushimi.
Mình vừa ra khỏi nhà nè!
Đồng nghĩa với nhỏ sẽ có mặt ở đây sau khoảng năm phút nữa.
“Nii-nii, bộ đó… Đừng nói là anh đi hẹn hò đó nha!”
“Có đâu. Anh đi chơi với Fushimi thôi.”
“Em thấy có khác gì hẹn hò đâu.”
“Đã bảo không phải rồi mà.” Tôi đã thay đồ xong, kiểm tra lần nữa xem có quên gì không, rồi bước ra khỏi phòng.
“Oa. Đẹp đó, Nii-nii.” Mana giơ ngón cái với tôi.
Tất nhiên là em thấy đẹp rồi. Bộ này hồi đó em đề xuất cho anh còn gì.
“Quả nhiên em là một thiên tài thời trang mà”, con bé nói thêm.
“Tự tin dữ dằn ha?”
Tôi bước xuống cầu thang, Mana cũng đi theo, khả năng là định tiễn tôi. Tiếng chuông reo lên ngay khi hai đứa vừa tới cửa nên Mana vặn tay nắm.
“Hina-chan, chào chị!”
“A, chào buổi sáng Mana-chan.”
Hai người họ vừa chào nhau vừa cười.
“…Hina-chan?”
“Sao á?” Fushimi nghiêng đầu trong khi Mana ngắm nghía nhỏ từ trên xuống dưới. Fushimi không quá bận tâm tới con bé, nhỏ nghiêng người sang bên rồi vẫy tay với người đứng sau lưng nó là tôi.
“Nii-nii, lại đây chút nào.” Mana quay đầu ra sau, nhăn mặt. “Đây có phải Hina-chan thật không vậy?”
“Em không thấy nhỏ vừa đáp lại lời chào lúc nãy à?”
“Anh không nghĩ bộ đồ chị ấy đang mặc có hơi phóng đãng à?”
Phóng đãng? Mình không tin nhỏ sẽ ăn mặc gì đó quá lòe loẹt.
Tôi ngó nhìn Fushimi qua vai Mana với vẻ tò mò.
“…Ờ, này thì phóng đãng thật.”
Nhỏ đang mặc một chiếc áo phông với hình của nhân vật kì lạ nào đấy, giống kiểu một linh vật ít được biết đến của khu vực, cùng với một chiếc váy nếp xòe thường thấy ở những cô gái nhỏ tuổi hơn.
Nhỏ đang đùa thôi đúng không? Nhỏ đang chờ tôi chỉ ra đoạn gây cười thôi chứ gì?
Kể cả có không biết gì về áo quần của phái nữ đi chăng nữa thì tôi cũng có thể nhận ra sự kết hợp này nó phóng đãng đến nhường nào.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy Nii-nii? Làm thế nào mà đây lại là gu thời trang của một thiếu nữ xinh đẹp cỡ này được hả trời?”
“K-Khoan đã, có khi nào, chính vì không hợp thời trang nên là-“
“Không, không và không! Để mà nói thì, nó đã đi một vòng từ xấu đến vượt trên cả cái đẹp mỉa mai rồi hoàn xấu đó.”
“Anh hiểu ý em mà, nhưng…ờm. Chịu, không bào chữa nổi.”
“Chị ấy mà nói rằng đây là chủ ý thì chắc em ngất ra sàn mất.” Đôi mắt Mana mở rõ to, như thể con bé vừa trông thấy Chúa. “Chị ấy chắc chắn đang muốn chọc Nii-nii cười đó. Chắc luôn. Không thể có chuyện một người nào đó lại mặc chiếc áo phông xấu như ma kia mà chẳng vì mục đích gây cười được.”
“E-Em nghĩ vậy sao?”
“Anh không được bỏ mặc Hina-chan đâu đó. Anh phải nói lên cảm nhận cho người con gái tội nghiệp ấy.”
Trong khi hai đứa tôi vẫn còn thì thầm với nhau, Fushimi, như thể không có gì bất thường cả, cất tiếng hỏi, “Có chuyện gì à?”
Mana dùng cằm chỉ về phía nhỏ. Tôi gật đầu.
“Um, ờm, quần áo cậu… Gu thời trang cậu tốt ha?”
“A, thật á?!” Nhỏ xoay người một vòng với đôi mắt lấp lánh, “Mình mừng lắm! Mình đã mất cả đêm để nghĩ xem sẽ mặc gì đó. Ehehe”, rồi bẽn lẽn cười.
