The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8120

Chương 8: Thắc Mắc

Tôimở mắt ra và chớp mắt vài lần để xử lý những gì trước mắt mình. Có vẻ như tôi đãtrở lại trong cơ thể cũ của mình. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài tôi đang ngồivà mở cửa, bước ra khỏi phòng mình trong Lâu Đài. Một hầu nữ đang đợi tôi ởngoài phòng cúi đầu chào ngay lập tức.

“C-Chàobuổi sáng, thưa Đức Vua Grey.”

Thậmchí không liếc nhìn cô ấy, tôi tiếp tục bước đi trong khi cô ấy lẽo đẽo theo tôicách đó vài mét.

Đếntrước sân trong, nơi tất cả các học viên đang xếp hàng với những thanh kiếm giơtrước mặt mình; tôi thấy các người hướng dẫn đang la hét với họ về thế đứng và nhịpthở. Khi một trong số họ nhìn thấy tôi, anh ta lập tức quay lại và cúi đầu chàokính cẩn, và những người hướng dẫn và học viên khác cũng làm theo.

Tôira hiệu cho họ tiếp tục tập luyện rồi đi bộ đến nơi tôi đang đang đến. Đẩy haicánh cửa ra, tôi đến trước mặt một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắngngọc ngà, cùng màu với râu ông. Đôi mắt lục bảo của ông lấp lánh đầy tri thức uyênbác. Tên ông ta là Marlorn và là ông chính là người đứng đầu của Hội Đồng.

Trongkhi tôi giữ chức vị “Đức Vua”, tôi chỉ biết nghĩ về bản thân mình như một ngườilính được tôn vinh. Người mà thực sự cai trị đất nước, quản lý chính trị vàkinh tế chính là cả Hội đồng.

Vậycông việc của tôi là gì?

Cáichức hiệu Vua có nghĩa là tôi là đội quân một người. Do số lượng trẻ em sinh rangày càng giảm và số lượng tài nguyên có hạn, Hội Đồng của mỗi quốc gia đã họphội nghị với nhau và đưa ra quyết định để thay thế chiến tranh thành một hìnhthức chiến đấu khác nhau. Xóa bỏ chiến tranh đồng nghĩa với hai điều lớn: giảmsố lượng người chết, dẫn đến tăng dân số, và ít đất đai bị phá hủy do vũ khí hạtnhân.

Thứthay thế chiến tranh chính là các trận đấu tay đôi. Mỗi khi có tranh chấp quốctế, một trận đấu tay đôi sẽ diễn ra, và mỗi đất nước sẽ cử đại diện mà họ đánhgiá là mạnh nhất.

Nhìnlên, Marlorn thốt lên với nụ cười giả tạo, một đặc tính bẩm sinh của các chínhtrị gia, “Vua Grey! Ngọn gió nào đã đưa người đến chốn tồi tàn này của thần?”

“Tasẽ thoái ngôi.”

Thậmchí không cho ông ta cơ hội phản ứng, tôi cởi huy hiệu của mình và bước ra khỏicửa.

Tôiđã sống suốt những năm qua để làm gì? Tôi là một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡngtrong một trại được thiết kế để nuôi dạy các vị vua tương lai. Tôi đã ba mươitám tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ hẹn hò, chưa bao giờ yêu thương bất kì ai. Tôiđã dành cả cuộc đời cho đến nay để đấu tranh trở thành người mạnh nhất.

Đểlàm cái gì?

Sự ngưỡngmộ? Tiền bạc? Vinh quang?

Tôiđã có tất cả những thứ đó nhưng không bao giờ, trong cả một triệu năm, tôi sẽchọn điều đó thay vì những gì tôi có ở thị trấn Ashber.

Tôinhớ Alice. Tôi nhớ Reynold. Tôi nhớ Durden. Tôi nhớ Jasmine. Tôi nhớ Helen. Tôinhớ Angela. Tôi thậm chí còn nhớ Adam.

…Mẹ…

…Bố…

“KHỤC!!KHỤC!”

Tôilại mở mắt ra, nhưng lần này, nỗi đau tột cùng kéo đến như muốn nói với tôi rằngtôi không mơ. Tôi đang nằm ngửa, nhìn thẳng lên, cây và dây leo lấp mọi nơi.

Tôiđang ở đâu đây?

Làmthế quái nào mà tôi vẫn còn sống?

Tôicố gắng đứng dậy nhưng cơ thể tôi không phản ứng. Điều duy nhất tôi cố gắng làmđược là quay đầu lại và thậm chí điều đó cũng tạo ra một loạt cơn đau nhói ở cổ.

Nhìnvề phía bên phải của mình, tôi phát hiện ra chiếc ba lô của mình. Tôi từ từquay đầu sang trái, nghiến răng trong đau đớn.

