The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8150

Chương 9: Người Đáng Kính

NNgươi là thứ gì thế?” Tôi lắp bắp từng câu.

Trướcmắt tôi là thứ mà tôi không dàm tin vào mắt mình. Một con quái vật, vì khôngcòn từ nào khác phù hợp hơn để diễn tả cao hơn 10 mét, đang ngồi vắt chéo chântrên một tảng đá và tay chống cằm. Với đôi mắt rực đỏ liếc xuống nhìn tôi mộtcách hầm hố, nhưng vẫn khá đem lại cho tôi một cảm giác an tâm đến kì lạ. Cảhai cặp sừng to tướng chĩa ra hai bên đầu, cong xuống, khiến trông nó như mộtvương miện. Miệng nó có hai răng năng nhọn hoắt chĩa ra. Thân thể từ đầu trở xuốngbao bọc trong một lớp giáp đen tuyền, không có bất kì thiết kế hay biểu tượnggì khác, ấy thế mà trông nó như một báu vật vô giá.

Mặcdù tôi từng là một vị vua, nhưng thực thể trước mặt tôi khiến tôi cảm thấy xấuhổ khi dám tự xưng là vua. Không. Thứ đang ngồi trên cái bàn đá khổng lồ kia mớilà thực thể có thể khiến những tên dị giáo ngông cuồng bất trung phải cúi đầuquy phục.

Thếmà nó… dùng tay chống cằm, tay còn lại thì gãi mũi một cách bình thản.

Giờthì tôi mới để ý một điều mà nãy giờ tôi không thấy do trong đây tối thui và nócũng đen thui, nhưng có một lỗ trống ở cạnh ngực với máu tuông ra trên cơ thểnó.

“Cuốicùng chúng ta cũng gặp nhau.” Nó lặp lại và cười lộ răng nanh nhọn.

Tôicố gắng đứng lên nhưng rồi ngã dập mông, mặt tôi vẫn boàng hoàng với khung cảnhtrước mắt.

“Hámồm to thế thì ruồi bay vào á nhóc.”

Tuyệt.Ít nhất thì nó cũng có khiếu hài hước.

“Vềviệc ta là cái gì, ta sẽ để cậu tự nhìn và không tiết lộ gì thêm.” Quái vật cósừng giống người nói với đôi mắt như nhìn thấu tâm can tôi.

*Haizz*

“Sẽmất một lúc để ta một cổng không gian để đưa cậu về nhà, cho đến lúc đó, cứkiên nhẫn ở lại đây. Có một rễ cây đặc biệt mọc ở đây. Cậu có thể ăn chúng quangày cho đến khi ta hoàn thành mọi thứ.”

Đúngrồi. Đó là lý do tại sao tôi đến đây. Tôi cố gắng đứng dậy, đến gần thực thểđó.

Cúichào kính cẩn, tôi nói, “Cảm ơn vì những gì bà đã và sẽ làm cho cháu. Đểcó thể trả ơn huệ này, cháu sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình.”

“HAHAHAHA,thật là một đứa trẻ lễ phép. Đừng lo, ta không cần trả ơn hay lòng biếtơn của cậu. Ta chỉ làm điều này vì hứng thú thôi. Đến đây! Ngồi gần lại ta đinào. Đã lâu lắm rồi ta chưa nói chuyện với bất kì ai.”

Tôitrèo lên đó một cách cực nhọc, quên mất rằng mình có thể dùng mana để phónglên, và rồi tôi ngồi ngay ngắn trước thực thể đó.

“Uhh…xin thứ lỗi vì thô lỗ, nhưng trông bà không giống một quý cô cho lắm. Cháu nêngọi bà là gì ạ?” Tôi nói và nhìn thẳng vào mắt của thực thể đó.

*Khúckhích* “Cậu nói phải. Bây giờ trông ta chẳng giống gì một quý cô cho lắm, nhỉ?Kukuku tên ta là Sylvia.”

Bàchúa tể quái vật này chẳng phù hợp với cái tên Sylvia chút nào.

“ThưaSylvia, bà có phiền nếu cháu hỏi thêm vài câu hỏi không ạ?”

