The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1778

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 728

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8070

Chương 130

[][] [] 

Vậy cháu hiểu rõ các nguyên tắc của trận giao đấu nàyrồi chứ?” Tôi hỏi lại, nắm chặt thanhkiếm hai lưỡi của mình.

“Ôngnội…” Đôi mắt cháu gái tôi trở nên yếu đuối và con bé có chút lưỡng lự. Tuynhiên, qua biểu cảm cứng rắn của tôi, con bé ngay lập tức lấy lại tinh thần,nâng cao kiếm của mình lên và nói. “Cháu hiểu rồi.”

Tôigật đầu đồng ý. “Integrate (Biến Đổi).”

Cảcơ thể tôi nóng rực lên một cách hào hứng khi tôi giải phóng giai đoạn hai củaý chí thú trong tôi. Cả da và quần áo tôi như thể được bao bọc bởi bóng đêm, rồitôi tiến một bước về phía Tessia.

Vớicác giác quan được cường hóa, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đang từ từ đậpnhanh của cháu gái tôi khi con bé đợi tôi tung đòn trước.

Trậnđấu đã bắt đầu.

Thuhẹp khoảng cách giữa đôi bên, tôi đâm đầu gươm thẳng vào bụng Tessia. Tôi có thểcảm nhận được lực va chạm bị giảm đáng kể khi con bé lùi về sau kịp thời để giảmlực tác động.

Tạokhoảng cách giữa hai bên, khuôn mặt con bé đã quét sạch đi mọi sự lưỡng lự khicon bé cuối cùng cũng quyết định xem tôi là đối thủ của nó.

“Tốt!” Tôi gầm lên và từ từ vòng quanh conbé. Nhịp tim của Tessia dần dần ổn định hơn khi con bé vào thế chiến đấu.

“Integrate(Biến Đổi).” Con bé lẩm bẩm và một lớp aura màu xanh lục bảo bao quanh cơ thểcon bé như một lớp áo giáp. Rồi lớp aura bùng nổ dưới chân con bé, lan khắp dướisàn.

Tôinhảy lùi về sau kịp thời để tránh nhánh rễ cây to như cây đại thụ trồi lên từ mặtđất dưới chân tôi. Những nơi bị ảnh hưởng bởi aura của con bé liền sớm trởthành một đống dây leo chằng chịt quấn quanh con bé như những con rắn con bảo vệmẹ mình.

Tessialiền lao nhanh về phía tôi, con bé chạy trên đống dây leo dẫn thẳng đến chỗ tôivới thanh kiếm lấp lánh màu xanh lam.

Từgóc nhìn của mình, tôi không thể kiềm nén nụ cười khi con bé tỏa ra khí chấtnhư một đối thủ thực thụ.

Tôinâng thanh kiếm lên và dễ dàng né một nhánh cây dày khác. Sử dụng chính những rễcây dày đặc của cháu gái mình để di chuyển, tôi cường hóa thanh kiếm của mìnhvà căn thời gian để nó chạm lưỡi kiếm của Tessia.

Haivũ khí của chúng tôi đụng độ nhau, tạo ra những tia lửa và những tiếng lengkeng vang khắp phòng. Sử dụng chính động lực của con bé, tôi ngả người về sau,nắm lấy cánh tay cầm kiếm của con bé và đồng thời dẫm vào chân tiến của con béđể ngăn không cho nó lấy lại thăng bằng.

Khicon bé ngã về trước, tôi chuẩn bị quăng con bé đi thì một cành dây leo quấnquanh eo con bé, ngăn không cho con bé ngã.

Dùngchính những cành dây leo để giữ vững thăng bằng, Tessia dùng hai chân để đá tôibay ngược về phía sau.

Chặncú đá của con bé bằng cán kiếm, tôi không thể kiềm chế được sự phấn kích vànói. “Haha! Khả năng kiểm soát ý chí thú của cháu đã trở nên rất tiến bộ rồi đấy!”Nếu là người khác, tôi sẽ rất ấn tượng nếu họ có thể phòng thủ trước đòn phảncông bất ngờ của con bé.

Vậnthêm mana vào tứ chi, tôi phóng thẳng về phía Tessia, né tránh các đợt tấn côngnhư vũ bão từ những nhánh dây leo bảo vệ chủ nhân của chúng.

