“Ryou-kun nà, mình sẽ làm mẹ còn cậu làm ba, được khum?”
“Hở, tại sao? Tớ muốn làm chó cơ!”
Chúng tôi thời còn bé xíu – cũng giống như bao đứa trẻ khác – từng một lần chơi trò gia đình. Và cái biểu cảm hiện hữu trên gương mặt của con nhỏ giờ đây đang ngồi kế tôi trong lớp nom y hệt như ngày xưa lúc càu nhàu về việc tôi cứ đòi làm chó vậy.
Đôi má kia phồng đến mức như chực chờ để phát nổ trong khi vẫn đang cặm cụi ghi chép lại bài giảng trên bảng. Đây gọi là chế độ hamster nổi giận.
Dường như sự bực tức của nhỏ đã được truyền hết xuống nơi bàn tay hay sao mà tôi cứ nghe thấy tiếng ngòi chì trong cây bút chì kim kia gãy lên gãy xuống.
Thứ gì đã bật công tắc hamster của nhỏ á? Ừ thì…
Ryou-kun ơi, cùng ăn trưa nha!
Ể? Tại sao? À mà không cần đâu, tớ ăn một mình là được rồi.
…Tôi đã nói thế. Đúng hơn thì, tôi đã viết thế lúc đang trò chuyện qua cuốn vở.
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao nhỏ lại tức giận đến vậy, nhưng chắc hẳn đó chính là nguồn cơn sự việc.
Sau khi tiết học cuối của buổi sáng kết thúc, tôi vớ lấy đồ ăn trưa – mua ở cửa hàng tiện lợi – và bước ra khỏi chỗ ngồi.
Tôi tự hỏi rằng liệu trong giờ nghỉ nhỏ có thấy cô đơn, nhưng không hề, nhỏ lúc nào cũng có một đám đông vây quanh mình, mỗi ngày luôn. Tôi mà không ở đây có khi nhỏ sẽ còn tươi vui hơn ấy chứ?
Tôi thực sự chẳng quan tâm đến vấn đề có hay không có bạn, nhưng những ai có nhu cầu thì lại bỏ rất nhiều công sức trong những ngày đầu năm học mới này. Tháng Tư là khoảng thời gian đầy mệt mỏi vì bạn phải luôn chủ động ép bản thân vào một nhóm nào đó, để cho người khác thấy rằng mình cũng có bạn có bè.
Ánh nhìn của Fushimi và tôi giao nhau trong chốc lát, và trên gương mặt nhỏ là biểu cảm của một bé cún vừa bị bỏ rơi.
Xin lỗi. Nhưng hiện tại cậu quá nổi tiếng nên tớ không tài nào ăn trưa cùng cậu được. Tôi thầm xin lỗi trong lòng và rời khỏi lớp.
Tôi hướng đến phòng Vật lí nằm ở tầng ba tòa nhà của những phòng học chuyên dụng. Cửa phòng luôn mở, chắc cũng vì bên trong chẳng có thứ gì giá trị.
Tôi bước vào và thấy đã có người đến trước mình – Torigoe, một cô nàng với mái tóc chấm vai, người cũng hay ăn trưa trong phòng này.
“Ông đến rồi à.”
“Biết đi đâu bây giờ.”
Chúng tôi trao nhau những lời chào hỏi thiếu sức sống, rồi tôi ngồi xuống cách cô ấy một khoảng lớn như thường lệ. Chúng tôi vừa nghịch điện thoại vừa ăn trưa, không ai nói với ai câu nào.
Torigoe là người duy nhất tôi làm thân được ở trường, dù cho hai đứa chỉ gặp nhau trong phòng Vật lí mỗi khi giờ nghỉ trưa đến. Tôi cũng chẳng rõ cô ấy học lớp nào nữa, nhưng tôi nghi phía bên kia thì ngược lại.
Mối quan hệ của chúng tôi đã như vậy kể từ năm nhất rồi – không can dự vào chuyện cá nhân của người kia hay cũng chẳng chuyện phiếm gì với nhau cả. Chúng tôi không thực sự là bạn, phải là hai người có cùng cách suy nghĩ thì đúng hơn.
“Thế, ông với Công chúa Quý phái đã nói chuyện gì với nhau trong lớp đấy?”
Bất chấp câu hỏi có vẻ tò mò, trông cô ấy như không quan tâm câu trả lời cho lắm. Thậm chí mắt cổ còn dán chặt vào điện thoại cơ.
“Ồ, ý bà là Fushimi á? Cũng chẳng có gì đâu.”
“Ờ hớ…”, cô ấy trả lời với không phần hăng hái.
“Khoan, làm sao bà biết được chuyện đó?”
“Vì chúng ta học chung lớp mà.”
Thật á? Không biết luôn.
“Chuyện này khiến nhóm chat bùng nổ luôn đấy.”
“…Hả?”
“Ừa, có một nhóm chat gồm, ờm, tầm 70 phần trăm thành viên lớp.”
“Quái gì đấy? Mà bà cũng có trong đó á?”
“Thì có mà. Nhưng tôi chỉ náu trong đó thôi chứ không chat.”
Hể, bất ngờ nha. Tôi chưa từng nghĩ cô ấy là kiểu người hợp với nhóm chat của lớp.
…Mà bọn họ còn chẳng thèm mời tôi một tiếng. S–Sao cũng được, làm như tôi quan tâm ấy.
“Ờ, thậm chí có mời thì đây cũng xin kiếu.”
Tôi cũng đã mong rằng chí ít họ cũng nói với tôi chứ. Nhưng việc tôi sẽ không tham gia cũng là sự thật. Tuổi dậy thì mà, thông cảm nhé.
