The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8136

Chương 3: Khởi đầu

[][][]

GÓC NHÌN CỦA ALICE LEYWINS:

Arthurphải là đứa trẻ đáng yêu nhất, và tôi không nói điều này như một người mẹ quáyêu thương con mình.

Không.

Thằngbé và mái tóc màu nâu đỏ nhạt, và đôi mắt tinh nghịch gần như tỏa ra ánh sángmàu xanh lam, trong khi đôi khi, ánh mắt nó nhìn như là… chứa đựng sự thôngminh.

Không,không, tôi nói rồi, tôi không phải là một bà mẹ quá cưng chiều con mình. Tôi dựđịnh sẽ là một người mẹ nghiêm khắc và chính trực. Tôi không thể cứ dựa vào chồngđể dạy Art bé nhỏ những lẽ thường. Lạy Chúa, anh ấy đã thử dạy thằng bé cáchchiến đấu khi nó chỉ mới biết bò.

Tôibiết kẻ xấu xa tí hon này sẽ trở nên giống như bố nó nếu tôi rời xa thằng bé.Khi nó bắt đầu biết bò, tôi đã rất tự hào đến rơi nước mắt không biết thằng bésẽ kiếm được bao nhiêu khi nó làm shipper nhỉ.

Tôithề, tôi luôn phải chú ý đến thằng bé vì không biết khi nào nó sẽ bò vào phòng.Lạ làm sao. Chúng tôi đảm bảo là đã mua mua rất nhiều thú bông và đồ chơi gỗnhưng cuối cùng thì nó luôn trở lại phòng sách. Điều đó có vẻ khác xa hoàn toànso với tính cách của bố nó, bởi anh ấy chả thèm đọc bất kì văn bản nào ngoại trừtiêu đề báo chí hàng tuần.

Nhìngương mặt hào hứng của thằng bé khi chúng tôi xuống thị trấn kìa, tôi quyết địnhsẽ đi mua thức ăn hằng ngày thay vì 2 lần một tuần.

Khôngkhông, tôi đã nói với bạn rằng tôi không phải là một bà mẹ quá cưng chiều contrai mình. Điều này là để giáo dục thằng bé về thế giới bên ngoài và cho thựcphẩm tươi sống. Đúng thế haha… chính là như vậy.

Contrai của tôi có vẻ như hứng thú với tất cả mọi thứ. Tôi không thể biết được thằngbé đang nghĩ gì trong đầu khi mà cái đầu to hơn cái cơ thể nhỏ nhắn của nó cứxoay tới lui, cố gắng tìm hiểu về mọi thứ. Hình như nó đặc biệt bị thu hút bởicác buổi tập luyện của cha mình.

Reynoldđã từng là một Thám Hiểm Gia có năng lực những ngày trước đây. Trở thành mộtthám hiểm gia hạng B ở tuổi 28 thực sự là rất sớm. Thậm chí nếu bạn có muốn trởthành một hạng E, thứ hạng thấp nhất, thì bạn vẫn sẽ phải bắt buộc làm một bàikiểm tra vì chúng tôi không thể gửi những thanh niên háo hức nhưng thiếu hiểubiết đến cái chết được. Đối với những cấp bậc cao hơn thì trong những năm tôilàm việc ở đó, tôi chỉ thấy một vài nhà thám hiểm hạng A và giả sử những nhàthám hiểm hạng S tồn tại thì tôi vẫn chưa thấy một ai cả.

Làmviệc tại Hội Thám Hiểm Giả, hoặc nơi mà chúng tôi gọi là Công Hội, hồi còn ởValden, tôi đã trông thấy rất nhiều thanh niên. Tôi thề là tôi sẽ rất ngạcnhiên nếu bọn họ không phô trương khoe mẽ tài năng và cái tôi của mình.

Ítnhất thì họ cũng có tham vọng.

Mộtlần, tôi được chỉ định làm giám thị một bài kiểm tra thực tế cơ bản, trong đóngười kiểm tra chỉ cần chứng minh năng lực thao tác mana cơ bản của mình, nhưngngay cả khi bài kiểm tra bắt đầu, cậu nhóc đó đã ngã sầm ra vì thanh kiếm củamình đeo quá nặng.

