The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8139

Chương 129

” 

GÓC NHÌN CỦA VIRION ERALITH:

Mẹ kiếp chứ!” Glayder nguyền rủa, đậpmạnh nắm đấm xuống cái bàn hình chữ nhật dài mà chúng tôi đang ngồi. “Và ông cóthật sự chắc chắn về điều đó không, Gideon?”

“Nhưthần đã nói, thưa Bệ Hạ, việc con tàu này là của quân đội Alacryan chỉ là dosuy đoán của thần. Tuy nhiên, thần hoàn toàn chắc chắn rằng con tàu mà chúng thầnvừa kiểm tra không phải là Diceditous,” vị phát minh già trả lời.

Chưađầy một tiếng kể từ khi Gideon, Varay và cháu gái tôi trở về lâu đài. Sau hiVaray nói với chúng tôi về tin tức mà họ khám phá được, tất cả mọi người, kểVua và Hoàng Hậu Glayder đều được triệu tập khẩn cấp. Với sự có mặt của asura,Ngài Aldir, và con trai tôi cùng vợ nó, người đang ngoại giao với tộc ngườilùn, cuộc họp này chính thức bắt đầu.

“Điềugì khiến ông khẳng định chắc nịch như thế?” Glayder gặng hỏi.

Gideonthở dài một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. “Là bởi vì trong suốt quá trìnhxây dựng con tàu Dicatheous, thần đã đặt vào thân con tàu những kí hiệu riêng củachính mình— hiểu nôm na là giống như chữ ký vậy.”

Chữ ký?” Con trai tôi, Alduin, lên tiếng.

“Thì,con tàu Dicatheous là phát minh mà thần tự hào nhất. Và thần muốn thế hệ tươnglai biết đến thành tích của thần…” Ông ấy thú nhận, gãi đầu trong xấu hổ. “Dù gì thì, toàn bộ nhữngkhung thân tàu mà thần đã kiểm tra không hề có dấu hiệu đó. Thậm chí là chất liệudùng để tạo khung cũng khác xa hoàn toàn.”

“Mẹkiếp thật chứ!” Blaine Glayder chửi thề thêm lần nữa, đứng dậy khỏi ghế ngồi.

“Bìnhtĩnh lại đi, Blaine,” tôi lên tiếng.

Bình tĩnh? Bộ ông không nghe nhữnggì Gideon vừa nói ư? Xin lỗi, nhưng làm sao tôi có thể bình tĩnh khi biết rằngkẻ thù có thể gửi hàng vạn—không, hàng chục vạn binh lính băng biển để đến đây.Nội việc tìm lũ khốn trốn chui trốn nhũi trong hầm ngục ở rừng Beast Glades làđủ khó rồi, giờ—”

“Đủrồi,” Ngài Aldir lên tiếng, làm cho vua con người im lặng. “Varay, cô nghĩ saovề vấn đề này?”

“Mặcdù hạ thần không có kiến thức chuyên môn về cấu trúc của con tàu Dicatheous, hạthần đồng ý với quan điểm của vị giáo sư kia. Con tàu trống rỗng đó đã chochúng ta biết một điều là bất kì ai từng ở trên con tàu đó không muốn chúng tabiết về danh tính thật sự của họ,” nữ lance khẳng định, đứng dựa vào bức tường đằngsau Priscilla Glayder.

“Biếtđâu có khả năng cao đây là một cái bẫy, hoặc là một chiến lược của bọn chúng đểkhiến chúng ta nghĩ rằng bọn chúng có công nghệ đủ tân tiến để gửi thuyền chởbinh lính sang Dicathen không?” Tôilên tiếng dõng dạc.

“Hmm,cũng có khả năng đó.”Gideon lên tiếng trả lời và mường tượng về giải thuyết tôi vừa đặt ra.

Đúng thế!” Blaine trở lại bàn, niềmnở vì tính huống tệ nhất có thể sẽ không xảy ra. “Điều này hoàn toàn có lý! Nếu phe Alacryans cóthể khiến chúng ta tin rằng bọn chúng có thể chế tạo ra những con tàu này, thìchúng ta sẽ buộc phải chia mỏng lực lượng!”

“Cũngcó thể vậy, nhưng vị trí mà con tàu đắm khiến tôi không chắc lắm về điều đó. Nếumục đích của Alacryan thật sự là để chia rẽ lực lượng của chúng ta, thì sẽ hợplý hơn nếu bọn chúng để con tàu ấy đâu đó dọc bờ biển phía tây—nơi mà bọn chúngmuốn lừa chúng ta rằng bọn chúng sẽ tấn công vào đấy. Hơn nữa, nơi mà con tàuđược tìm thấy chẳng khác gì một nơi khỉ ho cò gáy. Với cường độ thủy triều thayđổi thường xuyên và bờ đá dốc, việc chúng ta tìm ra được con tàu đó là cả mộtphép màu.” Con trai tôi lý giải.

