Trên đường về, Fushimi hỏi han về “hộp cơm tối” vì tôi đã không đề cập gì đến nó.
“À, đồ ăn tối qua cậu mang sang ấy hở?
“Ừ-Ừm. Cậu có ăn không á?”
“Có mà. Ngon lắm đó.”
Nụ cười rạng rỡ của Fushimi tựa như ánh mặt trời xua tan đi mây đen u tối. “Hiểu rồi, hiểu rồi. Cậu thích nó ha. Những nỗ lực từ thời còn nhỏ đến giờ của mình đã được đền đáp rồi ha. Trước giờ món bí ngô luộc của mình đều ngon vô cùng luôn đó.”
Chỉ vậy thôi á? Cái kĩ năng chuyên biệt đầy quái đản gì thế này?
Nhắc mới nhớ, tôi vốn là một người rất hảo ngọt. Đương nhiên không chỉ riêng bánh kẹo thôi đâu, mà là đồ ăn thức uống nói chung với chủ đạo là vị ngọt ấy.
“Danh sách kia giờ có thể gạch đi một thứ rồi.”
“Hể? Danh sách gì thế?”
Nụ cười trên môi nhỏ bỗng biến mất, còn ánh mắt thì u tối như bầu trời khi nãy. “Lại nữa rồi… cái Hội-Chứng-Quên-Sạch-Những-Lời-Đã-Hứa-Với-Người-Bạn-Thuở-Nhỏ. Ấy thế mà cậu lại nhớ rõ mấy sự việc quái đản cơ.”
…Hội chứng?
“Chúng ta có hứa gì về việc cậu sẽ cho tớ ăn một tấn bí ngô luộc không hả?”
Nhỏ liền ngoảnh mặt sang hướng khác, mười phần khó chịu.
“Đã vậy thì, tớ cũng có chuyện muốn nói đó. Cậu làm ơn hãy thêm cơm và mấy món ăn kèm vào nữa chứ. Làm sao có thể gọi đó là một hộp cơm tối hay bất cứ thể loại bữa ăn nào được. Chúng chỉ như đồ thừa vậy. Na ná việc cậu lỡ tay làm quá nhiều rồi phải chia bớt cho hàng xóm ấy.”
Tôi nên lên ý kiến của mình xong thì nhỏ phồng hết hai má lên như mấy con cá nóc.
“Giờ cậu lại tự phụ quá rồi đó! Ngưng ngay giùm mình.”
Một đòn đau điếng. Đau một cách kì lạ.
“Tớ không có ý đó…” là tất cả những gì tôi đáp được.
Mình sẽ không truyền đạt được gì nếu nhỏ cứ phản pháo lại như vầy mất!
Fushimi vẫn không nói gì, được một lúc thì nhỏ hướng ánh nhìn xuống đầu ngón chân rồi hạ giọng. “Ý mình là…mình không biết làm gì khác cả…mình chỉ muốn cậu khen ngon thôi mà…”
Chết tiệt. Đốn tim quá.
Nhỏ trông không có vẻ gì là đang diễn để thắng cho bằng được cuộc đấu khẩu này cả. Đó đều là những cảm xúc thật sự của nhỏ.
Nếu nhỏ có ý định ngụy tạo với tôi thì đã hành xử như cách nhỏ làm với những người khác trong lớp rồi. Nhỏ hoàn toàn quan tâm tới tôi – và tôi chẳng thể nói rằng mình phiền hà gì chuyện đó cả.
Mà trên hết thì, nhỏ đã nói nó được viết trong danh sách của mình. Điều này đồng nghĩa với việc đó là một lời hứa thực thụ của tôi với nhỏ, rằng tôi có lẽ đã phát ngôn mấy thứ ngu xuẩn như kiểu ‘tớ muốn ăn càng nhiều bí ngô luộc càng tốt’ vậy.”
“Cảm ơn cậu đã làm món khoái khẩu của tớ.”
“Ừm…”
“Nếu còn dịp thực hiện lại, cậu có thể thử làm mấy món khác mà.”
“Nghe mình nói nha, mình không nấu ăn ngon bằng Mana-chan đâu.”
“Ổn mà. Làm gì có ai giỏi ngay từ đầu. Và đừng lo, tớ sẽ đánh chén bằng sạch thì thôi.”
Gương mặt nhỏ dãn ra, rồi mỉm cười. “Ừm… Mình sẽ cố gắng hết sức.”
Giờ, kể cả có lần tiếp theo đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bị sốc khi phải nhìn những thứ đồ thừa giả làm thức ăn kia.
Chúng tôi tiếp tục tiến về nhà Fushimi để tôi có thể chào tạm biệt nhỏ thì bất chợt nhỏ nhớ ra gì đó. “Đúng rồi ha, cái hộp đâu rồi á?”
Chết. Mình để quên trong phòng rồi.
“Xin lỗi cậu. Để tớ rửa sạch rồi mai mang trả nha.”
“Không sao đâu – việc lau dọn cứ để mình.”
“Không, nhưng tớ…”
“Được mà, được mà.”