Nóivề những kẻ đầu đất thì trước đây, Reynolds chính xác là một kẻ như vậy. Khoảngkhắc anh ta nhìn thấy tôi ở Công Hội, hàm của anh ta rớt xuống theo đúng nghĩađen luôn và anh ta chỉ đứng đó cho đến khi anh chàng đứng sau húc cái cùi chỏvào người và bảo anh ta nhanh lên. Anh ta lau nước miếng và lẩm bẩm kiểunhư”…c…chào…tôi có thể giao dịch…nh…những thứ này cho nhiệm vụ được không?” Tôichỉ cười khúc khích khi anh ấy biến thành củ cải đỏ vì ngại.

Anhấy xoay sở thu hết can đảm để có thể mời tôi đi ăn tối và chúng tôi bắt đầu cómối quan hệ thân thiết từ ngày đó. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể không mỉmcười khi nhìn thấy đôi mắt cún con màu xanh lơ của anh ấy đang nhìn tôi.

Vàbằng một cách nào đó, Art đã thừa hưởng hết cả hai tính cách của chúng tôi. Bạnnên nhìn thằng bé khi tôi thay tã cho nó. Tôi không biết tại sao, nhưng thằngbé bắt đầu đỏ mặt và che mặt bằng những ngón tay nhỏ bé vủa mình.

Mộtđứa trẻ sơ sinh ở tuổi thằng bé đã biết xấu hổ rồi sao ?

Điềutiếp theo được đưa vào nhật ký của thằng bé, hoàn toàn là vì mục đích giáo dụccho thằng bé chứ không phải rôi là một bà mẹ láu cá, là khi nó nói “mama” lần đầutiên.

Thằngbé đã nói MAMA!

Tôiđã bắt thằng bé nói đi nói lại từ “mama” cho đến khi tôi chắc rằng mình khôngnghe nhầm. Cả ngày hôm đó Reynold cứ hờn dỗi vì Art đã nói “mama” trước khi nói“dada.”

Haha,tôi đã thắng rồi!

Khoảngthời gian còn lại trong năm đến với tôi một cách rất thoải mái với đứa bé cứdính với tôi như hình với bóng và sau bữa tối thì nó thường xuyên quan sát bốnó luyện tập bên ngoài qua cửa sổ. Tôi đã rất vui vì Reynold đã từ bỏ công việclàm một mạo hiểm giả và kiếm một nghề giống như bảo vệ ở gần thị trấn của chúngtôi. Làm mạo hiểm giả có thể kiếm được nhiều tiền hơn đấy, nhưng số tiền đó vẫnkhông đáng cho việc phải hằng ngày lo lắng không biết liệu chồng tôi có về nhàhay không.

Chúngtôi vô cùng nhẹ nhõm khi Art bé nhỏ không bao giờ bị ốm. Có vài lần, tôi thấythằng bé đang ngồi trên mông của mình trong khi mắt đang nhắm nghiền lại. Lúc đầu,tôi đã tưởng là thằng bé đang giải quyết vấn đề của bản thân mình nhưng sau khiquan sát một vài lần sau, tôi không nghĩ đó là trường hợp ngẫu nhiên.

Kỳlạ làm sao, tôi thực sự không hiểu là nó đang thực sự làm gì. Tôi đã nghĩ nhữngđứa trẻ ở tuổi này phải tràn đầy năng lượng chứ nhưng sau một vài lần ra khỏiphòng sách, thằng bé bắt đầu ngồi như vậy nhiều hơn, gần như là thiền.

Tôiđã rất lo lắng trong lần đầu nhưng sau khi nó diễn ra một vài ngày thì tôi biếtnó chỉ diễn ra trong một vài phút và Art trông có vẻ vui vẻ một cách lạ thườngsau đó. Cái cách mà thằng bé nâng cánh tay lên và nhìn vào tôi làm cho tôi chỉmuốn ngấu nghiến nó.