Cảphòng họp trở nên im lặng một hồi cho đến khi Ngài Aldir lên tiếng. “Cho dù trường hợp nào có xảy ra đi nữa, câu hỏi đặt ralà, liệu có đáng để mạo hiểm không? Alacryan, như Cynthia đãtiết lộ, đang điều động binh lính đến những nơi sâu xa trong Beast Glades đểthiết lập cổng dịch chuyển, nhưng sẽ rất ngu ngốc khi mù quáng tin rằng bọnchúng không có kế hoạch khác. Ta biết một vài điều đặc trưng của Gia TộcVritra; đó là bọn chúng cực kì thông minh và quỷ quyệt. Kế hoạch của bọn chúngchắc chắn sẽ không hề đơn giản như thế.”

“Chodù có là trường hợp nào đi nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào ngoài việc sẵnsàng chống trả hai đợt tấn công.” Tôi lên tiếng kết luận. “Alduin, Merial, cuộcthảo luận với người lùn tiến triển tới đâu rồi?”

“Bọnhọ vẫn còn hoài nghi về nghị định hợp tác hoàn toàn, nhưng họ đã đồng ý gửi nhữngthợ rèn đến để giúp gia cố Tường Thành dọc dãy núi Grand Mountains,” Merial trả lờivà đi tôi một sấp giấy.

“Tốt,”tôi gật đầu. “Đây là một khởi đầu tốt đấy. Chúng ta sẽ cần càng nhiều sự giúp đỡcàng tốt từ những pháp sư của họ để hoàn thành nốt khoảng trống của dãy GrandMountains giữa Sapin và rừng Beast Glades.

“Merial,lần sau hãy cho phép ta và vợ ta cùng hai người đến Vương Quốc Người Lùn. Vớitin này, chúng ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của tộc người lùn để gia cố các thànhphố dọc bờ biển phía tây. Hơn nữa, chúng ta thân thiết với gia tộc Greysunders hơnhai người. Có thể người lùn sẽ dễ dàng hợp tác nếu chúng ta có mặt ở đó.” CảBlaine và Priscilla có vẻ mặt khó coi khi họ liếc qua liếc lại igữa con traitôi và Ngài Aldir, người đã xuống tay giết vua và hoàng hậu phản bội của ngườilùn.

“Đócó vẻ là ý hay đấy. Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của người lùn nếu muốn thắng cuộcchiến này. Ta cho là họ sẽ sẵn lòng giúp chúng ta hơn khi biết được kẻ thù cókhả năng gửi hàng vạn binh lính vượt biển.” Tôi nói. “Giờ thì xin thứ lỗi, ta cầnphải nghỉ ngơi lần đầu tiên sau vô số ngày làm việc không ngừng nghỉ.”

Tôigật đầu với ngài Aldir và cho tất cả mọi người rời khỏi đây. Bước ra khỏi phònghọp, tôi thở dài một hơi thật sâu. Mặc dù đã ở cùng ngài Aldir suốt hai nămqua, thật sự vẫn rất khó thở khi đứng gần một asura.

Ngài ấy đã giúp rất nhiều để chúng tôi chuẩn bị chochiến tranh, và vạch ra kế hoạch đối phó.Ngàiấy ít khi đích thân xuất hiện ở các cuộc họp, và tận tay hướng dẫn tôi để tôicó thể lãnh đạo toàn bộ cuộc chiến này. Với kiến thức sâu rộng về các trận chiếnquy mô lớn lẫn nhỏ, chúng tôi đã làm tốt công việc giữ bí mật cuộc chiến này khỏidân chúng. Tuy nhiên, nếu suy đoán của Gideon là đúng, thì sớm thôi, toàn bộ mọingười, có là binh lính hay không đều sẽ bị cuốn vào cuộc chiến này.

“TổngTư Lệnh Virion,” một giọng nói dịu dàng phát lên từ sau lưng tôi.

Tôiquay lại và thấy Varay đang đi về phía tôi, nét mặt có chút lo lắng.

“TổngTư Lệnh, thần thành thật xin lỗi vì đã cho phép Công Chúa Tessia đi cùng. Thầnbiết chính xác mệnh lệnh của ngài là phải giữ cô ấy tránh xa nguy hiểm nhưng—”

“Varay,không sao cả.”Tôi giơ tay lên ngắt lời. “Ta biết tính con bé, và nói thật với cô, ta biết trướcrằng chuyện như thế sẽ xảy ra. Giờthì, cô có thể đi được rồi. Công chúa Glayder chắc hẳn đang đợi cô đấy.”

