The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 670

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7479

Chương 126

[][] [] 

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

“Concó thể chiến đấu được mà, ông nội!” Tôi hét lên, đập mạnh tay xuống bàn.

Và ta nói là ta không cho phép điều đó. Ông ấy nói lại ngay lập tức, mắt vẫn dánvào sấp tài liệu trên tay mình, không thèm nhìn vào tôi.

“Đủrồi, Tessia. Ông nội của cô nói rất đúng. Việc đưa cô ra chiến trường là rất mạohiểm và hoàn toàn không hề cần thiết vào lúc này.” Sư Phụ Aldir cao giọng ngắtlời.

“Nhưng,thưa sư phụ! Chính người đã nói rằng con đã trở nên mạnh hơn trước đây rất nhiều!”Tôi cãi lại, lờ đi ông nội mình.

“Vànhiêu đó vẫn chưa đủ.” Vị Asura một mắt nói như thể đó là sự thật hiển nhiên.

Tôicó thể cảm thấy khuôn mặt mình nóng rực lên và cố kiềm nước mắt lại. Không muốnđể bọn họ thấy tôi khóc, tôi lao thẳng ra khỏi phòng, mặc cho ông nội kêu têntôi.

Tôiđi một mạch qua hành lang dài, hẹp được thắp sáng bằng những ngọn đuốt đặt xenkẽ trên hai bức tường đá cẩm thạch. Tôi rẽ trái ở cuối hàng lang, tiến đến haicánh cửa sắt được canh gác bởi một pháp sư Augmenter mặc giáp và một pháp sư Conjurerăn mặt chỉnh tề.

“CôngChúa? Ngọn gió nào đưa người đến đây?” Pháp sư Conjurer hỏi với chút lo lắng.

“Xinhãy mở cánh cửa đó ra,” tôi ra lệnh, hai mắt tập trung vào cánh cửa. Bất chấptâm trạng không vui, tôi không thể không trầm trồ trước cánh cửa độc nhất canhgác cả lâu đài này. Tôi nhớ là khi nó được Giáo Sư Gideon hoàn thành nó, chính SưPhụ Aldir cũng hài lòng với trình độ của ông.

“T-Thànhthật xin lỗi, thưa Công Chúa, nhưng chúng thần không nhận được bất kì lệnh nàotừ Tổng Tư Lệnh Virion hay Ngài Aldir rằng sẽ có người rời đi.” Pháp sưAugmenter mặc giáo lẩm bẩm và liếc nhìn hai người còn lại trong bối rối.

“Mởcửa ra, cô ấy sẽ cùng ta đi giải quyết một số việc.” Một giọng nói quen thuộcvang lên từ phía sau.

“TướngQuân Varay!” Tất cả bọn họ đồng thanh nói và cúi đầu chào một cách kính cẩn.

Quayngười lại, tôi mỉm cười khi nhìn thấy nữ Lance, người dạo gần đây đã trở thànhngười chị cả của tôi trong suốt hai năm qua.

NữLance quyến rũ nhưng không kém phần đáng sợ tiến lại gần tôi một cách từ tốn, chiếcáo choàng hải quân của cô phấp phới một cách tao nhã phía sau. Tay trái củaVaray đặt trên cán kiếm trên hông và cô ấy gật đầu chào tôi với biểu cảm lạnhlùng như thường ngày.

Haingười lính gác ngay lập tức tiến hành mở cửa. Pháp sư Conjurer thì lẩm nhẩm niệmthần chú dài ngoằn, còn người Augmenter thì bắt đầu vặn núm xoay và gặt đòn bẩykhắp trên cửa.

“Cảmơn nhé, Varay.” Tôi ôm tay cô ấy và cả hai chúng tôi tiến vào bên trong.

Khibọn tôi vào bên trong, cánh cửa sắt ấy đóng sầm lại phía sau lưng chúng tôi. Mặcdù căn phòng được bảo vệ chặt chẽ với cơ chế khóa độc nhất trên cánh cửa đòi hỏimột chuỗi phép thuật phức tạp và di chuyển khóa một cách chính xác mới có thể mởra được, nhưng bên trong đây thì chẳng có gì đáng để tâm. Căn phòng nhỏ, ẩm mốcnày trống không, chỉ có độc mỗi một cổng dịch chuyển và một người phụ trách vậnhành cổng.