Mắttôi mở to trước cảnh tượng trước mặt và tôi lập tức ói ngay. Bên trái tôi là nhữnggì còn sót lại của tên Conjurer mà tôi lôi xuống đây cùng tôi. Một vũng máu đặcquánh xung quanh các xác chết nát bét. Tôi có thể thấy xương suốn hắn đâm xuyênqua ngực và lục phủ ngũ tạng của hắn trào ra ngoài. Tay chân hắn cong queo ở nhữnggóc độ không hề tự nhiên. Phía sau hộp sọ của gã ta nát tươm, với não văng tungtóe, còn mặt hắn như hỗn hợp giữa ngạc nhiên và không tin được, nhưng mắt hắnthì đỏ tươi, một vệt máu khô chảy ra từ hốc mắt hắn. Tôi không thể quay đầu lạiđủ nhanh, nên tôi ói hết những gì còn sót lại trong dạ dày mình cho đến khi cạnkiệt sức lực. Một cái xác nát bét và thối rữa như thế khác hoàn toàn so với lúctôi giết đối thủ một cách sạch sẽ. Mùi hôi thối nồng nặc cùng dòi bọ đang bu đầyngười, tôi chỉ cảm thấy phát bệnh. Với một phần khuôn mặt và cổ dính đầy chỗnôn, cuối cùng tôi cũng đã có thể quay đầu lại để khỏi phải thấy cảnh tượngkinh hãi kia.

Màlàm thế nào mà tôi vẫn còn sống nhỉ?

Tôithắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi bất tỉnh. Rõ ràng, tênpháp sư kia vẫn còn thức cho tới lúc tiếp đất… vậy chuyện gì đã xảy ra với tôi?

Không.Việc đó cũng chẳng quan trọng.

Lýdo tại sao tôi ngất đi cũng không phải là vấn đề cần thiết. Đáng ra tôi phảitrông như cái xác chết kia mới đúng, có khi còn tệ hơn, nhưng tôi không chỉ vẫnổn, mà tôi còn chẳng bị gãy bất kì cái xương nào.

Tôisuy tư một hồi thì bị một tiếng ồn lớn phát ra từ dạ dày ngắt mạch suy nghĩ.

Mộtlần nữa, tôi cố gắng đứng dậy, chống chọi lại cái cơ thể tàn tạ đang phản đối kịchliệt của mình. Phần cơ thể duy nhất dường như chịu nghe lời tôi là cánh tay phảivà cổ. Tôi vận mana vào tay phải và dùng ngón tay để lê lết cái cơ thể này tớitúi đồ của tôi. Tôi chỉ cách nó có hai mét, vậy mà dường như phải tốn cả tiếngđồng hồ mới lết tới nó nổi. Kéo nó lại gần, tôi lục lọi với tay phải cho đếnkhi tôi tìm được thứ tôi muốn tìm. Kẹo và trái cây khô của mẹ!

Tôithành công trong việc đổ đầy đống đồ ăn vặt vào miệng mà tôi buộc phải mangtheo do bị mẹ cằn nhằn mãi. Tôi bị nghẹn và phải ho sặc sụa. Điều này dẫn đến thêm mộtcơn đau tê tái khắp người tôi. Tu một ngụm nước từ túi núi trong túi đồ, rồitôi ăn thêm một đống đồ ăn vặt khác. Hai dòng nước mắt chảy dài hai bên, tôi tiếptục nhai đống đồ ăn cho đến khi bất tỉnh một lần nữa.

Mắttôi mở to khi tôi choàng bật dậy vì lạnh. Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy rằngbình minh vừa ló dạng, có vài tia sáng đầu tiên chiếu qua ngọn núi.

Lầnnày, tôi có thể đứng dậy, nhưng với sự giúp đỡ của mana. Tôi cẩn thận kiểm tratất cả cơ thể của mình, đảm bảo mọi thứ vẫn ổn trước khi tôi thư giãn một chút.

Tôicó điều cần phải làm trước tiên. Tôi tìm đường đến xác chết của tên pháp sư kiatrong khi cố gắng tránh nhìn vào những vết thương ghê tởm do cú ngã từ tận trênkia. Phát hiện con dao tôi đang cần tìm, tôi nhanh chóng giật nó ra khỏi đùi hắn.

Tôikhông chắc là tôi sẽ ở đây bao lâu, nên có vũ khí là rất cần thiết.

“Ồ,cậu tỉnh lại rồi.”

Tôingay lập tức vào tư thế chiến đấu với con dao trên tay, quay mặt về phía cái thithể.