Nữlance vẫn còn cảm thấy chút lo lắng và tội lỗi, nhưng rồi cô ấy cúi đầu và đi vềkhu tập luyện.

Rẽtrái ở cuối hành lang dài, tôi dừng lại trước cách cửa gỗ sồi. Hít một hơi thậtsâu, tôi đưa tay lên gỗ cửa.

Ai thế?” Giọng nói của cháu gái tôi vang lên ởphía bên kia cửa

Tôie hèm rồi nói. “Là ông nội đây.”

“Cháuchỉ muốn ở một mình thôi,” con bé trả lời ngay lập tức.

“Rađây đi,” Tôi thở dài. “Đừngnói như thế.”

Banđầu chỉ có một sự im lặng kéo dài, nhưng sau vài giây, tôi cảm thấy một tiếngbước chân về phía cửa. Cánh cửa gỗ kiên cố mở hé ra và cháu gái tôi liếc mắt ranhìn.

“Ôngsẽ mắng cháu vì đi đến chỗ con thuyền với Varay ạ?” Con bé hỏi, với phần hếtkhuôn mặt ẩn sau cánh cửa.

Không.”

Cháugái tôi nhướng mày nhìn tôi một cách nghi ngờ. “Bởi vì cháu là người đã ép chị ấydẫn cháu theo.”

Tôigật đầu. “Đúng, ta đã biết điều đó.”

“Vàcháu sẽ không xin lỗi đâu vì điều đó đâu.” Cháu gái tôi nắm chặt cửa và cố giữánh mắt nghiêm túc.

“Tabiết là cháu sẽ không làm thế.”

Đ-Đúng vậy.” Khuôn mặt con bé trở nênbối rối.

Tôilùi lại một bước. “Giờ thì, cháu có muốn cùng ông nội mình đi dạo một chútkhông?”

Tôiđợi cháu gái mình lủi đi theo sau tôi như hình với bóng.

“Lốinày.” Tôi ra hiệu bằng đầu. “Ta muốn cho cháu thấy một thứ.”

Chúngtôi đi qua hàng lang trong im lặng, miệng tôi bất giác ngân nga theo giai điệu.

“Ơ,đó có phải bài hát ru Cha đã từng hát cho cháu…,” cháu gái tôi kêu lên.

“Cháunghĩ ai đã dạy nó cho cha mình?” Tôi không khỏi bật cười. “Mẹ ta, bà cố củacháu, đã từng hát nó cho ta nghe khi ta không thể ngủ về đêm. Ta hát cho bốcháu nghe bất cứ khi nào nó quá sợ để ngủ. Nhưng đừng kể với nó ta nói điều nàyvới cháu.”

Conbé khúc khích cười khi nó gật đầu. “Chúng ta đang đi đâu vậy, ông nội?”

“Cháusẽ biết sớm thôi.” Chúng tôi rẽ một hướng khác và đi xuống một cầu thang xoắn ốc,dừng lại trước hai cánh cửa đủ lớn để người khổng lồ đi qua.

Đặtlòng bàn tay vào trung tâm cánh cửa, tôi giải phóng một xung mana vào nó. Bộkhóa và các cơ chế vật lý niêm phong căn phòng nhanh chóng mở ra khi hàng loạtcác cổ tự phức tạp phát sáng lên trên cánh cửa. Đi kèm với một âm thanh ầm ỉ,cánh cửa dần dần trượt mở, lộ ra một khu đất lớn được bao quanh bởi các kim loạităng cường mana. Ở tuốt phía bên kia là một cánh cửa khác có cùng chất liệu vớibức tường quanh nó.

“Chúngta sắp đến rồi.” Tôi nói, chỉ vào cánh cửa.

“Cháuchưa từng đến nơi này trước đây. Phòng này để làm gì vậy?” Tessia hỏi và tò mònhìn quanh.

“Đâylà nơi mà các Lance, lãnh đạo các công hội, và ta được huấn luyện bởi NgàiAldir. Vị asura xây dựng nó để có thể chống chịu được cả những đòn tấn công củacác pháp sư lõi Trắng; tất nhiên là chỉ có Ngài Aldir ở đây thì chúng ta mới cóthể kích hoạt nó. Nhưng trước khi tiếp tục khám phá nơi này, có một thứ cháu cầnphải xem.” Tôi đẩy cánh cửa vào căn phòng bị cô lập trong đấu trường.

Bêntrong căn phòng không có gì ngoài vài chiếc ghế, một tấm bảng vẽ, và một mànhình trống với một vật phẩm ghi hình trực quan trước nó.

