-Ignite-:
Chap này không hiểu sao chất lượng Eng kém hơn so với các chap trước.
Mình đã thay đổi một vài chi tiết cho giống Jap, nhất là cách xưng hô của Mana với main và Hina, chứ Eng nó biến tấu theo kiểu slang luôn ấy .-. (Jap thì Nii-ni trong khi Eng thì Bubby).
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :v
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
Sau đó, chúng tôi không ai nói với ai câu nào mãi đến khi tàu tới ga cần xuống.
Về nhà cùng bạn là như vậy thật sao?
Tôi nhớ mình cũng từng rong ruổi đó đây với người khác trên đường về nhà thời còn tiểu học, nhưng mà…học sinh cao trung thì thường làm gì nhỉ?
“Trông cậu đăm chiêu quá. Có chuyện gì à?”
Fushimi chằm chằm nhìn tôi ở khoảng cách gần. Tim tôi đập thình thịch.
“À không, chỉ là… Vậy thôi á? Nhiêu đây là tất cả những gì cậu muốn làm à?”
Từ ga gần nhất về nhà tôi chỉ mất mười lăm phút đi bộ, đấy là nếu đi chậm. Còn sáng nào gấp rút thì tôi chỉ cần mười phút thôi.
“Ra là nãy giờ cậu lo chuyện đó.”
“Ờ thì, tất nhiên. Cậu là nàng công chúa của trường, là ngôi sao chói lọi nhất đó.”
“Mình cũng không muốn Ryou-kun nhìn mình theo cách đó.” Fushimi lầm bầm, chẳng có vẻ gì là thích thú cả.
Không theo cách đó thì theo cách nào?
“À nhắc mới nhớ, cậu thân với Torigoe à?”
“Torigoe-san? Không, không hẳn.”
Tôi những tưởng hai người phải thân nhau lắm qua việc Torigoe cho nhỏ ID của tôi, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm.
Nếu mà vậy thì, Torigoe hẳn phải bất ngờ vô cùng khi được Fushimi nhắn tin cho mà xem.
“Nè, mình phải làm rõ chuyện này mới được.” Fushimi đứng lại và quả quyết nói.
“Gì á?”
Làm rõ ư?
Tôi đang chưa hiểu nhỏ muốn nói gì.
“Có phải cậu–“
“Oiii!” Một giọng nói quen thuộc vang lên ngắt lời nhỏ.
Fushimi chỉ về hướng phía sau lưng tôi. “Có ai đằng kia đang vẫy cậu kìa Ryou-kun! Cổ ăn mặc như gyaru á.”
Khoan, chẳng nhẽ là…? Tôi xoay người lại. Người ở phía đó là Mana em tôi, hiện đang học sơ trung năm ba và cũng là cô con gái lớn trong nhà Takamori.
Con bé sở hữu mái tóc màu nâu đôi chút gợn sóng, và lớp trang điểm thì vừa dày vừa lòe loẹt. Cái váy nó đang mặc gần như ngắn hơn hẳn so với quy định về đồng phục, thậm chí còn quấn một chiếc áo len quanh hông nữa. Theo con bé thì làm vậy sẽ khiến quần lót không bị lộ khi nhìn từ đằng sau, nhưng lúc ngồi trên xe đạp thì làm sao mà che đi phần phía trước cho nổi.
Mana vừa vẫy tay vừa đạp về phía này.
“Ai vậy?”
“Mana đấy.”
“Ể?! Mana-chan á?! T-Từ khi nào mà em nó lại ăn mặc trông…thời thượng thế này?!”
Khoảng thời gian mà tôi và Fushimi vẫn còn chơi thân với nhau thì Mana cũng đôi ba lần nhập hội. Ấy vậy mà con bé hiện giờ chẳng còn vết tích gì giống hồi đó nữa.
Nó lúc vừa bước chân vào sơ trung vẫn còn thuộc kiểu con gái nhút nhát ngại người. Ai mà biết được cô nàng đã trở nên nổi loạn và gia nhập cộng đồng gyaru từ lúc nào đâu? Ai biết thì biết chứ tôi chắc chắc là không rồi đó.
Con bé dừng lại cạnh chúng tôi.
“Nii-ni, anh đang trên đường về đúng không~?”
“Nào, đã nói đừng có gọi anh như vậy khi ở ngoài rồi.”
“Thế em phải gọi Nii-ni bằng gì bây giờ hả Nii-ni? Mà, ai kia ta? À rế-! Hina-chan kìa! Chị khỏe không nà~?”
“Hina-chan à, rất vui được gặp lại em.”
Thay vì bắt đầu một cuộc trò chuyện vui vẻ sau khoảng thời gian dài xa cách, Mana chỉ chằm chằm nhìn tôi, liếc sang Fushimi, rồi lại quay qua nhìn tôi tiếp.
“Lạ à nha. Em chưa thấy anh đi chung với ai bao giờ hết.”
“Tình cờ đấy. Tình cờ chắc luôn.”
“Ờ hớ…”, con bé khịt mũi. “Dù sao thì Nii-ni, tối nay anh muốn ăn gì?”
“Đừng có gọi thế nữa. Thiệt tình… Cà-ri được không?”
“Đã rõ.” Mana bật cười đầy tinh nghịch.
Không giống như những định kiến về phong cách mà mình đã chọn, con bé thực sự là kiểu người vô cùng chăm chỉ đấy. Nó đã thay mẹ tôi làm bữa tối mỗi ngày.