“Cứtự nhiên đi cậu nhóc, mặc dù có thể ta không thể trả lời mọi thứ được.”

Tôibắt đầu lục lại đống câu hỏi khắp trong tâm trí mình kể từ khi tỉnh dậy cho đếnkhi gặp Sylvia. “Đây là đâu? Tại sao bà lại ở đây một mình? Bà đến từ đâu? Tạisao bà lại có vết thương to thế?… Và tại sao bà lại cứu cháu?”

*khúckhích*

“Cậuchắc hẳn thắc mắc nhiều thứ lắm. Câu hỏi đầu thì khá dễ trả lời. Nơi đây là khuvực giáp ranh giữa Beast Glades và Khu Rừng Elshire. Không ai biết về nơinày vì ta đã đuổi bất kì ai bén mảng lại gần, mặc dù cũng chẳng có ai đến nơinày cả. Còn nhóc là người đâu tiên đến khu vực của ta.”

“Xinhãy gọi cháu là Art! Tên cháu là Arthur Leywin nhưng mọi người thường gọi cháulà Art! Bà cũng có thể gọi cháu như thế!” Tôi lên tiếng trước khi dùng tay mìnhche mồm. Sao tôi lại hành xử như một đứa trẻ hào hứng nhỉ? Kiểm soát bản thân lạiđi chứ!

“Kukuku…Được thôi nhóc, ta sẽ gọi cháu là Art!” Đôi mắt rực đỏ của bà ấy sáng lên, nhìnvề nơi xa xăm trong khi trả lời câu hỏi tiếp theo của tôi.

“Tiếptục với câu hỏi thứ hai. Ta ở đây một mình vì ta chẳng còn ai khác nữa. Mặc dùta cho là sẽ không khôn ngoan khi tiết lộ mọi thứ cho cậu, ta sẽ nói cho cậu biếtmột điều là ta có rất nhiều kẻ thù đang theo đuổi một thứ ta đang sở hữu; trậnchiến cuối cùng với kẻ thù của ta đã khiến ta trọng thương. Và ta đến từ mộtnơi… rất rất rất là xa, haha.”

Sylviadừng lại một chút trước khi tiếp tục, lần này mắt bà ấy nhìn thẳng tôi, như thểmuốn nghiên cứu tôi.

“Vàcòn lý do tại sao ta cứu cậu… ngay cả ta cũng không rõ tại sao. Chắc là vì tađã cô đơn quá lâu rồi, và ta chỉ muốn có ai đó để nói chuyện cùng. Ta đã để ý đếncậu khi tổ đội của cậu chiến đấu với lũ cướp. Khi cậu ngã xuống vực để cứu mẹmình, ta cảm thấy mình cần phải cứu cậu, vì thật uổng phí khi để một đứa trẻ tốtbụng như thế chết đi. Cậu rất dũng cảm đấy. Rất hiếm khi thấy một người trưởngthành có thể làm thế.”

Tôikhẽ lắc đầu. “Cháu đã rất sợ và không biết phải làm gì. Cháu chỉ muốn cứu mẹ vàđứa em trong bụng mẹ.” Tôi không rõ do cách nói chuyện dịu dàng hay vẻ ngoài tolớn và uy nguy, nhưng tôi như trở thành một đứa trẻ. Không, tôi đúng là mộtđứa trẻ trước mặt bà ấy.

“Tahiểu rồi… Mẹ cậu đang mang thai. Cậu chắc hẳn đang rất nhớ họ. Hãy yên tâm, giađình cậu và nhóm đi cùng đều an toàn cả. Còn về nơi ở hiện tại của họ, rất tiếclà khả năng của ta không đủ xa nên ta không biết được.”

Tôicảm thấy má mình ấm lên khi hai dòng nước mắt mình rơi lả chả. Tôi hiểu rồi. Bọnhọ đều an toàn cả rồi. Kiếp sống này đã giúp tôi bộc lộ cảm xúc mà trước đâytôi chưa hề bộc lộ.

*Hức*“Cảm ơn chúa” *Hức* “B-Bọn họ vẫn còn sống… bọn họ vẫn ổn cả…” Tôi lẩm bẩmtrong khi lấy tay che mặt.