Thềcó chúa, nếu cái xác đó mà còn sống thì…

*Khúckhích*

“Khôngphải đâu. Cậu không cần phải lo về cái xác đó.”

Giọngnói dường như phát ra từ hư, gần như giọng nói từ cõi trên. Đó là giọng nói mạnhmẽ và vang dội, nhưng không kém phần mượt mà và êm dịu khiến bạn muốn tin tưởngnó.

Vẫncảnh giác, cố gắng trả lời với một câu trả lời một cách ít thanh lịch hơn.

“Aiđấy? Có phải ngươi là người đã cứu ta?”

“Đúngthế, ta đã cứu cậu đấy. Còn để biết được câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, cậusẽ cần phải đến chỗ của ta.”

Giọngnói bí ẩn lên tiếng một cách chắc nịt như thể nó biết rằng tôi sẽ cố tìm đến chỗnó.

Gầnnhư đọc được suy nghĩ của tôi, giọng nói ấy tiếp tục, “Ta là người duy nhất cóthể đưa cậu về nhà từ nơi này, vì vậy ta khuyên cậu nên nhanh chân đi.”

Câuđó làm tôi chợt nhớ lại mọi thứ. Đúng rồi! Tôi cần phải trở về nhà! Mẹ! Bố! NhómTwin Horns! Em ruột của tôi! Họ vẫn ổn chứ? Họ đã đến Xyrus an toàn chưa?

Nếugiọng nói bí ẩn đó thực sự có thể đưa tôi trở về nhà, tôi không còn cách nàokhác ngoài tìm nó.

*Ahèm*

“Thưaừmm… quý ngài Giọng Nói đáng kính. Liệu ngài có thể chỉ đường cho tôi đến chỗ củangài để tận mắt gặp mặt ngài được không?”

*khúckhích*

“Hơithô lỗ khi gọi một người phụ nữ là ‘quý ngài’ đấy. Và được thôi, ta sẽ chỉ đườngcho cậu.”

Ahh…vậy ra là phụ nữ.

Ngaylập tức, tầm nhìn của tôi bị chuyển sang tầm nhìn của chim. Thu nhỏ lại, một vịtrí cách đây khoảng một ngày đường ở phía đông xuất hiện trong tầm nhìn tôi vàsáng lên trước khi mọi thứ tối đen.

“Takhuyên cậu nên khởi hành ngay lập tức. Chuyến đi sẽ an toàn hơn nếu cậu đitrong ban ngày trước khi đêm xuống.” Giọng nói dịu dáng ấy cất lên.

“Vângthưa quý cô!” Tôi nhanh chóng thu gom túi đồ và nhanh chóng lên đường.

Mỗibước đi càng ngày càng đỡ đau đớn hơn, và vào giữa trưa, cơ thể tôi chỉ còn nhứcmột hai chỗ. Tôi không rõ người phụ nữ đó làm gì, nhưng có vẻ nó rất có công dụngđấy. Tôi chưa bao giờ nghe hay đọc về việc thi triển một thần chú với khoảngcách quá xa như vậy. Hoặc biết cô ấy đã rời đi ngay sau khi thi triển vào trướclúc tôi tiếp đất? Vậy làm thế nào cô ấy có thể biết rằng chúng tôi đang rơi vàtại sao cô ấy chỉ cứu mỗi mình tôi? Càng cố gắng giải quyết bí ẩn, càng có nhiềucâu hỏi đầy ắp đầu tôi.

Nghethấy một âm thanh róc rách nhỏ, tôi đi về hướng đó và thấy một dòng suối.

“Ngon!”Tôi kêu lên.

Cảcơ thể tôi hoàn toàn bẩn thỉu. Mặt và cổ tôi vẫn còn mùi hôi thối từ bãi nôn,trong khi quần áo của tôi bị rách rưới và bẩn thỉu. Gần như chạy một mạch đến,tôi nhảy thẳng vào dòng suối, chà khắp mặt và cơ thể một cách thô bạo. Tôi cởiquần áo ra của tôi và sau khi giặt chúng; tôi đặt chúng xuống một tảng đá gầnđó để làm khô. Sau khi tắm táp xong, tôi đi về phía quần áo vẫn còn ẩm ướt củamình và…

“Kukuku…dễ thương đấy.”

Theophản xạ, cả hai tay tôi che khu vực quý giá của mình và cuộn người lại, cố gắnglàm cho cơ thể mình nhỏ nhất có thể.

*Cười*

“Đừnglo, chả có gì để xem đâu.” Tôi rùng mình và cảm thấy như giọng nói đó vừa nháymắt với tôi.

Ặc!Niềm tự hào của tôi…

Càunhàu, tôi lờ đi giọng nói và mặc đồ vào.