Ônglão canh cổng đứng dậy ngay khi thấy chúng tôi, đặt cuốn sách mà ông đọc để giếtthời gian xuống. “Tướng Quân Varay, Công Chúa Tessia, thần có thể giúp gì chohai người?”

Varaynhìn sang tôi, đợi tôi lên tiếng.

“Làmơn đưa chúng tôi đến thành thố Etistin,” tôi trả lời.

“Đượcthôi!” Ông lão canh cổng ngay lập tức lẩm bẩm thần chú trước những cổ tự phức tạptrên cổng.

Cánhcổng, một bậc đá với những cổ tự phức tạp ngay chính giữa, bắt đầu phát sáng rựcrỡ đầy màu sắc.

“Tấtcả đã xong xuôi. Xin hãy cầm lấy dấu ấn xác nhận danh tính này khi hai ngườidùng cổng ở Etistin. Chỉ có thứ này thì người gác cổng ở bên kia mới cho phéphai người trở về lâu đài,” ông lão gác cổng nói và đưa chúng tôi một cái ấn vớibiểu tượng của ba chủng tộc trên đó.

“Nhưnghọ vẫn biết rõ chúng tôi là ai mà, phải không?” Tôi hỏi và bỏ cái ấn vào trongtúi của áo choàng của tôi.

Ngườigác cổng lắc đầu. “An ninh đã được thắt chặt xuyên suốt lục địa bởi những cuộctấn công từ bên ngoài đang xảy ra ngày một nhiều. Mặc dù thành phố Etistin vẫncách Beast Glades khá xa, nhưng Tổng Tư Lệnh Virion vẫn thực thi an ninh mộtcách nghiêm ngặt để đề phòng bất trắc.”

“Tôihiểu rồi.” Tôi thở dài và bước vào cánh cổng dịch chuyển. “Chị có chắc là chịmuốn đi chung với em để trông chừng em không?”

“Dùgì thì thần cũng kết thúc luyện tập với Công Chúa Kathlyn, nên nghỉ ngơi một týcũng không sao.” Cô ấy trả lời, tiến lên sau tôi.

Khônggian xung quanh chúng tôi biến dạng ngay khi chúng tôi đặt chân vào cổng, tầmnhìn của tôi trở nên mờ nhạt với những vệt sáng đủ màu.

Chỉvài giây sau, bọn tôi đến thành phố từng là thủ đô của Sapin của con người. Tôinhớ mình có học ở trường rằng thành phố này được xây ở bờ biển phía tây của lụcđịa để tránh xa người lùn và tộc elf, cũng như là để tránh xa Beast Glades càngxa càng tốt.

Tuynhiên, khoảng vài năm trước, ngay sau khi chiến tranh bùng nổ, Vua Glayder đã gầnnhư phá bỏ cả thành phố, cùng với những thành phố lân cận, và xây nó lại thànhmột khu thành phố cảng kiên cố nhằm để đối phó với đội quân của Alacrya có khảnăng cao sẽ đến phía này trước.

“CôngChúa Tessia và Tướng Quân Varay!” Hai người lính gác cổng thốt lên trong ngạcnhiên và cúi đầu chào.

“Chúngta không đến đây vì công việc chính thức. Nên hãy thư giãn đi.” Tôi nói, mỉm cườivới các người lính gác đang lo lắng kia. Bọn tôi rời khỏi căn phòng được canhgác cẩn thận đó và ra ngoài đường phố nhộn nhịp. Cả hai chúng tôi che mặt dưới mũtrùm để tránh thu hút chú ý không cần thiết.

Bênngoài, đường phố tràn ngập âm thanh trò chuyện và mùi hương từ những quầy ăn. Nhữngthương nhân đẩy xe chở hàng hóa trên đường lớn để giao thương và những người biểudiễn đường phố làm đủ mọi trò ở hai bên đường, còn trên đường chính thì đầy ắpnhững nữ nội trợ đang trò chuyện với nhau rôm rả. Kể từ khi Etistin được táixây dựng thành thành phố quân sự, cả nền kinh tế ở đây phụ thuộc nhiều vào nhữngbinh lính và gia đình của họ ở đây. Những thợ rèn và thợ vũ khí đều kéo về đâyvì biết công việc của họ ở đây sẽ sinh lời nhiều. Các thương nhân cũng sớm ồ ạtvề đây để mở tiệm buôn bán để kiếm lời từ dân số gia tăng không ngừng ở đây từhàng vạn binh lính đóng quân ở đây.