Chúngtôi trao đổi đòn tấn công trên nhánh rễ cây vừa dài vừa dày và luôn thay đổitheo ý của cháu gái tôi. Tessia di chuyển nhịp nhàng trên đống dây leo, dùng nólàm bệ đỡ để di chuyển mọi phương hướng. Chuyển động và lối đánh của con bé cùngý chí thú và nguyên tố Phong, tất cả phối hợp với nhau hài hòa như một vũ điệutrên không, và từng bước bay nhảy và đâm chém của con bé rất ăn khớp với nhau.Tôi không thể không tự hào hơn về cháu gái của mình, con bé đã trưởng thành rấtnhiều trong khi chỉ mới ở độ tuổi này. Con bé đã đi được một chặng đường rấtxa, chắc chắn là vậy. Tuy nhiên, nếu để con bé thắng dễ dàng như thế sẽ khiếncon bé tự mãn về sau.

Khảnăng đặc biệt của con bé biến khu vực xung quanh thành lợi thế sân nhà cho conbé. Tuy nhiên, nếu như đối thủ của cháu gái tôi mà nhanh nhẹn và khéo léo nhưtôi, người đó có thể tận dụng chính đống dây leo này để tạo đường đến chỗ Tessia.Phong cách chiến đấu của tôi rất đặc biệt, bao gồm những chuyển động không thểđoán trước được để có thể tận dụng tối đa tiềm năng ẩn thân của báo bóng đêm,thứ khả năng cực kì phát huy tác dụng trong môi trường này.

Khônglâu sau đó, cả đống dây leo và Tessia đều gặp khó khăn trong việc bắt kịp chuyểnđộng của tôi khi tôi liên tục di chuyển mượt mà trên những làn sóng dây leo màcon bé tạo ra.

Conbé sắp rơi vào tầm của lưỡi kiếm của tôi và nó đã mất dấu tôi, nhưng ngay khitôi vừa giương tay ra để chém thì con bé chìm xuống đống dây leo bên dưới. KhiTessia biến mất, vô số đống dây leo bên dưới tôi bao trùm lại một chỗ.

Tôinhanh chóng nhảy ra khỏi đó và đống dây leo bắt đầu tạo thành hình cầu bao bọcngười mà tôi cho là Tessia bên trong đó.

Trongkhoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi đã lo sợ rằng con bé lại mất kiểm soát như lầntrước. Nhưng ngay khi cái kén dây leo ấy mở tung ra, tôi chỉ biết huýt sáotrong ngưỡng mộ với cháu gái của mình.

“Cháulàm được rồi!” Tôi nói, giọng tôi nghe trầm hơn bình thường vì giai đoạn hai củaý chí thú trong tôi.

“Hehe!”Cháu gái chỉa thanh gươm của mình về phía tôi với nụ cười lớn trên mặt. “Cẩn thậnđấy nhé, ông nội!”

Cảcơ thể con bé giờ được bao bọc bởi một aura xanh lục bảo. Làn da của Tessia trởnên trắng nhợt hơn và có chút ngà ngà, trong khi tóc và lông mày con bé biếnthành màu xanh lá cây. Đôi mắt màu ngọc lam của con bé lấp lánh hơn, với những kíhiệu phức tạp lan khắp mắt con bé khiến nó trông thật sự rất… khác thường—như tiênnữ giáng trần vậy.

Khicon bé phóng người về phía tôi, những nhánh dây leo bao quanh người con bé đã bắtđầu công kích tôi. Mặc dù áp lực từ Tessia không mang sát khí như Arthur hay nhữngpháp sư dày dặn kinh nghiệm khác, nhưng đây thực sự quả là một bước tiến đángngạc nhiên kể từ lần trước con bé thử giải phóng giai đoạn hai.

Tôiđã biết rằng ý chí thú của Tessia mạnh hơn ý chí thú của tôi gấp nhiều lần, vàngoài ra, khi giao đấu trực diện thì ý chí thú của tôi sẽ gặp bất lợi. Tuynhiên, tôi không thể chống lại ham muốn muốn đương đầu trực tiếp với cháu gáitôi khi con bé đang ở phong độ đỉnh nhất—con bé đã luyện tập không ngừng nghỉsuốt hai năm qua để không phải trở thành gánh nặng cho bất kì ai khác.

