The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8122

Chương 122

[][] [] 

“Cháu quên không đề phòng đòn phép từ đằng sau rồi, cậubé.” Myre khiển trách. “Muốn thuần thục dao động mana một cách đúng đắn thì phảibắt đầu từ việc cảm nhận phép thuật ngay khi chúng ảnh hưởng đến thế giới thực.Sau đó, hãy sử dụng Realmheart để xác định chính xác cách mà nó hình thành.Ngay cả khi đối phương nói ra tên gọi của thần chú, những gì họ đang tưởng tượngmới thực sự là thứ ảnh hưởng đến kích thước, hình dạng và thời lượng phép thuậtcủa họ. Thậm chí, một số pháp sư có thể nói ra tên gọi của chúng như một mánhkhóe để lừa đối thủ của họ.”

Tôi có thể hiểu được lời khuyên của bà ấy, nhưng khôngdễ để giữ sự tỉnh táo khi máu ngày càng chảy nhiều hơn từ vết thương hở ngayxương đòn của tôi. Vị asura tiếp tục chỉ ra những sai lầm mà tôi đã mắc phảikhiến tôi có vết thương này, trong khi chữa lành chúng cho tôi bằng cách sử dụngaether. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, thậm chí đã lần thứ bảykể từ khi bắt đầu tập luyện. Qua nhiều lần thất bại trong việc phân tích chínhxác dòng chảy mana trước khi nó biến thành một câu thần chú, tôi nhận thấy thuậtchữa lành của bà ấy sử dụng aether cơ bản là khác với phép thuật chữa lành củamẹ tôi.

Giới hạn của mẹ tôi – giống như bất kỳ pháp sư chữa bệnhnào khác – hoàn toàn không tồn tại đối với Myre. Bà ấy có thể chữa lành mọi bệnhtật, đóng lại các vết thương hở, thậm chí hồi phục lại các chi đã mất. Điều nàyđặt ra một câu hỏi: tại sao Myre không đơn giản là cắt luôn chân của tôi đi rồitạo cho tôi một đôi chân mới?

Từ những gì Myre đã giải thích cho tôi, có vẻ như việcsử dụng aether vượt qua một ngưỡng nhất định sẽ đi kèm với cái giá phải trả. Điềuđó không xảy ra với tất cả các phép thuật bà ấy đã sử dụng, hay ít nhất là hầuhết trong số chúng. Tuy nhiên, việc sử dụng aether để tạo ra cả một chi mới đồngnghĩa với việc bà ấy phải chiết xuất chúng từ sự sống của một thứ gì đó… hoặc mộtai đó.

“Ta biết cháu nghĩ gì khi đối mặt với một câu thầnchú, bé con.” Giọng nói của vị asura kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. “Đừng quá gắngsức vô hiệu hóa một đòn phép trước khi nó được thi triển. Ta mất vài thập kỉ đểcó thể thuần thục nó, và đó vẫn được coi là khá nhanh trong Long Tộc đấy. Bâygiờ, có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi nhỉ?”

Ngước nhìn lên bầu trời, tôi nhận ra đã không còn sớmnữa, một lớp màu cam nhạt là tất cả những gì còn lại từ ánh sáng mặt trời, vàmàn đêm đang dần buông xuống.

“Nghe có vẻ ổn đó.” Tôi cười, đi theo sau về ngôi nhànhỏ của bà ấy.

Thật bất ngờ khi nhận ra một tuần đã trôi qua nhanh đếnthế nào, và đó hoàn toàn không phải là khoảng thời gian vô ích, nhờ và sự đồnghành và hướng dẫn tận tình không ngừng nghỉ từ vị trưởng lão.

Tuy nhiên, có một điều đã trở nên rõ ràng trong vài tuầnở cùng Myre: sự ôn hòa và hiền thục bà ấy thể hiện khi bà chăm sóc cho tôi hoàntoàn là một sự dối trá. Bà ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu, thoải mái trong bấtkì hoàn cảnh nào khác, ngoại trừ trên sân tập, nơi mà tính cách thực sự của bàđược phơi bày – một thực thể còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ, khiến cho những buổi tậpcủa tôi với Kordri chỉ giống như chơi đuổi bắt với một chú cún con.

Điều tồi tệ nhất, đó chính là khả năng chữa lành mọi vếtthương bằng aether của bà, chính điều đó khiến bà ấy không có lý do gì để nươngtay với tôi. Câu nói của bà đã lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi đến giờ nó vẫn cònám ảnh tôi trong mơ: “Thang thuốc tốt nhất cho một vết thương chính là ngăn nóxảy ra ngay từ ban đầu. Nên nếu cháu không muốn ta làm cháu bị thương, chỉ đơngiản là hãy ngăn điều đó xảy ra.”

Bà ấy luôn luôn nói câu ấy với một nụ cười ranh mãnh,trước khi tấn công tôi với hàng loạt các phép thuật đủ loại màu sắc mà tôi buộcphải đọc được và né tránh bằng cách sử dụng Realmheart.

Đấy không chỉ là một buổi tập thực chiến thông thường.Bà ấy dạy tôi những gì cần chú ý khi một câu thần chú sắp xuất hiện. Tùy thuộcvào loại phép sẽ hình thành, các hạt mana sẽ dao động theo những cách khácnhau, vì vậy điều quan trọng là phải biết chính xác những gì bạn thấy trong khoảngkhắc đó. Nó giống như bạn đang học một ngôn ngữ mới vậy, chỉ có điều, lần này,tính mạng của bạn phụ thuộc vào nó.

Lúc đầu nó khá là phiền phức, thậm chí đã có lúc tôimuốn hỏi xin Windsom quả cầu Aether để tiết kiệm thời gian, nhưng bà ấy phản đối;có thứ gì đó trong quả cầu Aether ngăn tôi nắm bắt chính xác cách thức mana hoạtđộng ở ngoài đời thực.

Mặc dù vậy, trước sự ngạc nhiên của Myre, tôi đã có nhữngtiến triển nhảy vọt. Theo Myre, những gì bà ấy mất nửa năm để nắm vững, tôi chỉmất chưa đầy một tháng. Tôi vẫn chưa đủ sẵn sàng để sử dụng nó trong một trấnchiến thực sự, nhưng tôi đã nắm vững được các nguyên tắc cơ bản. Giống như đọcmột cuốn sách vậy, kể cả khi đã nắm rõ từng từ từng chữ, nhưng để có thể đọcnhanh nó vẫn sẽ mất hàng tháng, thậm chí hàng năm.

Sáu tuần qua, mỗi buổi sáng sẽ bắt đầu với việc phântích mana khi Myre bắn ra những phép thuật khác nhau của các nguyên tố khácnhau trong không khí, và đôi khi, bắn trực tiếp về phía tôi. Việc sử dụngRealmheart trong lúc tập luyện theo kiểu này đã giúp tôi phần nào tăng thời lượngsử dụng trong dạng này, nhưng không nhiều.

Vào buổi chiều, tôi sẽ suy nghĩ về những sai lầm mà mìnhđã phạm phải và những điều mà tôi nên đề phòng để có thể dự đoán tốt hơn loạiphép thuật gì có thể hình thành. Myre đã tỉ mỉ giải thích về cách hoạt động củamana, điều đã giúp đỡ rất nhiều cho tôi tiến bộ hơn trong quá trình đào tạo.

Sau đó, tôi sẽ tự mình luyện tập, luyện lại mọi hìnhthái võ thuật mà Kordri đã thấm nhuần cho tôi như hình với bóng. Buổi tối, trướckhi đi ngủ, tôi sẽ luôn đảm bảo bản thân có thời gian để rèn luyện lõi mana củamình, nhưng kể từ sau bước đột phá lần trước, không có nhiều sự thay đổi tronglõi mana của tôi.

Ngay khi chúng tôi ăn xong miếng thịt bò hầm cho bữa tối,một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từ cánh cửa gỗ.

“Vào đi.” Myre cất tiếng gọi trong khi cẩn thận nhấp mộtngụm nước từ chiếc cốc của mình.

“Thứ lỗi vì đã làm phiền người.” Tiếng nói quen thuộcvang lên ngay khi ông mở cửa.

Đó là Windsom.

Tôi không thể nói rằng mình vui khi gặp ông, mặc dùtôi đã không liên lạc với ông ta trong vài tháng. Vị asura luôn đĩnh đạc vớimáu tóc vàng bạch kim được cắt ngắn, bất ngờ quỳ gối, thể hiện sự kính trọng rõrang với Myre.

Tôi đã mường tượng việc Myre có một mức độ ảnh hưởngnhất định trong tộc Indrath dựa trên sức mạnh của bà, và việc bà ấy thậm chí cóthể giữ tôi ở lại đây mặc dù tôi đang huấn luyện với Windsom. Tuy nhiên, việcông ta thể hiện sự kính trọng đến nhường này cho một trưởng lão vẫn không bìnhthường chút nào.

“Xin thứ lỗi cho thần vì đã đến mà không bẩm báo trước,nhưng Chúa tể Indrath đã sắp xếp người hướng dẫn tiếp theo cho Arthur, và ông ấyđang khá nôn nóng được gặp học trò của mình.” Windsom cúi mặt trong khi nói.

“Rất tốt. Mặc dù vậy ta vẫn muốn để mắt đến đứa trẻnày, nên chắc sẽ không có vấn đề gì nếu ta bất ngờ xuất hiện để kiểm tra chứ?”Câu hỏi của Myre giống như một lời tuyên bố không thể chối từ hơn, dựa trên giọngđiệu của bà ấy.

“Dĩ nhiên là không rồi ạ. Còn bây giờ, chúng thần phảirời đi luôn rồi ạ.” Windsom quay về phía tôi, ra hiệu cho tôi sẵn sàng. “Vậynên, cho phép chúng thần.”

“Cháu nên đi đi, Arthur. Nhớ tiếp tục tập luyện vớiRealmheart.” Myre lướt ngón tay của bà trên mái tóc đã mọc đủ dài để có thể gọilà bờm của tôi.

“Dĩ nhiên rồi ạ. Cháu sẽ thuần thục nó trong lần tiếptheo chúng ta gặp nhau.” Tôi trêu chọc, nở một nụ cười trẻ con.

Đi theo Windsom, ra khỏi ngôi nhà nhỏ, chúng tôi điqua một cụm cây rậm rạp bao quanh túp lều nhỏ của Myre.

Trong khi đi bộ, tôi không thể không chú ý đến ánh mắttò mò của Windsom khi ông chăm chú nhìn tôi.

“Có gì không ổn à?” Tôi hỏi, nhảy qua một cái rễ cây.

“Có thể khiến Phu nhân Myre không chỉ dành thời gian chữalành vết thương mà còn huấn luyện cậu…” Ông ấy lên giọng trong khi lắc đầu. “Sựmay mắn của cậu luôn làm ta ngạc nhiên.”

Tôi cúi xuống né một nhánh cây thấp. “À mà Myre chính xáclà ai vậy?”

“PHU NHÂN MYRE.” Windsom nhấn mạnh. “Và ta không cóquyền nói cho cậu biết thông tin đó nếu bà ấy chưa tự nói cho cậu.”

“Ông biết đấy, khi tôi mới gặp ông, tôi còn tưởng ôngđảm nhận chức vụ khá là cao trên này. Còn giờ thì, có vẻ không cao cho lắm.”Tôi toét miệng. ( =)))) )

“Để ý miệng lưỡi của cậu đấy, con người. Kể cả khi tathuộc tầng lớp thấp nhất trong các asura, ta vẫn mạnh hơn bất cứ cá thể nào từchủng tộc hạ đẳng của các cậu dưới Dicathen.” Windsom vặn lại.

“Lỗi của tôi. Tôi đoán câu nói của mình có vẻ hơi độngchạm nhỉ?” Tôi giơ tay lên nhượng bộ.

Bất lực, Windsom chỉ ngán ngẩm lắc đầu trong yên lặng.Chúng tôi nhanh chóng đến cổng dịch chuyển tức thời mà Windsom đã thiết lập, tỏara ánh sáng kì dị phản chiếu đích đến mà nó được đặt.

“Có thể nhắc lại một lần nữa lý do gì ông đặt cổng dịchchuyển xa ngôi nhà thế không?” Tôi hỏi, tiến về phía cái cổng.

“Vùng bảo vệ của Phu nhân Myre dừng ở đây.” Ông ta nóimột cách đơn giản trong khi nhấc chân qua vòng tròn phát sáng từ cánh cổng. “Giờthì đi thôi. Người hướng dẫn tiếp theo của cậu không phải người có tính kiên nhẫnđâu.”