Bàntay khổng lồ của Sylvia giơ xuống và khẽ vuốt ve đầu tôi.

Ngàytrôi qua ngày, tôi thường trò chuyện cùng Sylvia, nhặt đống rễ cây trông ngonmiệng và rất giống khoai tây đến kì lạ, nhưng bên trong lại có màu đen, rồi lạichuyện trò cùng bà ấy.

Bọntôi nói chuyện về đủ thứ để giết thời gian khi bà ấy chuẩn bị mở cổng. Bà ấy hỏilàm thế nào mà tôi có thể dùng mana giỏi đến thế ở tuổi này.

“Thậtấn tượng đấy. Trong loài người, pháp sư thức tỉnh sớm nhất là khoảng 10 tuổi,vì trẻ con không hiểu cách dùng nó nên chẳng làm được gì nhiều. Thế mà, cậukhông chỉ hình thành lõi mana của mình, nhưng, qua cách cậu vận mana, có vẻ cậucòn tốt hơn hầu hết các người trưởng thành khác.”

Tôichỉ biết nhún vai, cảm thấy tự hào vì lời khen của bà. “Cha mẹ cháu thường bảocháu là thiên tài hay gì đó. Chỉ là cháu có thể đọc và hiểu những gì trong sáchghi thôi ạ.”

Mộtvài ngày nữa trôi qua khi Sylvia chuẩn bị mở cổng.

Vớigiọng điệu luyến tiếc, một ngày, bà ấy nói. “Sẽ cần thêm một chút thời gian đểnó trở nên an toàn tuyệt đối. Ta không muốn cháu đến một nơi xa lạ. Chỉ cần sailầm một li thôi thì có thể dẫn đến việc cháu bị dịch chuyển xuống cả chục métdưới đất. Nên hãy chịu khó kiên nhẫn thêm chút nữa; cậu sẽ gặp lại người thân củamình sớm thôi.”

Tôigật đầu và nói rằng miễn là tôi biết bọn họ vẫn ổn và còn sống, tôi sẽ ổn vớiviệc chờ đợi. Như thế này còn đỡ hơn phải trèo lên lại ngọn núi đó.

Ngàytrôi qua ngày, trong khi rèn lõi mana và trò chuyện cùng Sylvia, tôi nhận ra mộtsố điều.

Sylviakhiến tôi nhớ đến câu tục ngữ xưa. “Đừng bao giờ đánh giá một cuốn sách qua bìacủa nó.” Khác xa với vẻ ngoài hung bạo kia, bà ấy là một người rất dịu dàng, tốtbụng, kiên nhẫn và ấm áp. Bà ấy như mẹ tôi, qua cái cách cả hai bọn họ đều mắngtôi khi trong khi ân cần chỉ bảo khi tôi làm gì đó sai. Khi đó tôi nhắc đến việclũ pháp sư mà tôi chiến đấu xứng đáng với một cái chết tồi tệ hơn thì bà bỗngbúng vào đầu tôi.

Mặcdù bà ấy vẫn dịu dàng, nhưng một cú búng tay từ một người cao hơn 10 mét khônghề dễ chịu chút đầu. Tôi lăn lóc một chút rồi hét lên, “Cú đó để làm gì cơ chứ!?”

Bếtôi lên và đặt tôi lên đùi, bà ấy nói một cách dịu dàng nhưng có chút đau đớn.“Art. Có thể cậu không sai khi nói gần đám cướp đó xứng đáng phải chết. Ngay cảta cũng không cứu tên cướp rơi xuống cùng cậu vì lý do đó. Tuy nhiên, đừng đểtrái tim tràn ngập hận thù. Hãy ngẩng cao đầu và tiếp tục sống và trở nên mạnhhơn để bảo vệ người thân thương của cậu. Trong suốt quá trình đó, cậu sẽ đối mặtvới những tình huống như thế này, có khi còn tệ hơn, nhưng đừng để đau biết vàphẫn nộ làm chai sạn đi trái tim của mình, mà hãy tiếp tục bước đi và học cáchcải thiện bản thân để chuyện như thế không lặp lại một lần nữa.”