*Ahem*Tôi không phải là một bà mẹ quá yêu thương con mình.

GÓCNHÌN CỦA ARTHUR LEYWINS:

Năm hai trôi qua khi tôi thực hiện một hành trình khókhăn vào phòng sách.

Trong thời điểm đó, tôi liên tục thu thập một ít manavà vận đều xung quanh cơ thể tôi để tập trung hình thành mộtlõi mana. Để tôi nói với bạn, nó là một nhiệm vụ rất lâu và gian khổ. So với việcđó, tôi thấy việc thử đi bằng tay và “liếm” ngón chân của mình ở trong cái cơthể chết tiệt này vẫn còn dễ dàng chán hơn nhiều so với việc cố gắng vận mana.

Tôi có thể hiểu là tại sao quyển sách ghi là độ tuổiphù hợp để “thức tỉnh” là tầm độ tuổi vị thành niên. Nếu tôi để các hạt manatrong cơ thể của tôi tự duy chuyển theo ý chúng, tôi sẽ mất cả thập kỷ để chúnghút lại với nhau và tạo ra một thứ gì đó giống lõi mana.

Thay vào đó… Tôi có lợi thế khi có tâmtrí của một người trưởng thành,nghĩa là tôi có khả năng nhận thức để tập hợp các hạt mana của tôi lại vớinhau. Đây là những gì mà tôi đã làm trong kiếp trước của tôi, nơi họ dạy bạn từkhi bạn còn rất nhỏ ở trường học cách làm sao để điều khiển ki. Về cơ bản, nólà học cách để có thể cảm nhận được ki, hoặc mana trong thế giới hiện tại,trong cơ thể bạn và gom chúng lại với nhau ở trong cơ thể. Nếu để yên, các hạt cuối cùng rồi sẽtừ từ trôi về phía nhau, nhưng tôi chỉ việc nắm lấy chúng và ép chúng vào vớinhau thay vì cứ phải chờ chúng tự trôi vào, theo nghĩa bóng là vậy.

Những việc làm hằng ngày bao gồm cố gắng tập trungnăng lượng vào việc thu thập mana trong khi tránh sự nghi ngờ của cha mẹ tôi.Cha tôi dường như nghĩ việc quăng một đứa bé lên không trung là một việc kháthú vị. Trong khi tôi hiểu đây là một cách để kích thích sản sinh adrenaline vàlàm người khác hào hứng, và với cánh tay được cường hóa bằng mana của ông, tôi đã bị ném lên không trung kiểu như một viên đạnbắn đi cực nhanh, cảm giác duy nhất mà tôi cảm nhận được đó là buồn nôn và nỗisợ độ cao.

May mắn thay, mẹ của tôi đã xử lý cha tôi khá nghiêmkhắc, nhưng thi thoảng bà lại làm cho tôi rất sợ hãi. Tôi thường bắt gặp bàđang nhìn chằm chằn vào tôi và chảy nước dãi, cứ như tôi là một miếng thịt hảohạng.

Tôi cố gắng thích nghi với bản thân mình bằng cách chỉnói chuyện bằng những câu bình thường. Sau khi tôi nói “mama” lần đầu tiên đểnói với bà rằng tôi cần nhiều đồ ăn hơn, bà gần như tràn ngập trong niềm vui vỡòa. Đã được một thời gian dài kể từ khi tôi nhận được tình cảm của mẹ. Kể từđó, tôi cố gắng giới hạn cách nói của mình để cho bọn họ vừa đủ hiểu, ngữ phápgiờ là không cần thiết.

Bên cạnh đó, việc luyện tập của tôi vẫn rất chậm chạpvà gian khổ, nhưng tôi đã có một sự khởi đầu khá thành công so với mọi ngườinên tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn.

Tôi vẫn tiếp tục công việc thu thập hạt mana một cáchđều đặn. Hai năm qua đã không hề phí phạm khi tôi cuối cùng đã có thể thu thậpđủ hạt mana vào cơ thể và tôi đang cô đặc nó lại thành lõi và khi đó… BÙM!

[][] []