“Aww…thôi mà, đừng giận. Ta xin lỗi.”*Khúc khích*

GRRỪ!!!Nhẫn nhịn là thượng sách!

Saukhi tôi mặc đồ xong, giọng nói biến thái ấy cũng yên lặng luôn. Không để tâm đếnđiều đó, tôi lục lọi túi đó và lấy ra khẩu phần ăn cuối cùng của mình. Nước sẽkhông là vấn đề lớn do tôi đã đổ đầy túi nước, nhưng tôi sẽ cần thức ăn sớm;mong là ở chỗ của giọng nói bí ẩn này sẽ có gì đó để ăn.

Nhìnxung quanh, tôi bắt đầu thắc mắc mình đang ở đâu. Vì tôi rơi khỏi ngọn núi vềphía đông, tôi phải ở đâu đó gần lãnh thổ của Elf. Tôi không nghĩ rằng tôi ởtrong rừng Elshire, vì xung quanh tôi không có sương mù. Thế tôi có ở trongBeast Glades không? Không. Chẳng có một con thú mana nào ở đây cả… tôi chỉ thấymột vài con thỏ và chim, ngoài ra không còn gì khác. Một điều thậm chí còn lạhơn là nơi này ngập đầy mana. Hầu như là do lượng mana khổng lồ ở đây nên tôicó thể phục hồi khá nhanh. Mặc dù điều đó vẫn không giải thích được tôi lại sốngsót sau cú ngã, nhưng tôi đoán dù gì thì giọng nói đó sẽ tiết lộ cho tôi.

Tôinên nhanh chân lên.

Bêncạnh việc không hề đường mòn ở đây, chuyến đi khá là yên bình, với một vài chướngngại vật và địa hình hơi khó mà tôi phải đi vòng quanh để tránh. Khi tôi đến gầnvị trí của giọng nói đó, mật độ mana ngày càng dày hơn. Bỏ qua sự cám dỗ để dừngchân và hấp thụ mana xung quanh, tôi tiếp tục. Tập luyện bây giờ là không quantrọng. Tôi cần phải về nhà trước đã.

Mọingười có lẽ đã nghĩ rằng tôi đã chết. Tôi khá lo lắng về mẹ và cha. Không phảilà về thể chất, mà là tinh thần của họ. Tôi lo là Mẹ và Cha sẽ không tha thứcho bản thân mình vì cái chết của tôi. Ý nghĩ duy nhất an ủi tôi là mẹ tôi đangmang thai. Đúng. Ít nhất là vì lợi ích của đứa em trai hoặc gái chưa sinh của mình,họ sẽ cố gắng mạnh mẽ vượt qua chuyện này.

Tôiđến khu vực mà Giọng nói đã chỉ tôi đến, nhưng tôi không thực sự nhìn thấy bấtcứ thứ gì ngoài đống đá được bao quanh bởi một đống cây.

“Tarất vui vì cậu đã đến được đây~” Giọng nói ấy vang lên.

“Rấtvui được gặp quý cô thưa… Quý cô Đá?”

*Cười*

“Takhông phải là đá, cũng không đống cây ở đây. Có một kẽ hở giữa sau lưng của tảngđó. Đó là nơi mà ta đang ở.”

Nhìnxung quanh, tôi cố gắng lắm mới phát hiện ra khoảng trống nhỏ có chiều rộng bằngmột người trưởng thành giữa hai tảng đá lớn hơn đang dựa vào nhau. Tôi biết tôiđã tìm thấy nó sau khi tôi cảm thấy một làn gió nhẹ thổi ra từ kẽ hở. Nếu khôngnhờ giọng nói hướng tôi đến chính xác vị trí này, tôi thậm chí sẽ không bao giờnhận thấy vết nứt nhỏ này.

“Nhóc.Hãy vào trong qua vết nức đó, nhưng trước tiên, hãy cường hóa bản thân bằngmana trước đã.”

Cuốicùng tôi cũng có thể gặp mẹ và cha sớm thôi!

Khôngmột chút do dự, tôi chui vào khoảng trống một cách dễ dàng trong khi vận mana đểcường hóa cơ thể.

“AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHH”* ẦM *

Giọngnói đó chẳng thèm cảnh báo tôi rằng có một cái hố ở đây. Tôi đoán chắc đây làlý do tại sao cô ta lại bảo tôi cường hóa bản thân.

Xoamông mình, tôi rên rỉ rồi từ từ đứng dậy.

“Cuốicùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, nhóc.”

Tôicảm thấy mặt mình như tái bệch đi và miệng há rộng cùng mắt mở to. Cảm thấylâng lâng và đôi chân bũn rũn, tôi ngồi bệt xuống và chỉ biết nhìn chằm chằmvào người đã giúp tôi suốt thời gian này.