“Ừ, cậu đúng là một thiên tài gây hài đó nha! Vỗ tay, vỗ tay! Hài hước quá!” Tôi vỗ vỗ hai bàn tay mình, y như vừa mới được nghe trọn một màn biểu diễn nhạc giao hưởng đầy sôi động.
“Hơ…?”
“Rồi, giờ cậu thay đồ thật rồi bọn mình đi ha.”
Nước mắt bắt đầu trào dâng từ hai bên mắt nhỏ. “Mình…mình đã cố hết sức…chọn đồ để mặc rồi mà…”
Còn năm giây trước khi òa khóc!
Chết dở rồi Mana ơi?! Nhỏ không đùa kìa!
Tôi quay sang em gái mình, nhưng nó đã không còn ở đó nữa. Con bé đang nằm trên sàn, hai mắt trợn ngược.
“Đ-Đây là…gu thời trang…của cô gái xinh đẹp nhất…”
“Manaaaaaaa!”
“Nó…xấu…kinh hồn…”
Đừng mà, đừng có nói ra thế chứ!
“!!!” Fushimi đã bị sốc toàn tập, nhỏ ngồi phịch xuống sàn. “Mình không có đùaaaaa!”
Kế hoạch dạo phố của chúng tôi đã tan thành mây khói sau cuộc đồ sát tinh thần ấy.
Tôi đưa Mana và Fushimi lên phòng mình sau khi cả hai đã lần lượt bình tĩnh lại.
“Chị chỉ có nhiêu đây thôi đó à?” Viên cảnh sát thời trang bắt đầu tra khảo.
“Đây là bộ đẹp nhất mà chị có, nhưng trong tủ thì vẫn còn mấy thứ như…” Fushimi bắt đầu liệt kê tất cả những áo quần bản thân cho là sành điệu mà nhỏ đang có.
Với mỗi cái tên được nói ra, gương mặt Mana lại nhăn nhó thêm một bậc. “Ca này ngay từ đầu đã vô vọng rồi…”
“Đừng có nói vậy mà!” Fushimi nức nở.
“Em sẽ đốt trụi cái tủ đồ bị nguyền rủa đó.”
“Đừng mà!”
Mana thở dài thườn thượt. “Em được biết Nii-nii hôm nay sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên, và ai mà ngờ lại là với Hina-chan nữa chứ. ‘Mọi chuyện tới giờ vẫn ổn’, em đã nghĩ vậy đấy.”
“Này, k-không phải lần đầu của anh nhá.”
“Đừng có xạo. Em biết hết đó.”
…Ừ thì lần đầu thật.
…Sao em lại biết?
Fushimi cuối cùng cũng phá bỏ sự im lặng đầy chán chường của mình. “Chị chưa bao giờ tự mua đồ hết á… Ở nhà có gì là chị dùng đó…”
“Thế còn hồi sơ trung thì sao?”
“Chị luôn từ chối đi chơi vào cuối tuần.”
“Ờ hớ. Vậy là chị luôn mặc đồng phục khi ra ngoài đường ha.”
“Ừm”, nhỏ gật đầu nói.
Mana có vẻ như đã thông cảm cho nhỏ. Con bé đứng dậy, “Thôi được rồi, em sẽ cho chị mượn quần áo nha!”
“Em chắc chứ…?”
“Vâng! Nii-nii dù sao cũng thích phong cách của em mà, coi như một mũi tên trúng hai đích rồi!”
Fushimi nheo mắt liếc tôi, vẻ nghi ngờ hiện rõ.
“Không có! Tớ không hề nghĩ thế! Đâu ra cái thông tin này vậy hả?”
“Nào, mình đi thôi.” Mana nói, kéo tay Fushimi hướng tới phòng của con bé.
“Đầu tiên, cởi cái áo phông đó ra. Nó xấu như ma á.”
“Em đâu cần phải thô lỗ vậy đâu mà…”
“Chị cũng khá lép ha Hina-chan.”
“Chị biết rồi, cảm ơn em.”
Tôi ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của hai cô nàng.
Mình không nghĩ ăn mặc kiểu gyaru sẽ hợp với Fushimi đâu, nhưng cứ chờ xem sao.
“Chị cũng cần trang điểm một xíu nữa.”
“Chị trang điểm rồi mà!”
“Không, không. Ý em là trang điểm cho hợp với quần áo á. Tất cả phải thật đồng bộ với nhau mới được.”
“…Hiểu rồi.”