Tôi theo sau ngay khi cơ thể Windsom tan biến vào cánhcổng. Qua nhiều năm, tôi đã quen với cái cảm giác chóng mặt của phương pháp dichuyển này.

Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển tức thờitrên mặt đất đầy cát, tôi không thể không choáng ngợp trước khung cảnh rộng lớnmà chúng tôi đã đến. Tôi đang ở đáy của thứ dường như là một miệng núi lửa khổnglồ, với những bước tường hùng vĩ, cao chót vót, được chạm khắc bởi thiên nhiên.Có vẻ nơi này đã từng được lấp đầy bởi nước, nhưng dấu vết duy nhất còn lại bâygiờ là những vết nứt giống như dải duy băng màu bạc xếp dọc theo các bức tường ởnhững độ cao khác nhau. Cây cối – hay sự sống nói chung – dường như không tồn tạitrong cái không khí khắc nghiệt này, từng đợt gió khô cằn như cắt vào mặt tôi.

“Vậy, đây sẽ nơi tập luyện tiếp theo của tôi?” Tôi xácnhận lại, giọng tôi run rẩy khi nghĩ đến việc dành hàng tuần, thậm chí hàngtháng ở đây. Do việc dịch chuyển liên tục giữa các điểm luyện tập khác nhau,tôi không thể nắm bắt rõ ràng địa hình của lục địa Epheotus; nếu tôi đến đâytrong hoàn cảnh tốt hơn, tôi sẽ muốn dành nhiều thời gian hơn khám phá vùng đấtcủa các asura.

“Cậu đã trải qua khóa huấn luyện nửa năm, hầu hất làcác kỹ năng chiến đấu cận chiến tăng cường. Nói một cách đơn giản, cậu đã màigiũa các kĩ năng quan trọng khác nhau để có thể chiến đấu một cách toàn vẹntrong một trận chiến thật sự. Bây giờ, cậu sẽ học cách kết hợp mọi thứ lại vớinhau để tạo phong cách của riêng mình, tạo nên sự gắn kết giữa ma thuật nguyêntố và kỹ năng cận chiến của cậu.” Khi vị asura giải thích, ông ta dường nhưcũng đang đồng thời tìm kiếm một thứ gì đó khi mắt ông ta đảo quanh khắp khu vực.

“Và người hướng dẫn này sẽ giúp tôi làm việc đó?” Tôicũng ngó nghiêng xung quanh.

“A, ông ta đây rồi.” Windsom phớt lờ câu hỏi của tôi.

“Vậy ra đây là cậu ta. Cậu ta là con cún con được cho làsẽ trở thành một anh hùng, dẫn dắt Dicathen đến chiến thắng trước quân đội đượcgầy dựng bởi Vritra và những kẻ hạ đẳng thấp kém đáng khinh của chúng?” Giọngnói trầm mặc vang lên rõ ràng từ đỉnh của hẻm núi.

Một người đàn ông với kích thước không to hơn một con côntrùng đứng trên đỉnh của miệng núi lửa, bị che khuất bởi cái bóng từ ánh mặt trờichiếu vào lưng ông ta, nhảy lên, lớn dần và lớn dần trong khi ông ta rơi xuốngnhư một thiên thạch về phía chúng tôi.

Ngay khi ông hạ cánh, một vụ nổ hỗn hợp giữa cát và các mảnhvụn khiến cả Windsom và tôi phải tự che chắn bản thân. Đợi cho đám mây bụi mờđi, một bàn tay khổng lồ trồi ra từ bên trong đám mây bụi nhấc tôi lên khỏi mặtđất. Ngay cả khi tôi vật lộn và sử dụng mana để chống trả, bàn tay khổng lồ ấyvẫn nắm chặt quanh eo tôi không chịu buông.

Ngay khi tôi bị kéo vào đám mây bụi, một giọng nói chắc nịch,trầm sâu vang lên, khiến mọi tế bào trên cơ thể của tôi không khỏi rùng mình.“Xin chào, Cún con.”

Khi đám mây tan đi, tôi mới có thể lần ra nguồn gốc củagiọng nói, và cũng là người mà tôi đang cố gắng giải thoát bản thân khỏi mộtcách vô vọng.

[] [][]

#Akares