Tôichớp mắt, bỡ ngỡ vì bị giảng đạo bởi một người không khác gì hiện thân của quỷdữ. Kì lạ là, đúng là bà ấy nói đúng, nên tôi chỉ biết gật đầu.

Mộtđiều khác tôi chú ý là vết thương của bà ngày càng to ra. Ban đầu, tôi cảm thấykhá lạ khi bà vẫn còn sống với một lỗ to tướng như thế ở trên ngực, nhưng tôiđã quen với nó sau một ngày ở với bà, nhưng vết thương đó dường như đang chảymáu nhiều hơn. Ban đầu, Sylvia cố giấu nó với tay mình, nhưng nó càng ngày càngrõ ràng.

Nhậnthấy ánh mắt lo lắng của tôi, Sylvia nở một nụ cười yếu ớt và nói. “Đừng lo,nhóc. Vết thương chỉ đang sưng mủ thôi.”

Mộtngày nọ, trong khi tôi đang thiền định và tập luyện kiểm soát mana tốt hơn,Sylvia bỗng lên tiếng. “Art.Hãy thử hấp thụ mana trong khi di chuyển đi. Thế thì cậu sẽ có thể vừa có thểchiến đấu vừa có thể hấp thụ một phần mana so với chỉ ngồi thiền. Mặc dù cậu sẽ dùng nhiều mana hơn so với hấp thụ được,nhưng cậu sẽ kéo dài khoảng thời gian sử dụng mana.”

Đúngrồi ha! Tôi hoàn toàn quên mất kiểm tra thử giả thuyết này. Tôi đã quá đắm chìmvào việc hấp thụ và thao túng mà mana đến nỗi tôi không dừng lại để nghĩ về nhữngkhả năng khác trong thế giới mới này.

“Đượcrồi! Để cháu thử!”

“Kuku,loài người có tư duy khá hạn hẹp về cách dùng mana và ít khi thử thứ gì mới. Bâygiờ luyện tập có thể sẽ hơi khó, nhưng cậu chỉ có thể học được kĩ năng này khilõi vẫn chưa hoàn thiện. Rất nhiều quái mana học được điều này một cách tựnhiên, nhưng vì loài người thức tỉnh quá trễ, và trong hầu hết các trường hợp,cơ thể họ không thể sử dụng kĩ năng này khi họ mới thức tỉnh. Do nhóc vẫn cònnhỏ, nên sẽ không có vấn đề gì trong việc tập luyện kĩ năng này.” Sylvia tiếp tụcnói với lỗ mũi phồng lên một cách đầy tự hào.

Tôiphải thừa nhận đúng là ban đầu có hơi rối. Đã bao giờ thử khiến tay phải mìnhlàm việc này trong khi tay trái làm việc khác chưa? Nó tựa tựa như vậy, nhưngkhó hơn cả trăm lần. Tôi chưa bao giờ té sml nhiều như thế này trong cả kiếptrước lẫn kiếp này cộng lại.

Điềunày có vẻ khiến Sylvia thích thú và bật cười thường xuyên.

Haitháng trôi qua và tôi kể cho Sylvia nghe những câu chuyện về gia đình tôi và thịtrấn mà tôi lớn lên, trong khi tôi thì càng ngày càng thành thục kĩ năng đó nhờcó Sylvia đưa ra vài gợi ý.

Tôitự hào đặt tên cho kĩ thuật này là Mana Rotation (Luân hồi Mana).

Trongsuốt khoảng thời gian này, sẽ không hề nói quá khi tôi nói rằng tôi đã ngàycàng trở nên thân thiết với Sylvia hơn. Bà ấy đối xử với tôi như chính cháu ruộtcủa mình, và tôi càng ngày càng thân hơn với bà nội “chúa quỷ” này đây. Vì mốiquan hệ đang trên đà phát triển, tôi không thể làm lơ thêm được nữa.

Vếtthương ngày một tệ đi khi cánh cổng đưa tôi về nhà trở nên rõ ràng hơn.