“Ngồixuống đi, c…” Tôi dừng câu nói giữa chừng, ngồi xuống bên cạnh vật phẩm. “Ngồixuống đi, Tessia.”

Cháugái tôi ngồi xuống ghế trước mặt tôi, đối mặt với màn hình trắng. Con bé nhìntôi bằng ánh mắt ngờ vực và trong một giây, tôi chỉ muốn đưa con bé về phòng,nơi nó chắn chắn sẽ an toàn.

Hítmột hơi thật sâu, tôi bật vật phẩm ghi hình. Một ánh sáng rực rỡ bắn ra từ phíatrước chiếu lên màn hình, hiện lên những hình ảnh chuyển động được ghi từ chiếntrường.

“Đây, Tessia, đây là chiến tranh.” Tôi tránh ra và để conbé được tận mắt thấy.

Đó là một trận chiến đặc biệt tàn khốc ở sâu trong ngục tối,nơi những người lính Alacryan đã dựng trại. Đã có hàng trăm pháp sư và chiếnbinh đang chờ lệnh. Người của phe ta không biết bọn chúng sẽ dấn thân vào đâu,trong khi phe Alacryan đã nhận được cảnh báo từ các trinh sát của chúng rằng kẻthù sẽ sớm tiếp cận.

Tôi có thể thấy sự kinh hoàng trong ánh mắt của con bé,nhìn nó há hốc miệng trước vụ thảm sát trước mặt. Phía chúng tôi đã thiệt hạihơn 50 người trong vài giây đầu tiên, nhưng ngay cả khi chúng tôi đã quen vớichiến trường, nó vẫn không hề giảm bớt sự đẫm máu và dữ dội. Những xác chết mớinằm ngổn ngang trên mặt đất khi các pháp sư và các chiến binh tiếp tục bắn trảlẫn nhau. Ngay cả khi không có âm thanh phát ra từ vật phẩm, tôi có thể tưởngtượng rõ ràng tiếng hét từ những người bị thương và đang chết dần chết mòn.

Video kết thúc đột ngột khi pháp sư cầm cổ vật đã bị giếttrong khoảnh khắc đó. Có một khoảnh khắc im lặng khi cả cháu gái tôi và tôi suyngẫm trước các hình ảnh trên màn hình.

“Đây là một bản thu được lấy trực tiếp từ chiến trườngnăm ngày trước. Chúng ta đã mất 200 người thường và 20 pháp sư trong trận chiếnđó, trong số 400 người ta gửi xuống hầm ngục. Ta là người đã ra lệnh cho họ xuốngđó, và đó là trách nhiệm của ta khi tất cả họ đều đã chết.” Tôi nhìn thẳng vàođứa cháu gái bẻ bỏng của mình, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.

“Chiến tranh mới chỉ bắt đầu, nhưng ta đã đưa ra nhữngquyết định mà cả đời ta cũng không thể tha thứ. Là ông của cháu, đây là thứ màta muốn bảo vệ cháu khỏi.” Tôi nói, chỉ về phía màn hình. “Đơn giản chỉ là sựích kỷ của ta, như một người ông, mong muốn được giữ cháu ở đây, an toàn, bất kểkhả năng đóng góp của cháu cho trận chiến có thể lớn đến đâu.”

Tess cúi mặt xuống. “Ông nội…”

“Tessia. Cháu là một pháp sư cực kỳ tài năng, và với sựhuấn luyện cháu đã trải qua trong 2 năm qua, sẽ là một tài sản vô cùng giá trịcho trận chiến. Nhưng dù cháu có mạnh mẽ đến như thế nào trong một cuộc chiến,cháu chỉ là một người thường. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, một sai lầm nhỏ thôi thìtất cả sẽ chấm hết. Đó là lý do tại sao ta cấm cháu tham gia bất kì trận chiếnnào trong số này… cho đến bây giờ.”

“Cho đến bây giờ?” Cháu gái bé bỏng của tôi ngẩng đầulên. Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của con bé. Có cảmgiác như chỉ một tuần trước, con bé vẫn ngồi trên đùi tôi, ríu rít 2 từ “ông nội”với 2 cánh tay giơ cao.

“Tessia. Ngay cả sau khi được nhìn thoáng qua những gìcháu sẽ phải chịu đựng, cháu vẫn muốn trở thành một phần của trận chiến chứ?”Tôi hỏi, đi về phía sau.

Biểu cảm của Tessi cứng lại khi con bé đứng dậy. “Đúngvậy.”

Nhặt hai thanh kiếm luyện tập từ giá đỡ, tôi ném mộtcái cho con bé. “Vậy thì đến lúc để chứng minh quyết tâm của cháu rồi.”

[][] []

#Akares + #Darkie