“Ô kê, gặp anh sau nha~”
Mana lên xe và đạp đi mất, chắc đến siêu thị để mua thực phẩm. Nó chỉ ăn mặc giống gyaru thôi chứ không hề ham chơi chút nào.
“Chà, không ngờ luôn á”, Fushimi lẩm bẩm. “Mana-chan nhìn đáng yêu ghê, nhưng mình không nghĩ em ấy lại thay đổi nhiều đến thế.”
Tớ cũng nghĩ vậy! Tôi thầm đồng tình, như thể đây hoàn toàn không phải cô nhóc mà chúng tôi biết.
“Biết ngay mà! Ryou-kun thích kiểu con gái như thế chứ gì?”
“Hể - Khoan, gì chứ?” Hai mắt tôi tròn xoe đầy ngạc nhiên, xém xíu nữa là rớt luôn khỏi tròng. “Cậu nghe ai nói đấy?”
“Cậu. Hồi sơ trung.”
Sơ trung á? A, ý cậu là lần đó à?
Có một dạo bọn trẻ trong lớp thường xuyên lấy tôi ra làm trò đùa vì tôi đã luôn học cùng với đứa con gái mình đã quen biết từ nhỏ.
“Mày thích nhỏ chứ gì?” Chúng nói vậy.
“Tao cá là nhỏ đánh thức mày dậy mỗi sáng!” Và cứ như thế.
Cho nên, để ngăn chúng tiếp tục giễu cợt mình, tôi đã tưởng tượng về một phong cách đối cực hoàn toàn với Fushimi.
“Làm gì có chuyện! Tao không thích kiểu con gái như thế. Nếu được tao muốn hẹn hò với một nàng gyaru cơ.”
Tính cách của Fushimi là kiểu khép kín, nên tôi đã chọn nói ra phong cách ít khép kín nhất mình biết. Thực ra là tôi bốc phết đấy. Bị châm chọc bình thường tôi dư sức chịu đựng được, chứ còn bị gán ghép với mấy đứa con gái thì xin chào thua.
Fushimi bắt đầu bước đi một cách uể oải. “Cậu lúc ấy trông nhiệt tình lắm cơ…”
Trí nhớ tốt quá đấy!
“Tớ không có ý đó! Chỉ là lời nói nhất thời thôi, không phải thật đâu mà.”
“Mana-chan thay đổi và trưởng thành nhiều quá, còn…còn mình thì…”
Ừ thì đúng là con bé đã đu theo thứ kiểu cách thời thượng kia thật, nhưng tất cả những gì trưởng thành ở nó chỉ là hai quả đồi mà thôi.
Fushimi nhìn xuống ngực mình – thứ chỉ mới phồng hơn so với “màn hình phẳng” đôi chút.
“…Mình muốn chết quá…”
“Đừng có từ bỏ cuộc sống chứ!”
Nhỏ tiếp tục bước đi với đôi vai đã chùng xuống.
“Nghiêm túc đó. Tớ không hề thích gyaru đâu.”
“Thật không?”
“Ừa. Tớ chỉ nói thế vì chúng nó cứ trêu chọc mối quan hệ bạn bè của hai đứa mình thôi. Chứ tớ không có ý đó.”
Tôi chắc rằng cũng có nhiều cô gái tốt bụng trong số họ, nhưng thật lòng thì tôi chẳng muốn thân thiết gì với họ cả.
Em gái tôi là một ngoại lệ - vừa là gyaru mà cũng vừa là một cô nhóc ngoan hiền. Dù sao thì con bé cũng là người nấu ăn cho tôi mà.
“Nếu cậu nói vậy…”
Tôi cảm thấy…trông nhỏ như nhẹ nhõm hơn vài phần.
“Mồ, vậy lí do để mình cố giữ khoảng cách đi tong mất rồi.”
Nghĩ lại thì, tôi nhận ra năm nhất sơ trung chính là thời điểm tôi bắt đầu cảm nhận được khoảng cách về mặt tâm lý – người bạn thuở nhỏ của tôi, Hina, trở thành Fushimi, bạn học cùng lớp.
Chuyện này xảy ra cũng một phần do lỗi của tôi, tôi đã cách mình xa khỏi nhỏ để ngăn mấy lời đàm tiếu. Tất cả cũng là vì tôi đã bắt đầu coi nhỏ như một người con gái, âu cũng là do tuổi dậy thì thôi. Mấy chuyện như thế ai mà chẳng phải trải qua, kiểu như bệnh sởi hay gì đó đại loại vậy.
“Khoan, vậy là…cậu bắt đầu cư xử lạnh lùng như vậy với tớ cũng chỉ vì mấy lời đó thôi á?”
“Đúng đó! Làm sao mà mình không thấy tổn thương được hả? Đồ xấu tính.”
Tất cả mọi chuyện đều do thù oán cá nhân à?!
“Tớ xin lỗi. Thật lòng xin lỗi.” Tôi chắp tay mấy lần, cầu xin được tha thứ. “Cậu có muốn ghé đâu đó không? Tớ mời, coi như lời xin lỗi nha… Chịu không nè? Cậu cứ lựa đi, kem, bánh kẹo, thậm chí là bánh kếp hay gì đó tương tự cũng được.”
“Nếu vậy…”, nhỏ đáp, “Tớ muốn…đến chơi nhà Ryou-kun.”
“Hảaaaaa?”
Câu này nguyên văn Eng là “My sister skipped all the way to us”, dịch ra là ‘con bé đạp xe cho đến chỗ chúng tôi’. Nhưng thứ nhất là không hay, thứ hai là trùng ý câu trên nên mình đổi xíu, đọc cho mượt