Tessiachẳng cần phải sử dụng kiếm tập vì aura xanh lục bảo của con bé biến chính bảnthân nó thành hai lưỡi kiếm màu lục bích trong tay con bé. Khi con bé quay cuồngvới thanh song kiếm của mình, tôi không thể không cảm thấy bị choáng ngợp bởinhững đòn tấn công như vũ bão không ngừng này. Con bé chém và đâm liên tục, đôilúc tìm kiếm sơ hở và đôi lúc tạo ra sơ hở. Tessia không phải là bậc thầy sử dụngsong kiếm thuật, nhưng bất kì lúc nào con bé có sơ hở, aura của con bé sẽ bảo vệcho nó. Và không chỉ có hai lưỡi kiếm làm vũ khí, con bé có thể biến đổi aura củamình thành bất kì hình dạng nào mà con bé muốn.

Ngaykhi tôi nghĩ rằng mình đã tìm ra sơ hở, aura bao quanh con bé sẽ liền biếnthành một thứ vũ khí để chặn đòn tấn công của tôi trong khi con bé tiếp tục tấncông liên hồi.

Nhữngvết cắt và xước bắt đầu xuất hiện đầy trên người tôi, máu trên người tôi bắt đầuthấm đẫm quần áo trong khi tôi cố gắng hết sức để tránh né những đòn tấn công từcon bé, tự hỏi tại sao tôi lại ngu ngốc khi cho rằng đối đầu trực diện với conbé sẽ là ý hay. Điều khiến tôi bất an là có vẻ như cháu gái của tôi cũng đangchịu chấn thương tương tự; những vệt máu đỏ loan khắp bộ đồ con bé mặc để giaochiến.

Vàrồi, tôi sớm nhận ra lớp aura màu lục bảo bao quanh con bé đang ngày càng trởnên mỏng hơn và mờ hơn. Những cổ tự trên mặt con bé cũng rút dần đi khi con bénhăn nhó vì đau đớn.

Khinhững chuyển của con bé dần chậm đi và đầy sơ hở, tôi nắm lấy cánh tay con bévà vòng ra sau, nhẹ nhàng đẩy con bé nằm xuống sàn và phần còn lại của ý chíthú con bé tan biến.

“C-Cháu…thuamất rồi. Cháu còn không thể tung trúng dù chỉ một đòn trực diện sau tất cả nhữngđòn đó.” Tessia thở hởn hển. Khi cháu gái tôi nằm trên sàn cỏ, cơ thể chi chítnhững vết cắt và bầm tím, không phải từ tôi, mà là từ chính sức mạnh của ý chíthú trong con bé. Tôi không thể không nghĩ về viễn cảnh khi con bé ra chiến trường,nơi mà các đối thủ của con bé sẽ không bao giờ để tâm đến trình trạng sức khỏe củacon bé.

Dẹpbỏ những suy nghĩ độc hại ấy, tôi ngồi xuống kế con bé.

Tôinghiên cứu thật kĩ khuôn mặt cháu gái tôi một lúc, rồi tôi chỉ biết thở dài vàlắc đầu. “Trên chiến trường, con phải gọi ta là Tổng Tư Lệnh, chứ không phải làông nội.”

Đôimắt của Tessia sáng rực lên khi con bé hủy giai đoạn hai của ý chí thú. “V-Vậycó nghĩa là…? Cả-Cảm—”

“Nhưng!”Tôi ngắt lời. “Ta có vài điều kiện.”

“Vângạ,” con bé trả lời với ánh mắt quyết tâm.

“Cháucần phải có sự cho phép từ cả mẹ và cha của cháu. Và cháu cũng phải chú ý đếnthân thế của chính mình. Cho dù ai là người chỉ huy tiểu đội của cháu, cháukhông được phép trở thành gánh nặng. Nếu đồng đội của cháu cảm thấy cháu khôngthể tự giải quyết vấn đề, ta sẽ rút cháu ra khỏi trận chiến ngay lập tức, vì bọnhọ sẽ lo lắng cho sự an nguy của cháu và điều đó không hề giúp ích cho trận chiến.Đã rõ chưa?”

“Vângạ!” Tessia gật đầu lia lịa.

“Àcòn nữa. Cố tránh tình huống mà cháu phải dùng đến giai đoạn thứ hai. Ta khôngrõ liệu cháu đã có thể hoàn toàn kiểm soát nó chưa, nhưng khi trong dạng đó thìcháu quá liều lĩnh.” Tôi nói thêm, nghĩ về lúc con bé điên cuồng tấn công tôi,chỉ dựa vào độc mỗi ý chí thú để lớp phòng thủ.

“NgàiAldir cũng nói y như vậy. Ngài ấy bảo rằng ý chí thú mà con đã được đồng bộ hóacó gì đó rất kì lạ, nhưng ngài ấy cũng không rõ tại sao nó lại thế.” Cháu gáitôi thú nhận.