“Sylvia,chuyện gì đang xảy ra với vết thương của bà thế? Tại sao nó lại ngày một tệhơn? Trước đây nó đâu có tệ đến mức này!? Cháu tưởng bà nói rằng nó sẽ hồi phụclại mà!? Tại sao nó lại càng tệ hơn?” Tôi lên tiếng vào đêm bà ấy ho ra máu.

Tôidừng lại trong thoáng chốc…

Saotôi lại ngu thế này?

Saotôi lại không nhận ra điều này sớm hơn?

Bà ấylâm vào tình trạng này là do cố tạo cánh cổng. Bà ấy chết dần chết mòn chỉ đểđưa tôi trở về nhà. Bà ấy đang hy sinh bản thân để tôi có thể gặp lại gia đinhmình.

MắtSylvia hé mở, biết rằng tôi đã nhận ra mọi thứ. Nở một nụ cười yếu ớt, Sylviathì thầm. “Art. Đúng là ta đang sắp chết. Nhưng ta sẽ rất bực nếu cậu tự đổ lỗicho bản thân mình, cho rằng cậu chính là nguyên nhân vì việc này. Thật ra, tađã bị như thế này khá lâu rồi. Chính cậu đã giúp ta có có thể rời khỏi cái hangđộng chết tiệt này nhanh hơn.”

Ngaykhi bà ngừng nói, một luồng sáng vàng trắng rực rỡ phát ra từ cơ thể bà. Che mắtlại, tôi cố gắng tập trung vào Sylvia. Thay vì một cơ thể cao hơn 10 mét, mộtcon rồng còn to hơn xuất hiện. Từ đầu tới đuôi đều là vảy sáng bóng. Xung quanhđôi mắt tím rực của bà là những kí tự vàng chạy dọc khắc cổ và lan ra đến đuôinhư hình xăm vậy. Những kí hiệu này làm tôi nhớ đến những cổ tự thần bí, taonhã, như những nhánh và rễ cây kéo dài khắp nơi. Đôi cánh rồng trắng ròng cùngvới lông vũ trắng tinh như tuyết khiến những thanh kiếm được rèn bởi các bậc thầythợ rèn phải cong xuống trong nhục nhã.

Ánhsáng vàng trắng nhỏ dần đi cho đến khi một con rồng thay thế cơ thể khổng lồkia.

“Rồi,giờ thì… trông ta hợp với cái tên Sylvia chưa?”

“TrưởngLão Sylvia?? B… Bà là một con rồng?” Tôi thốt lên.

“Giờthì khi ta ở trong hình dàng này, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian. Đúng làta một con rồng, một con rất mạnh là đằng khác. Lý do ta đang chết dần chết mònlà vì ta đã phải chiến đấu với rất nhiều kẻ thù. Bọn chúng sẽ sớm tìm đến tathôi, đó là lý do tại sao ta sẽ chỉ giải thích những gì cần thiết. Ta sẽ đưacho cậu thứ này, hãy chăm sóc nó kĩ lưỡng kể từ giờ trở đi.”

Đôicánh của bà mở ra và để lộ một tảng đá bảy sắc cầu vồng, to bằng hai nắm đấm. Vớiđầy màu sắc rực rõ, tảng đá tỏa ra một aura khiến tôi lưỡng lự trước khi cầmnó, như thể tôi không xứng đáng vậy.

Bà ấytiếp tục giải thích. “Mọi thứ sẽ từ từ được tiết lộ khi thời điểm tới, nên hãygiữ lấy thứ này và đừng để bất kì ai biết rằng cậu đang giữ nó. Hầu hết sẽkhông ai biết nó là gì, nhưng mọi người sẽ bị thu hút bởi hào quang mà nó tỏara.”

Sylviagiật một lông vũ khỏi cánh và đưa nó cho tôi. “Dùng thứ này để bao bọc tảng đálại.”

Saukhi làm thế, tảng đá thần bí ban nãy liền biến thành một tảng đá trắng đẹp mắtbình thường.

Trongkhi tôi đang nghiên cứu tảng đá được quấn trong lông vũ, tôi cảm thấy móng vuốtcủa Sylvia nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi, ngay chỗ lõi mana của tôi.