Nhỏ đã nấu bữa tối cho tôi rồi, giờ lại để nhỏ phải rửa cái hộp nữa thì tội lỗi quá, nhưng nhỏ cứ cứng đầu và khăng khăng thế kia nên tôi cũng đành nhượng bộ.
“Đ-Đổi lại thì…cậu có phiền nếu mình ghé chơi nhà cậu bây giờ không?”
C-Cậu đừng có vừa nói vừa đỏ mặt thế chứ! Mặt tớ cũng đỏ theo rồi nè…
Chúng tôi sẽ không làm gì hết đâu. Không. Nhất quyết không. Tôi không phải hạng người lợi dụng tình bạn của mình như thế. Cả triệu năm nữa câu trả lời vẫn là không.
Ổn rồi. Mọi việc đều trong tầm kiểm soát. Cư xử thật tự nhiên nào. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
“T-Tất nhiên là được…nếu cậu muốn.”
“Cậu đang lo lắng sao?”
“K-Không hề.”
“Chắc không á?” Nhỏ nghiêng đầu.
Tôi mở cửa cho nhỏ, và thấy đôi giày lười bằng da của em gái tôi nằm ngay lối vào. Con bé đã về trước, và tiếng lộp cộp của đôi dép nó đi trong nhà đang tới gần đồng nghĩa với việc nó cũng đã nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Nii-ni à, anh có bị ướt không…thế…?”
“Chào em Mana-chan. Hôm nay chị ghé chơi chút nha.”
“V-Vâng ạ. Em chào chị…” Mana bắt đầu hoang mang. Con bé chớp mắt lia lịa, chằm chằm nhìn tôi, liếc sang Fushimi, rồi lại quay về phía này. “Nii-ni…Anh định đưa chỉ về nhà mình…để làm gì thế?”
“Cũng không có gì. Sao em lại hỏi thế? Fushimi nói là muốn sang chơi thôi mà.”
Mana quay sang nhìn nhỏ, dùng ánh mắt để tra hỏi đúng sai.
“Ừ-Ừm. Đúng đó.”
“A… Gượm đã, chờ em chút. Vậy là chị bên ngoài thì khoác lên mình vai diễn ngây thơ trong sáng, còn sâu trong thâm tâm thì lại thèm khát đàn ông đến thế ư. Chúa ơi…hình tượng Hina-chan trong em vỡ vụn thành từng mảnh rồi…”
“K-Không có! Chuyện không phải vậy đâu à nha!” Fushimi phản đối với gương mặt đã đỏ lựng.
“Hina-chan à, Nii-ni vẫn còn là trai tân đó nha. Chị phải cẩn thận chứ. Mấy tên này lúc nào cũng nhăm nhăm chờ đợi thời cơ đó.”
“Cái con bé này, anh mầy làm gì thèm khát đến mức đó hả?!”
Còn nữa, thế qué nào mi biết anh vẫn còn là trai tân thế?
“Chị phải thấy biết ơn vì có em ở đây đó. Sự hiện diện của em sẽ răn đe cả hai người.”
“Đã bảo là không làm gì rồi mà!”
Cảm tưởng như tôi vừa trông thấy một làn khói, và ngay lập tức nhận ra nó đang bốc lên nghi ngút từ khuôn mặt đỏ chót của Fushimi trong khi nhỏ vẫn cúi gằm xuống đất.
“…M-Mình v-v-v-vừa mới nhớ ra v-vài chuyện cần làm. Gặp lại sau nha!” Giọng Fushimi nghe như vỡ vụn, và nhỏ ngay lập tức chạy đi mất.
“Em chọc cổ làm gì hả?”
“Em không có chọc ai hết á. Em chỉ nói sự thật thôi. Với lại…” Mana ngoảnh mặt đi, hai má hơi ửng đỏ. “E-Em không muốn…phải nghe mấy tiếng cọt kẹt và uỳnh uỵch vọng xuống từ tầng hai đâu.”
“Ờ, bắt chước mấy đô vật chuyện nghiệp thôi mà. Có gì đâu.”
“Em không phiền đâu, nếu hai người làm vậy khi em không có nhà. Nhưng mà, ờm…a-anh đã có…cái ấy…chưa?”
Hể, cái gì cơ?
Thấy tôi không phản ứng gì lại, Mana tiếp tục, “Ý là cái…này này…”, con bé ngượng chín mặt, lấy ngón tay vẽ một vòng tròn vào không khí.
“…Tiền á? …Không, thật ra anh cũng sắp hết rồi.”
Ngọn lửa quyết tâm chợt bùng lên trong mắt Mana. Dường như tôi còn đọc được những suy nghĩ trong đầu con bé, ‘Mình buộc phải làm thay Nii-ni rồi’.
“Cứ để đó cho em. Xấu hổ thì xấu hổ thật…nhưng lát em sẽ ra hiệu thuốc mua chúng.”
Mua cái gì mới được?
.
.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ignite-:
Em gái này hảo quá =))))))))
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
“loafer” – giày lười được làm từ chất liệu da cao cấp, không có dây cài hay khóa buộc, sử dụng quanh năm và thường được mặc chung với đồng phục, vest, blazer,…