Khicả hai bọn tôi đứng lên và đi ra khỏi phòng tập luyện, tôi dừng lại và nói mộtđiều cuối cùng. “Cháu gái. Bắt đầu từ nay, ta sẽ không còn là ông nội của cháunữa. Những quyết định ta đã thực hiện trước đây đều là vì sự an nguy và hạnh phúccủa cháu. Tuy nhiên, bây giờ thì cháu đã trở thành một người lính, ta buộc phảiđối xử với cháu y như vậy. Khi ta hoặc người chỉ huy tiểu đội của cháu đưa ra mệnhlệnh, cháu phải hiểu rằng mệnh lệnh đó sẽ không đặt sự an nguy của cháu lênhàng đầu. Đây là lời cảnh báo cuối cùng từ ta.”

Cháutôi ngước lên nhìn tôi, nghiên cứu biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt của tôi, rồicon bé ôm chầm lấy tôi. “Không sao đâu ạ, ông n—ý cháu là, Tổng Tư Lệnh.Dicathen là quê nhà của cháu, và cháu sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó và những ngườicháu yêu thương.

Ta biết,” Tôi lẩm bẩm. “Chính vì thế nên ta mớilo lắng.”

Saukhi để con bé đi, tôi ở lại phòng tập một lúc rồi đi đến căn phòng nằm dưới mộttầng lầu.

Tiếnđến căn phòng biệt lập nằm bên dưới tầng hầm của lâu đài, mùi hăng từ các loạithảo dược xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôimở cánh cửa ở phía cuối dãy hành lang hẹp.

“T-TổngTư Lệnh Virion! Thành thật thứ lỗi, tôi không nghĩ sẽ có người đến thăm,” ngườiy tá tầm tuổi trung niên nói khi cô ấy đứng dậy khỏi ghế.

“Khôngcần phải xin lỗi, Anna; ta chỉ muốn ghé qua thăm bà ấy thôi. Bà ấy thế nào rồi?”Tôi hỏi, nhìn xuống người phụ nữ đang nằm bất tỉnh trên giường.

“Tôivừa kê xong đơn thuốc để giữ cơ thể bà ấy khỏe mạnh. Về thể chất thì cơ thể bà ấyhoàn toàn trong tình trạng tốt, nhưng dù cho chúng tôi có cố gắng cách mấy,chúng tôi vẫn không thể đánh thức bà ấy được.” Anna thở dài, nhẹ nhàng đặt taylên tay của Cynthia.

“Vẫnnhư mọi khi hả?” Tôi mỉm cười nhẹ. “Anna, cô có phiền cho tôi một ít thời gianriêng tư với bà ấy được không?”

“Tấtnhiên! Ý tôi là—tất nhiên là không rồi! Tôi sẽ rời ngay đây. Cứ thoải mái!” Cô ấytrả lời rồi nhanh chóng ra tiến về phía cửa trong khi nhặt một số rác trên đườngra.

Ngồixuống chiếc ghế gỗ bên cạnh chiếc giường, tôi nhắm mắt lại. Đây không phải là lầnđầu tiên hay lần thứ hai tôi đến đây. Có vẻ như trong những ngày gần đây, tôithường đến căn phòng này mỗi khi tôi cần chút thời gian ở một mình, hoặc là đểtrốn khỏi áp lực ngạt thở từ cuộc chiến tranh đang đè nặng trên vai tôi.

“Ngườibạn già của tôi. Bà ngủ ngon chứ? Ta không rõ liệu bà có biết chưa, nhưng tôinghĩ rằng đội quân Alacryan có thể xây những con tàu hơi nước, và có khả năng caobọn chúng sẽ dùng thuyền để vận chuyển hàng vạn quân bên chúng sang đây. Tôidám chắc là bà không biết điều đó. Sau cùng thì, bà vẫn còn ở đây khi mà contàu Dicatheous bắt đầu được xây dựng.” Tôi thở dài, nhìn khuôn mặt bình thản đangngủ của Cynthia.