Mana cứ đề xuất gì đó là Fushimi liền phản đối, nhưng Mana lại ngay lập tức bác bỏ lời phản đối ấy. Mặc dù cứ chuyện tới chuyện lui miết luôn, nhưng có vẻ như cả hai đều đang rất vui vẻ.
“Xong! Hoàn hảo!”
“Oaaaaa?!”
Hả, hả? Chuyện gì thế?
Tôi ngó về phía hành lang, và ngay lúc đó cánh cửa phòng bật mở, Mana bước ra ngoài.
Fushimi đang đứng nép sau con bé, nên nó đẩy nhỏ ra phía trước.
Nhỏ mặc một chiếc áo ren khá gợi cảm (tôi nghĩ thế?), hơi trong suốt ở phần xương đòn và cánh tay, cùng với một chiếc váy ngắn với họa tiết hoa lá.
“Sao nào? Màn tân trang này thế nào hả Nii-nii? Rất sành điệu và dễ thương đó nha!” Mana xoay Fushimi một vòng.
Tôi thậm chí còn thấy được một phần ba tấm lưng của nhỏ. Sự gợi cảm ấy khiến tim tôi đập lệch một nhịp.
Mái tóc dài của nhỏ giờ đây đã trở nên uốn lượn và có chút bồng bềnh.
“Cậu thấy sao, Ryou-kun?”
“T-Tớ nghĩ nó…thật đáng kinh ngạc.”
“Tuyệt quá!” Nhỏ nhảy cẫng lên và đập tay với Mana.
Fushimi vỗn dĩ đã rất xinh đẹp rồi, nên những thay đổi này chỉ khiến nó được tôn lên thêm mà thôi. Những áo quần kia tôi đã trông thấy nhiều lần, cũng vì đó là đồ của Mana mà, nhưng khi Fushimi mặc vào thì chúng lại đem đến cho nhỏ một ấn tượng hoàn toàn khác.
Vẻ ngoài kiểu gyaru nhỏ từng trưng ra hồi sơ trung không được ổn cho lắm, nhưng lần này thì nó lại hợp một cách tuyệt vời. Trông không có vẻ gì là quá dữ dội cả - Mana hẳn đã rất tỉ mỉ trong việc điều chỉnh phong cách sao cho hợp với nhỏ nhất.
“Nhưng mà, Mana-chan nè, thế này thì áo ngực chị bị lộ à…?”
“Không sao, không sao. Cứ lộ thoải mái.”
“K-Không được!” Fushimi đỏ mặt, rồi quay người qua lại liên tục cho Mana nhìn đủ loại góc độ. “Này thì sao? Em có thấy không thế?”
“Em nói chị nghe nha, Nii-nii sẽ rất thích luôn đó.”
“…”
“Ảnh lúc nào cũng bảo em ngừng trò đó lại, nhưng em biết là ảnh khoái lắm đó nha.”
“Hể?” Fushimi thốt lên với âm vực rất thấp. Nhỏ nhìn tôi như thể tôi là miếng rác ngoài đường vậy.
“K-Không hề nhá!”
Mana cười khúc khích. “Bữa nào chị em mình cùng đi mua quần áo nha. Em sẽ cho chị thêm vài lời khuyên nữa.”
“Ừm. Cảm ơn em nha Mana-chan.”
Mana đã chơi thân với nhỏ từ lúc tấm bé, nên nghĩ lại thì hai cô nàng cũng là bạn thuở nhỏ của nhau ha.
“Ryou-kun ơi, đi thôi.”
“À, ừ.”
Có lẽ do sự thay đổi này không được thân thuộc cho lắm nên tôi cứ có cảm giác như thể cô gái đứng cạnh tôi đây không còn là Fushimi nữa. Giờ thì tôi chẳng phân biệt nổi thế này là mới mẻ hay đáng lo luôn.
Làn da trắng muốt lộ thiên cùng phần xương đòn kia thực sự rất là gợi cảm đó.
Ôi lạy Chúa lòng lành! Mình nhìn được áo ngực của nhỏ khi nhỏ nghiêng người kìa!
Tôi nhanh chóng quay mặt đi để nhỏ không nhận ra được tôi đã thấy nó.
Và thế là, Fushimi sành điệu và tôi khởi hành muộn một tiếng so với kế hoạch.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
rất xin lỗi vì năng lực về thời trang của thằng trans có hạn, mọi người xem hình để hình dung nha: “just had an epiphany” – “vừa trông thấy ánh sáng huyền hoặc” ; ở đây mình dịch vậy cho nó tự nhiên hơn hình tham khảo: