The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8170

Chương 123

[][] []

Cả cuộc đời tôi chưa từng thấy một con thú như này trướcđây. Con thú đang cầm chặt tôi dường như được làm bằng đá bóng loáng. Thay vìlà đôi mắt, hai khoang rỗng trên mặt nó tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa, nghiên cứutôi như thể nó có sự thông minh. Hàm dưới nhô ra khiến tôi liên tưởng tới convượn, rồi con quái thú gầm mạnh, khiến các cơ quan nội tạng của tôi run rẩy sợhãi.

Đôi chân tôi lơ lửng trên không, chắc cách khoảng 5mso với mặt đất. Tuy nhiên, bất chấp tình huống tôi gặp phải, dưới vẻ ngoài đángsợ của kẻ đang bắt giữ mình, tôi vẫn không thể không thán phục thứ này.

Con thú bằng đá này hoàn toàn không có một chút khuyếtđiểm nào hết. Như thể chính Trái đất đã tôi luyện con quái vật này một cách tỉmỉ trong hàng triệu năm, tinh chỉnh bất kì lỗi lầm mà nó mắc phải. Loại đá bóngtạo nên cơ thể và khuôn mặt của con vượn khổng lồ lấp lánh như đại dương phản chiếuánh trời chiều, bao bọc nó trong một ánh hào quang huyền bí, mặc dù hình dạng nócó hơi kỳ cục.

Đột nhiên, các vết nứt xuất hiện trên cơ thể con quáivật, tách ra thành những nhánh vô tận, ánh sáng nhạt nhòa trong đôi mắt nó cũnghiện những vết nứt mỏng manh.

Bàn tay khổng lồ túm lấy tôi cũng thả lỏng trước khitan thành cát mịn, hệt như phần còn lại của cơ thể con thú vậy. Tôi ngã xuống,nhìn những ụ cát từng là con thú đá, từ từ chảy xuống mặt đất.

Từ những phần còn lại của con golem xuất hiện một ngườiông lão gầy gò, ốm yếu, mắc áo khoác trắng xù xì.

“Từ vẻ mặt kia, ta đoán điều này không hề làm cậu sợ,chỉ ngạc nhiên lắm thôi,” ông ấy lẩm bẩm, lè lưỡi khó chịu.

“Arthur, ta muốn cậu gặp Wren. Ông ấy sẽ chỉ dẫn cậutrong một thời gian dài, vậy nên hãy làm quen với nhau.” Ánh mắt thích thútrong đôi mắt Windsom khi ông nói điều này.

Trong tất cả các vị asuras tôi đã từng biết đến giờ,Wren thì không có gì ấn tượng. Thân hình suy dinh dưỡng nép trong chiếc áokhoác quá khổ, ông ấy nhìn tôi một cách chăm chú. Quầng thâm trên đôi mắt khéphờ đầy mệt mỏi đen thui như mái tóc đen bết, rủ xuống mặt như túm rong biển ướtbị bỏ nhiều ngày rồi. Đã thế râu còn lởm chởm trên cằm và má khiến những ngườilang thang bẩn thỉu nhất cũng phải coi thường ông.

Tuy nhiên, tôi biết rằng tốt nhất không nên đánh giá mộtngười đàn ông, nhất là một vị asura, thông qua vẻ bề ngoài. Chết tiệt, không tắmvòi hoa sen với cắt tóc mấy tháng rồi, tôi đeo’ có quyền lên tiếng.

Cúi đầu, tôi giới thiệu bản thân mình với người hướngdẫn mới. “Rất vui được gặp ông, cháu là Arthur Lewyin. Mong được giúp đỡ.”

“Windsom,” vị asura đảo mắt, phớt lờ tôi. “Ở xã hộiloài người, bọn chúng thường áp dụng hình phạt gì đối với một kẻ chậm trễ?”

“Thứ lỗi? Hình phạt?”

“Chặt một ngón tay hoặc ngón chân, có lẽ thế? À không,có vẻ hơi nghiêm trọng. Chắc là bỏ tù hoặc cô lập với xã hội có vẻ thích hợphơn,” vị asura tự lẩm bẩm một mình khi đưa tay xoa cái cằm lởm chởm.

“Ông đang nói gì vậy? Chẳng có hình phạt hay hậu quảnào dành cho việc đi muộn cả.” Tôi thốt lên một cách hoài nghi.

“Gì?” Ông ấy thực sự ngạc nhiên. “Không gì hết? Khôngcó bất kì sự trừng phạt nào với hành vi ấy sao?”

“Mặc dù sẽ bị người khác hơi khinh bỉ, nhưng chẳng có hìnhphạt chính thức nào cho việc đến trễ cả,” Windsom xen vào.

“Thật kỳ lạ. Với các chủng tộc có tuổi thọ ngắn, ta tưởngcác người sẽ xem trọng thời gian hơn bất kỳ thứ gì chứ. Đúng là một chủng tộc lạchậu, thứ con người các cậu.” Ông lại lẩm bẩm.

Mặc dù nghe hơi thô lỗ nhưng đó vẫn là sự thật. Tôikhông thể nhịn cười trước sự mỉa mai rõ ràng về “các các chủng tộc hạ đẳng”chúng tôi.

Khi vị asura gầy guộc, lếch thếch tiếp tục lẩm bẩm,tôi quay sang liếc nhìn Windsom.

“Tạm bỏ qua sự thiếu hiểu biết của ta về những rắc rốitrong hành vi xã hội của con người, chúng ta nên chuyển sang lý do tại sao cậulại ở đây. Cũng như lý do tại sao chúng ta đến miệng núi lửa bị bỏ hoang này.”Vẫy tay như muốn loại bỏ mớ suy nghĩ kia, vị asura tiến đến gần tôi.

“Arthur, hử?” Người hướng dẫn mới của tôi hỏi.

“Ừm.”

“Ta muốn cậu thoát y.” Ánh mắt của ông ấy có chút thiếukiên nhẫn.

“Tất nhiên rồi…” tôi lẩm bẩm.

“Mới nói gì đấy?” Ông ấy quát.

“Không gì hết.” Thở dài, tôi tụt quần. “Đủ chưa, hayông cũng muốn nghiên cứu cả thứ trang sức của nhà cháu nữa?”

“Người được cho là vị cứu tinh của chủng tộc hạ đẳngđúng là có miệng khá to đấy.” Wren đáp lại một cách chua chát. Ông ấy bắt đầuđi vòng quanh tôi, chọc chọc tôi bằng ngón tay. Khi vị asura nhìn thấy chiếclông trắng mà Sylvia đã để tôi quấn quanh tay, ông ấy liền gỡ nó ra.

“Này!” Tôi kêu lên.

“Lông rồng. Thật sự là một vật liệu chế tạo quá hiếm đểlãng phí như thế này, cậu không nghĩ thế à?” Ông ấy ngạc nhiên.

“Vật liệu chế tạo á?” Tôi lặp lại, đầy tò mò.

“Những chiếc lông vũ trên đôi cánh của chúng ta là mộtloại vảy đặc biệt với nhiều đặc tính độc đáo. Từ lúc sinh ra, chúng ta khôngbao giờ rụng lông trên đôi cánh của mình, thế nên, khi một con rồng cố tìnhtrao cho ai đó lông của nó có nghĩa nó muốn biểu thị sự tin tưởng và tình cảm củamình.” Windsom đáp.

Wren đưa cọng lông lại cho tôi. “Cháu chưa từng biết vềviệc đó,” tôi trả lời, nhìn vào chiếc lông trắng dài mềm mại giữa các ngón tay.

“Tại sao Myre không nói với tôi việc này,” tôi quaysang Windsom.

“Bà ấy chắc hẳn phải có lý do của mình,” vị asura đápvới giọng điệu vô cảm.

Wren lại tiếp tục khám xét, thỉnh thoảng lại đặt một,hai ngón tay lên các động mạch chính rồi đếm.

“Giang tay ra!” Wren đột ngột ra lệnh. Tôi làm như đãnói, hy vọng việc tuân theo mệnh lệnh của ông ấy sẽ đẩy nhanh quá trình.

Tôi cười chính mình vì sự thật thú vị và hơi xấu hổ rằng,tôi đang ở giữa một miệng núi lửa cằn cỗi và hai asura đang nhìn tôi trong bộ dạngkhông mảnh vải che thân.

Vị asura gù tiếp tục nghiên cứu tôi, lẩm bẩm những consố ngẫu nhiên. Ánh trời chiều đang nướng làn da tôi khi tôi tiếp tục bị kiểmtra như con chuột thí nghiệm, mãi đến khi Wren cất lời.

“Chúng ta sẽ bắt đầu với việc thi triển một câu thầnchú cơ bản của tất cả các nguyên tố của cậu. Chỉ sử dụng tay phải thôi.” Asurađặt lòng bàn tay lên mạch máu tôi rồi nắm lấy cổ tay phải.

“Bắt đầu!”

Tôi bắn ra một loạt các câu chú đơn giản không theo thứtự: Lửa, nước, băng, sét, gió, rồi đất.

Sau khi tôi niệm xong, Wren lại lẩm bẩm.

Chúng tôi tiếp tục thử các phép phức tạp hơn. Wren hướngdẫn cụ thể từng hình dạng mà ông ấy muốn tôi tạo nên, chi tiết đến mức ông muôntôi dựng một cột đá phải đúng bán kính ông yêu cầu.

Windsom lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, không thốtra một lời trừ khi được hỏi. Sự khó chịu, bối rối xuất hiện trong quá trìnhphân tích chuyên sâu này đã biến mất khi mặt trời lặn.

“Các phép đo đạc và thuật toán cơ bản đã được tínhtoán xong rồi,” Wren thông báo, phát ra tiếng rên khi duỗi lưng và cổ. “Chuyểnsang độ hiệu quả trong việc sử dụng mana thuật trong chiến đấu.

Đột nhiên, ông ấy quay ngoắt lại rồi chỉ ngón tay dàivào tôi. “Cậu nhóc! Hãy bắn một câu thần chú ra kia. Nhanh!” Giọng nói lanh lảnhcủa asura vang lên khi ngón tay ông dịch chuyển, chỉ vào một con golem nhỏ bằngđất mà ông vừa tạo ra.

Theo bản năng, tôi quay sang đối mặt với con golem, vậnmana vào lòng bàn tay, biến nó thành một tia điện rồi bắn vào mục tiêu. Congolem vỡ vụn thành đống đá nhỏ cách chỗ chúng tôi khoảng hai chục mét.

Với biểu cảm chả có gì thay đổi, gương mặt tái nhợt củavị asura nhìn sang hướng khác và chỉ cách đó khoảng ba mươi mét, dựng lên congolem khác. “Lần nữa!”

Tôi niệm một câu chú khác trong lòng bàn tay, nhưngkhi tôi chuẩn bị bắn thì bắp chân trái đột nhiên bị đánh khiến tôi quỳ xuống.Câu thần chú tôi niệm bắn lên trời, hụt con golem cả cây số.

Đằng sau tôi là một con golem khác mà Wren đã dựng lênvà đang đứng khoanh tay. Nụ cười kiêu ngạo in sâu vào cái đầu không mặt mũi củanó khiến tôi khó chịu vl.

Trong khi đó, người hướng dẫn của tôi thì nhìn chằm chằmvào tia lửa đang bay trên bầu trời, vẫy tay chào tạm biệt.

“Hụt mất rồi!” Ông ấy giả vờ há hốc vì ngạc nhiên, đôimắt vẫn khép hờ.

“Vậy ra ông là một trong số mấy gã đó…” tôi nguyền rủathầm. Tôi đặt tay lên con golem, với một vài dòng suy nghĩ, nó phát sáng màu đỏtươi trước khi tan thành tro cốt. “Nữa đi,” tôi nghiến răng, đứng bật dậy.

“Một kẻ khó tính,” ông ấy huýt sáo, lấy một cuốn sổ nhỏvà cây bút từ trong áo khoác ra và viết nguệch ngoạc cái gì đó.

Ngay từ đầu, Wren xuất hiện như một kẻ lập dị, khiến tôinghĩ đến Gideon, giờ thì tôi biết ông ấy còn ở một mức độ lập dị còn hơn cả nhàkhoa học điên ở Dicathen.

“Này, ông đã bắt cháu làm cả đống việc ở đây cả ngàytrời rồi. Cháu ổn với điều đó, nhưng cháu sẽ sẵn lòng và kiên nhẫn hơn nếu cháubiết thực sự thì ông đang làm gì với những phương pháp tính và ghi chú củamình.” Tôi nói.

“Ta không nghĩ là cậu có thể hiểu những gì ta sẽ nóiđâu.” Wren lắc đầu, vẫy tay xua tôi.

“Thử cháu xem.” Tôi thách thức trong bộ dạng trần truồng.

Ông ấy giải thích rằng ông ấy đã thực hiện các tínhtoán và suy đoán dựa trên một phần nghìn giây để mana di chuyển tương ứng trongcơ thể tôi trước khi nó xuất hiện. Ngoài giọng nói cao mạo trong suốt lời giảithích của mình, thì những hiểu biết của ông ấy thực sự rất tuyệt.

“Có rất nhiều thứ ông chưa tính toán được,” tôi xenvào. “Chúng ta vẫn cần xét đến môi trường ở đây nữa. Cháu thấy bản thân thoảimái nhất khi sử dụng thần chú của nguyên tố Hỏa hệ và Thủy hệ, nhưng mana Thủyhệ ở đây lại khan hiếm.”

“Dĩ nhiên ta đều tính hết cả rồi. Cậu nghĩ ta đã làm việcnày trong bao lâu rồi?” Ánh mắt Wren nhìn chằm chằm vào tôi đầy tò mò. “Mà cậunói cậu bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”

“Sắp 15 tuổi rồi,” tôi đáp, tính nhẩm trong đầu mìnhđã đến đây bao lâu rồi.

“Hừ, ta đoán có lẽ cậu cũng không phải là dạng khôngcó não,” Wren nhún vai.

Tôi biết vị asura này chưa đầy một ngày và đây là lời khentôi nhận được từ ông ấy. “Vậy thì chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

“Nhiều bài kiểm tra hơn. Chúng ta sẽ tiếp tục với mộtchuỗi phân tích khả năng thao túng mana tầm xa.” Wren trả lời, nhìn xung quanh.Miệng núi lửa đã dần tối đi, chỉ có ánh trăng chiếu rọi trên đầu chúng tôi.

Đột nhiên, mặt đất rung lên. Ở rìa ngoài miệng núi lửabên phải xuất hiện nhiều golem hơn. Thậm chí từ đây tôi cũng có thể phát hiệnhàng trăm con golem đá có kích thước như con người đang tiếp cận chúng tôi.

Những con golem, như những tên khổng lồ lần đầu xuấthiện, lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo khi chúng tiến về phía chúng tôi.

Kinh ngạc, tôi không thể không hỏi. “Ông có thể cùnglúc tạo ra bao nhiêu con golem vậy?”

“Tùy thuộc vào độ phức tạp của golem, nhưng mấy connày, chắc cỡ vài nghìn. Giờ thì hạ chúng đi.” Wren chỉ tay vào đám golem, ra hiệucho tôi thổi bay chúng đi.

Khi đội quân golem tiếp tục tiến gần hơn, tôi sử dụngRealmheart. Tôi có thể cảm nhận môi mình cong lên thành nụ cười mê hoặc khi cácgiác quan biến đổi, hòa cùng nguồn mana thô trong thế giới đang tràn ngập trongcơ thể tôi.

Tôi giải phóng toàn bộ phép thuật mà tôi biết, tạo mộttrận mưa hàng loạt các loại phép thuật khác nhau trong khi Wren đang quan sáttôi kỹ lưỡng.

Những con golem này cứng cáp hơn nhiều so với một congolem bình thường khác, nhưng tôi đã diệt được vài trăm con Wren tạo ra trongvòng chưa đầy một tiếng. Tôi kiểm soát hơi thở của mình khi lồng ngực trở nên nặngnề. Mệt thì có mệt đấy, nhưng tiêu diệt vài trăm con golem cũng là một cách hayđể giảm bớt căng thẳng.

“Đúng như ông nói, Windsom. Thật là một đứa trẻ kỳ dị.Sở hữu Realmheart cũng như khả năng kiểm soát tốt các nguyên tố ở tuổi đó… Nóđã hoàn thành xuất sắc các bài kiểm tra.” Lần đầu tiên, khuôn mặt Wren như nở mộtnụ cười.

“Vậy giờ thì làm gì tiếp theo?” Tôi hỏi, hít thở mộthơi thật sâu.

“Vui không? Sẽ bớt vui hơn nếu chúng bắt đầu đánh trả.”Wren cười khúc khích. “Dù sao ta vẫn phải tính đến thể chất của cậu. Windsomnói với ta rằng cậu khá điêu luyện khi sử dụng kiếm, và gần đây cậu còn học chiếnđấu dưới sự chỉ dẫn của Kodri. Vậy nên ta sẽ tính đến chuyện đó khi bắt đầugiai đoạn tiếp theo.”

“Cháu hiểu, nhưng cháu sẽ khỏa thân bao lâu nữa?” Tôihỏi, nhìn vào đống quần áo đã bị chôn vùi một phần trong đống đổ nát.

“Ta đang phân tích mọi chuyển động cậu tạo ra, tốt hơnlà không mặc gì.” Ông ấy đáp. “Đừng lo, ta cũng không vui vẻ gì khi nhìn vào cơthể cậu đâu.”

Nở nụ cười yếu ớt, tôi đáp “Nghe có vẻ an ủi.”

“Nhưng mà. Để ta xem qua vũ khí đầu tiên cậu sử dụngtrong trận chiến.”

Windsom đã đưa chiếc nhẫn không gian mà tôi luôn giữthanh kiếm trong đó cho Myre khi bà ấy chăm sóc tôi; và bà đã trả lại khi tôibình phục. Lấy thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn, vẫn nằm trong bao kiếm, tôiđưa cho Wren.

Tôi không chắc thứ mình mong đợi từ vị asura kia khiđưa kiếm cho ông ấy. Nhưng tôi không ngờ ông ấy lại cười phá lên khi nhìn thấyvũ khí của tôi.

Thanh kiếm trông như một cái gậy đen bình thường khi vẫnở trong vỏ. Có lẽ thế nên Wren tưởng nó là món đồ chơi, “Đây, để cháu cho ông-”

“Ta biết nó là thứ gì, nhóc! Windsom, ông đã biết trước điềunày khi bảo ta huấn luyện nó à.” Wren quay về phía asura với mái tóc trắng đằngsau tôi.

“Có một chút.” Windsom thú nhận.

Wren nắm chặt Dawn’s Ballad bằng hai tay và bắt đầukéo mạnh nó.

“Nó không rút được đâu. Chỉ có cháu mới có thể…”tôi cứng họng khi trố tròn mắt nhìn thanh kiếm được rút ra một cách dễ dàng bởivị asura gầy đét kia.

Thanh kiếm mà tôi đã sử dụng bấy lâu nay, tôi cứ ngỡchỉ mỗi tôi mới mở được. Nhưng mà ngay cả tôi cũng chỉ có thể rút nó ra nhờ cóý chí thú của Sylvia. “L-làm thế nào?” Tôi lắp bắp trước khi nhận ra. “Có phảivì ông là một asura nên ông có thể rút thanh kiếm của cháu?”

“Không,” vị asura trả lời, giơ thanh kiếm màu xanh nhạtcủa tôi lên và kiểm tra lưỡi kiếm. “Đó là vì ta đã tạo ra thanh kiếm này.”

[][] []

#Huỳn