“Bàbiết đấy, tôi vừa cho phép Tessia tham chiến đấy. Bà có tin được không?” Tôi cườilớn. “Tôi dám chắc bà sẽ rất ngạc nhiên với quyết định của tôi nếu bà tỉnh dậy.Nhưng… tôi rất sợ. Tôi biết con bé rất muốn tạo khác biệt và trở thành một phầncủa trận chiến này, và tôi cũng biết rằng con bé rất cứng đầu. Tôi sợ rằng dù nếutôi không cho phép thì con bé cũng sẽ trốn đi và tham gia vào chiến tranh. Nêntôi nghĩ rằng, nếu con bé muốn tham chiến, ít nhất thì con bé phải chiến đấu dướisự quản lý của tôi.”

Tôinghiêng người về trước, đặt tay lên đầu gối. “Thật ra thì đó chỉ là lời nói dốithôi. Tôi cho rằng, chỉ là tôi không muốn con bé ghét tôi thôi. Haha! Và tôicòn nói với con bé là tôi sẽ đối xử với nó như một người lính, chứ không phảicháu gái mình. Đúng là xạo sự, ha?” Tôi lắc đầu và cười.

“Nhưngdù vậy, mọi chuyện thật sự rất khó khăn, Cynthia—ý tôi là tất cả chuyện này. Tôiđã thoái vị ngôi vương bởi vì tôi muốn tránh những công việc mà tôi đang làm hiệngiờ. Vậy mà những việc tôi đang làm hiện giờ lại trên quy mô còn lớn hơn trướcđây rất nhiều lần nữa chứ. Tôi có một ông asura luôn giám sát tôi, đảm bảo rằngtôi phù hợp về tâm lý, tinh thần, cảm xúc và thể chất để chỉ huy cuộc chiếntranh này, và tất cả các Lances cùng với trưởng công hội lớn bé gì đều tuântheo mệnh lệnh của tôi. Liệu có thảm hại quá không khi tôi chỉ muốn ngồi trongkhu vườn của mình và quan sát cháu gái tôi lớn lên trong yên bình? Số phận saothật quá mỉa mai đến tàn khốc khi tôi phải đưa chính cháu gái mình ra tham chiến.”

“Alduinvà vợ mình, Blaine và Priscilla…tất cả bọn họ đều cố gắng hết sức để giúp đỡ,nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng phải quay sang chờ đợi lệnh của tôi, nên ngàiAldir xem tôi là người duy nhất phù hợp để lãnh đạo cuộc chiến.” Tôi thở dài thậtsâu, từng hơi thở như đang run lên khi tôi đưa tay lên mặt mình. “Cynthia, tôiđã sống lâu hơn vợ mình vài chục năm rồi. Tôi không muốn sống lâu hơn con vàcháu gái của mình. Tôi không nghĩ tôi sẽ chịu được.”

Tôiđưa tay về phía tay của Cynthia, sợ rằng bà ấy sẽ tan biến nếu tôi chạm vào ngườibà ấy. Cuối cùng, tôi cũng gom đủ can đảm để đặt tay mình lên tay bà ấy. “Tôichưa hề có cơ hội xinlỗi bà. Ngay cả sau khi ngài Aldir xóa bỏ lời nguyền trên người bà, tôi có cảmgiác rằng có gì đó vẫn không đúng. Bà cũng biết, đúng không? Bà biết rằng lờinguyền vẫn chưa được hoàn toàn xóa bỏ, và bà biết rằng mình có thể chết nếu bà tiết lộthông tin về Alacrya, về Vritra, đúng chứ? Tôi cũng nghĩ đến điều đó. Thế nhưngtôi đã không ngăn bà lại. Để chiếm ưu thế trong cuộc chiến này, tôi đã đẩy bàlâm vào tình trạng này…” Tôi ngừng nói, cố gắng giữ vững giọng mình. “Và tôi thậtsự xin lỗi vì điều đó. Đáng ra tôi phải ngăn bà lại. Có nhiều người khác khinhbỉ bà vì làm gián điệp, nhưng tôi thì không. Bà đã chọn giúp chúng tôi, đưa ranhững quyết định khiến cho bà là người mạnh mẽ nhất trong số tất cả những ngườikhác ở đây.”

Tôiđứng dậy khỏi ghế, dùng tay áo lau mắt mình trước khi rời khỏi phòng. Quay lưnglại, tôi nhìn lại người bạn cũ của tôi lần cuối. “Trận chiến thật sự sắp bắt đầurồi. Trong lúc đó, tôi sẽ không thể xuống đây thường xuyên, bạn của tôi, nhưngtôi hứa với bà rằng một khi cuộc chiến này kết thúc, tôi sẽ làm mọi cách đểđánh thức bà dậy.”

[][] []

#Darkie