Đitrên đường phố, tôi có thể bắt gặp rất nhiều binh lính đủ kiểu, nào làAugmenter cao to, những Conjurer gầy gò, hành quân với vũ khí trên tay. Tất cảbọn họ đều mặc bộ quân phục màu xanh rêu và bạc, với kí hiệu của Tam Tộc, biểutượng chính thức của toàn Dicathen.

“Chínhxác thì công chúa muốn đến đây để làm gì?” Varay hỏi và đi chậm lại.

“Khônggì đặc biệt cả.” Tôi lắc đầu. “Em chỉ muốn đến đây để tận hưởng không khí tronglành và tránh xa tất cả mọi cười ở lâu đài.”

“Luônchuẩn bị kiếm và cảnh giác mọi lúc, Tessia,” Varay nói, chỉ vào hông không đeokiếm của tôi.

Thởdài, tôi trả lời “Em ở đây với chị còn gì? Và hơn nữa, thành phố này là nơicách xa chiến trường nhất mà.”

Etistinđược xây dựng như lớp phòng thủ cuối cùng để chống lại đội quân Alacryan vì nócách xa chiến trường nhất, và nơi đây cũng là địa điểm lý tưởng khi nằm sát biển.

Lựclượng chính của chúng tôi đã được gửi đến Beast Glades để thám hiểm các hầm ngụcvì đó là nơi mà lực lượng của Alacryan xuất hiện. Từ những gì mà ông nội Virionsuy đoán qua những cuộc điều tra: tất cả những vụ việc bí ẩn xảy ra trong suốtmười năm qua, bao gồm cả cái chết của một trong các Lances, Alea, đều là nhằm mụcđích che giấu việc lắp đặt một cánh cổng dịch chuyển ẩn sâu trong các hầm ngục.Sẽ rất khó để dịch chuyển cả đội quân ngay lập tức, nhưng với đủ thời gian đểthiết lập các cổng dịch chuyển riêng biệt, lực lượng của Alacryan có thể đưa mộtlượng lớn binh lính và pháp sư để gây thiệt hại không nhỏ nếu chúng ta khôngchuẩn bị trước.

Saukhi nhận được tin này, Sư Phụ Aldir và ông tôi liền vạch chiến lược để lập phòngthủ xung quanh Beast Glades.

“Trongthời chiến như bây giờ, luôn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.” Varay trảlời.

Tôikhông muốn tranh cãi nữa nên tôi lấy thanh kiếm của mình ra từ nhẫn không gianvà thắt nó trên hông, bên dưới lớp áo choàng. “Hài lòng chưa?”

Varaygật đầu. “Rồi.”

“Vậy,buổi huấn luyện của Kathlyn với Curtis sao rồi?” Tôi hỏi, dừng lại bên một quầybày bán đầy trang sức thủ công.

“Baironnói thần rằng Curtis rất quyết tâm và chăm chỉ, nhưng tiến độ của hoàng tử kháchậm. Ngay cả khi là một Thuần Thú Sư, khả năng thao túng mana của cậu ấy chỉ nằmở mức trung bình. Còn mặt khác, Công Chúa Kathlyn thì đang rất tiến bộ nhanhchóng. Thần được bảo rằng cô ấy là một thiên tài bẩm sinh hơn người, và suốthai năm qua, cuối cùng thì thần cũng đã hiểu tại sao,” Varay trả lời, nhìn vàođống trang sức lấp lánh một cách vô cảm.

“Ừthì, cũng không phải hơn tất cả mọi người.” Tôi chỉnh lại, cảm thấy tim nhóilên một nhịp.

“Côngchúa nói đúng. Thần thường quên rằng còn một cậu nhóc trạc tuổi hai người nữa.Arthur, không nghi ngờ gì, quả đúng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.” Varay gậtgù. “Thần không rõ cậu ta sẽ đạt đến trình độ nào sau khi hoàn thành huấn luyệncùng các asuras.”

Mặcdù vẫn vô cảm như thường lệ, tôi có thể nhận thấy giọng Varay có chút ghen tị vớiArthur. Sau cùng, được tập luyện cùng với các Asura có trình độ còn cao hơn SưPhụ Aldir là một điều mà người ta chỉ dám mơ thôi.

Tuynhiên, tôi có thể hiểu được sự khốc liệt của các bài huấn luyện từ các asura thôngqua những gì mà tôi học được từ sư phụ Aldir trong suốt hai năm qua. Nghĩ đến cảnhluôn bị giám sát chặt chẽ bởi sư phụ Aldir khuốn tôi sởn gai ốc.

Bọntôi tiếp tục đi dọc theo con đường chính, tôi không thể giấu được vẻ ngưỡng mộbức tường thành hùng vĩ bao quanh cả thành phố. Tôi hầu như khó có thể thấy đượcbóng dáng của những lính gác đang tuần tra trên tường. Cả thành phố đã được táixây dựng, nên những tòa nhà ở trung tâm thành phố cao chọc trời. Những tòa caotầng và nhà cửa xung quanh càng xa trung tâm thì càng thấp dần đi, để cho cácpháp sư Conjurers và các Augmenters xạ chiến đứng trên đỉnh các tòa cao tầng cóthể dễ dàng nhìn được kẻ thù mà không sợ bị khuất tầm nhìn. Và tất nhiên, đó lànếu kẻ thù có thể công phá xuyên qua bức tường kiên cố dày đặc bao quanh thànhphố Etistin.

“Chịcó nghĩ rằng quân đội Alacryan có thể đến tận đây không?” Tôi hỏi, nhìn về phíabức tường ở phía ngoài. “Em có nghe ông nội nói rằng Hiệu Trưởng Cynthia có nóirằng lục địa Alacrya nằm ở phía tây Dicathen. Không phải điều đó cũng đồngnghĩa rằng nơi đây là nơi gần với quân thù nhất?

“Đúngvậy, nhưng bà ấy cũng có nói rằng bọn chúng không có phương tiện thích hợp để vậnchuyển một lượng lớn binh lính vượt biển, đó chính là lý do tại sao bọn chúngchọn cách đi qua những cổng dịch chuyển mà chúng thiết lập ở khắp BeastGlades,” Varay trả lời khi cô ấy liếc nhìn một số vũ khí trưng bày ở tiệm rèn gầnđó.

“Emhiểu rồi,” tôi lẩm bẩm. Tôi cảm thấy tội Hiệu Trưởng Cynthia, người như sống mộtcuộc sống “giam cầm” suốt hai năm qua. Mặc dù Sư Phụ Aldir đã có thể phá giải phầnnào lời nguyền ràng buộc không cho bà ấy tiết lộ bất kì thông tin nào từ quênhà để bà ấy cung cấp tin tình báo cho họ, nhưng ruốt cuộc Hiệu Trưởng Cynthia vẫnlâm vào trạng thái hôn mê. Cái giá phải trả của người phụ nữ từng điều hành HọcViện Xyrus để tiết lộ thông tin từ quê nhà là quá đắt. Giờ đây, bà chỉ nằm đó, sốngthực vật trong căn phòng luôn được các y tá quan sát chăm sóc.

Hầuhết những công việc liên quan đến chiến tranh đã làm ảnh hưởng xấu đến mối quanhệ giữa tôi và ông nội. Mặc dù ông ấy lúc nào cũng trông rất đáng sợ, nội luônlà người tốt bụng, hay xấu hổ và luôn muốn dành mọi điều tốt lành cho tôi. Saukhi ông đảm nhiệm trọng trách chỉ huy toàn bộ lực lượng quân sự cùng với sư phụAldir, người điều hành mọi thứ trong bóng tối, tính cách của ông đã trở nên tămtối và nghiêm khắc hơn nhiều.

Tôighét khi thấy điều đó, nhưng tôi không hề trách ông nội; ít ra thì tôi vẫn còngặp ông thường xuyên hơn mẹ và cha tôi. Cả hai người cùng với phụ huynh củaKathlyn đều đang làm việc trên mặt trận xã hội, làm mọi thứ trong khả năng củahọ để tăng cường sức mạnh và phòng vệ của các thành phố khác. Với cái chết của vuavà hoàng hậu Greysunders, phe người lùn một lần nữa lại nổi loạn lên, nên cha mẹhai chúng tôi lại một lần nữa, làm việc cật lực để gầy dựng lại mối quan hệ đồngminh với họ.

“Coichừng!” Đột nhiên ai đó hét lên trước khi đâm sầm vào tôi.

Vớitâm trí ở nơi khác, tôi bất giác nắm cổ tay người đó và xoay người. Dẫm lên chân trước của người đó, tôi quậtngã anh ta và đè anh ta xuống với thanh kiếm chuẩn bị rút ra đè lên cuống họnganh ta, rồi tôi thấy mặt của người đó.

“Emily?”Tôi thốt lên một cách thận trọng.

[][] []

#Darkie