Ngạcnhiên thay, tôi nhìn lên và thấy đôi mắt tím của Sylvia và cổ tự vàng sáng rựclên như lúc bà biến đổi và dần tắt đi. Tặc lưỡi, bà ấy đâm xuyên qua đến tậnlõi mana của tôi và thở ra một làn khói tím.

“AHH!”

Ngạcnhiên và bối rối, tôi chỉ biết nhìn bà ấy và há miệng rộng, ngực có chảy máu mộtchút.

Tôikhông thể thốt lên bất kì lời nào, tâm trí tôi tràn ngập đầy các câu hỏi.

Biểucảm của Sylvia ngày càng đau đớn và yếu ớt hơn, ngay cả khi bà ấy là một con rồnguy nguy. Thứ thu hút sự chú ý của tôi là mắt đầu giờ chỉ còn mỗi màu vàng nhạt,và cổ tự trên mặt và cơ thể bà đã biến mất.

Trướckhi tôi kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, một tiếng rầm vang trời ngắt ngang.

Tôinhìn lên thì thấy trần hang đã biến mất, và trước mắt tôi là một người có vẻngoài giống hệt với hình dạng trước đây của Sylvia.

Áogiáp đen tuyền và áo choàng đỏ máu trùng màu với mắt. Nước da của tên đó xám xịtnhư bầu trời đầy mây hiện giờ. Nhưng cái sừng thì có khác biệt. Thực thể này cóhai cái sừng uốn cong xung quanh tai.

“SYLVIA!Ta khuyên là bà nên giao lại tảng đá cho chúng ta để việc này dễ dàng hơn trướckhi chết! Bà đã gây quá nhiều rắc rối cho chúng ta khi ẩn nấp ở đây!” Thực thểđó gầm lên.

Chưakịp nhìn vào thực thể ở trên trời, đôi cánh của Sylvia che tôi khỏi tầm nhìn củathực thể kia.

“Tasẽ mở cổng ngay lập tức. Ta không có đủ thời gian để mở nó tới trực tiếp nhà cậu,nhưng nó sẽ đưa cậu tới nơi có người. Đừng để hắn ta thấy cậu, và đừng nhìn lại.”Bà ấy thì thầm với ánh mắt trĩu buồn.

“Sylvia!Thế còn bà thì sao? B-bà không đi với cháu ư? *Hức* Chuyện gì sẽ xảy ra với bà?”

Tôikhông thể kiềm chế được nữa và bật khóc, hai dòng nước mắt lăn dài trên má khitôi cố ngưng nấc.

“Thậtkhông may là ta không thể đi cùng cậu. Ngay cả khi ta có thể, hắn ta sẽ tìm rađược ta. Không. Ta cần phải ở lại đây.”

“K-Khôngđược! Không! Cháu sẽ không để bà chết ở đây đâu! Làm ơn đấy! Hãy đi cùng cháu!”

Sylvianhẹ nhàng vuốt má tôi và nói với đôi mắt rồng đẫm nước mắt,

“Cháucó từng hỏi ta rằng tại sao ta lại chọn cứu cháu. Sự thật là để thỏa mãn chính bảnthân ta. Ta muốn coi cháu như cháu ruột của ta, dù chỉ trong một khoảng thờigian ngắn ngũi. Ta cố tình kéo dài việc tạo cổng chỉ bởi vì ta muốn dành thêmthời gian với cháu, nhưng có vẻ như ta không kịp hoàn thành nó rồi. Ta xin lỗi,Arthur, vì sự ích kỉ này, nhưng ta chỉ có một mong ước cuối cùng… Cậu cóthể gọi ta là bà nội một lần cuối được không?”

“KHÔNG!Cháu không quan tâm về tất cả điều này! Cháu sẽ gọi bà như thế miễn là bà đi vớicháu! Bà nội! Bà nội! Đừng mà! Đừng ở lại đây mà!”

Vàtrước khi tôi kịp ôm lấy Sylvia lần cuối, bà ấy đẩy tôi vào cổng dịch chuyểnphía sau bà.

Tôithoáng nghe được những lời cuối cùng của bà trước khi bà biến mất.

Cảm ơn nhé, cháu của ta.”