Torigoe cười khúc khích. “Xin đấy, ông không cần phải vờ như mình chẳng thèm bận tâm đâu.”
Tôi ứ có giả vờ!
Dù sao thì, theo lời Torigoe, mọi người có vẻ đang bàn tán rất rôm rả về những chuyện mà tôi và Fushimi đã nói với nhau.
“Mấy người đó không có việc gì tốt hơn để làm à?”
“Tôi khá chắc với ông rằng nhất cử nhất động của Fushimi–san là chủ đề hấp dẫn nhất trong trường đấy.”
Thật luôn?
Tôi nghi ngờ việc có ai đó biết được tôi và Fushimi đã quen biết nhau suốt từ thời thơ ấu cho đến giờ. Hai đứa tôi chắc chắn trông không giống như vậy chút nào.
“Có điều, chẳng có ai muốn thấy hai người ở bên nhau cả. Tôi cũng khá bất ngờ đấy. Ý là, nàng Công chúa hoàn hảo và vị Vua của sự cô độc?”
“Khoan khoan, Vua của gì cơ?”
Thực sự thì biệt danh đó nó hợp quá, nhưng chẳng đáng cười tí nào.
“Hớ!?” Torigoe thốt ra một tiếng kì lạ. Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy cô ấy mất đi vẻ lạnh lùng.
“Chuyện gì thế?”
“Hể? À không, không có gì… Ủa mà… ông không biết à?”
Không biết gì cơ?
Tôi cảm thấy quá bối rối, nhưng giờ nghỉ trưa cũng đã hết. Chúng tôi quay trở lại lớp mà không đi cùng nhau.
Vẫn như mọi khi, nàng Công chúa hoàn hảo đang được vây quanh bởi đám bạn cùng lớp. Bọn họ thậm chí còn chiếm mất chỗ tôi rồi. Hàaaaa.
Cậu ngồi đó tôi cũng không phiền đâu. Nhưng hết giờ nghỉ rồi thì làm ơn đi ra giùm cái.
Chuyện cũng chẳng có gì để tôi phải thực sự nói vậy với họ, nhưng cũng khó chịu lắm chứ.
Sau đó Fushimi để ý thấy tôi. “Ryo–ờm, Takamori–kun đã quay lại rồi kìa. Mọi người trả chỗ lại cho cậu ấy được không?”
Tuyệt lắm Fushimi à!
Một gã rõ ràng đang cố gây sự chú ý thông qua cách ăn mặc đứng lên đầy miễn cưỡng. Tôi giơ ngón cái mang lời cảm ơn với Fushimi. Vẻ lạnh lùng và lãnh đạm của nhỏ bỗng tan biến và thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.
Suốt mấy ngày gần đây, hình ảnh của nhỏ khác hẳn với những gì đọng lại trong tâm trí tôi. Năm ngoái hai đứa cũng có chuyện trò đôi ba câu, nhưng nhỏ chỉ giữ nguyên thái độ thường ngày kia.
Chà.
Nghĩ lại thì, từ hồi học sơ trung nhỏ đã bắt đầu trở nên lạnh lùng như vậy. Tôi tin rằng đó cũng là khoảng thời gian nhỏ dần nổi lên như một cô nàng xinh đẹp hoàn mỹ và yêu kiều duyên dáng. Trông nhỏ không còn nét nào giống người mà tôi đã quen biết cả đời cả, và tôi cũng chẳng thích chuyện đó một chút nào.
Tôi đang cân nhắc sẽ đánh một giấc khi vào tiết, nhưng điện thoại tôi chợt rung lên một nhịp. Chắc là nhỏ em gái kêu tôi trên đường về nhớ tạt qua siêu thị mua đồ đây mà.
Tôi mở điện thoại dưới ngăn bàn để kiểm tra, và thấy một icon lạ kèm với tên người dùng là ‘Hina’.
Không phải chứ…
Fushimi ngồi kế bên tôi cứ thi thoảng lại lo lắng liếc sang đây.
Đ-Đúng là nhỏ rồi! Nhưng sao nhỏ lại biết tài khoản của tôi? …Là do Torigoe sao?
Mà chúng ta đang ngồi ngay cạnh nhau mà? Nhỏ nhắn tin cho tôi làm gì cơ chứ?!
Torigoe-san đã cho mình ID của cậu đó! Mong là cậu không phiền!
Ờ thì, cũng không sao… Khoan–vẫn còn nữa.
Hôm nay cậu muốn về chung với mình không?
Fushimi à, cậu bị làm sao thế? Không phải lúc nào cậu cũng về chung với đám bạn nổi trội kia sao? Tớ nghe được từ mấy người hàng xóm đấy. Mà thêm nữa, cậu có nghĩ là ổn không vậy? Chắc hẳn có rất nhiều người muốn được về chung với cậu đó.
Tôi hỏi tất cả những điều trên chỉ với một cái liếc mắt. Nhỏ chỉ nhún vai đón nhận chúng.
Nhỏ gõ phím thật nhanh trên điện thoại rồi quay sang nhìn tôi lần nữa.
Không được sao?
Tôi cảm thấy sự căng thẳng tỏa ra từ nhỏ. Chỉ mời tôi thôi mà phải lo lắng đến thế sao?
Tôi giờ chỉ còn độc mỗi một lựa chọn.
Được mà.
Thông báo “Đã đọc” hiện lên ngay lập tức. Fushimi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười khiến trái tim tôi lệch đi một nhịp.
Tôi đã quen với gương mặt của nhỏ rồi, hoặc đó là tôi nghĩ vậy…còn ngay lúc này đây, tôi đã bị bất ngờ bởi sự đáng yêu quá đỗi ấy.
Đoạn này dịch đúng theo Eng sẽ khá sượng nên mình biến tấu chút cho dễ đọc hơn