The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1786

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8135

Chương 106

” 

Có một sự im lặng đếnđáng sợ kéo dài sau khi cha mẹ tôi cố gắng tiếp thu những gì mà tôi vừa nói ra.

“Đến thế giới này? Ý con là sao hả, con yêu? Con đượcsinh ra ở đây mà… M-Mẹ không hiểu.” Mẹ tôi trả lời, vương tay lại gần tôi, cứnhư thể bà sợ rằng tôi sẽ biến mất nếu bà không làm vậy.

Mặt khác, cha tôi vẫn yên lặng, nhìn tôi chằm chằm đợitôi tiếp tục. Hít một hơi thật sâu, tôi nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mẹ vànở một nụ cười để trấn an và nói.

“Tất nhiên là con được sinh ra ở đây mà mẹ. Con đã luônmang trong mình dòng máu của mẹ và cha. Và hãy tin con, con vẫn nhớ rất rõ khoảnhkhoắc mà con được sinh ra hơn bất kì ai khác.” Tôi khúc khích, khiến cho cha mẹtôi càng thêm bối rối.

“Con đã được luân chuyển, tái sinh… Con không biết nênnói ra sao, nhưng có gì đó đã xảy ra và con bị đưa đi khỏi thế giới của con vàđược đưa đến thế giới này.”

“Khoa-Khoan đã, con trai… con cần phải nói lại—”

“Art, conđang nói cái gì thế? Thế giới khác? C-Con vẫn ổn đấy chứ? Có phải ông sư phụ kia bảo con nhữngđiều này không? Việc này là sao hả?” Mẹ tôi cắt ngang lờicha, nghiêng người lại gần và kiểm tra đầu tôi… chắc là để xem có vết đánh đập,va chạm gì dẫn đến chấn thương não không. 

“Không, mẹ. Sư phụ con không hề biết gì về việc này cả;thật ra thì, không ai biết về việc này ngoại trừ cả hai người. Con cũng khôngrõ nên gọi ‘hiện tượng’ này là gì. Con đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này,nhưng con đoán chắc việc này tương tự với việc đầu thai.” Tôi giải thích. 

“Arthur, chuyện gì đã xảy ra với con sau khi bọn họ đưacon đi thế? Bọn họ làm con bị thương hả? Lại đây, để mẹ chữa—” 

Em, thằng bé vẫn ổn. Arthur, nói tiếp đi con.” Cha tôi độngviên, nhưng mẹ tôi vẫn cố chấp.

“Không, Rey, con của chúng ta không hề ổn. Thằng bé đanglảm nhảm về thế giới khác và đầu thai gì đó. Art, để mẹ—” 

“Alice! Để cho thằng bé nói hết!” Cha tôi quát lên, điềumà tôi chưa hề thấy trước đây, làm cả tôi lẫn mẹ đều hết sức bàng hoàng.

Và rồi tôi giải thích mọi chuyện…

Tôi miêu tả thế giới cũ của tôi, chức vị của tôi ở đó,và những mối quan hệ mà tôi có được một cách cực kì chi tiết, để đảm bảo rằng bọnhọ sẽ không nghĩ rằng tôi bịa ra mọi chuyện.

Và xuyên suốt cả câu chuyện, cha mẹ tôi ngồi im lặng lắngnghe toàn bộ. Cha tôi đôi lúc cất tiếng hỏi vài câu, nhưng khuôn mặt vô cảm củaông ấy vẫn không đổi. Mặt khác, mẹ tôi hiển nhiên không hề cảm thấy dễ chịu.Khuôn mặt bà ấy tái đi, đôi bàn tay bà ngày càng run rẩy khi tôi tiếp tục câuchuyện của mình.

Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua, nhưng từ cơn cồncào trong dạ dày của mình, có vẻ như tôi đã nói hàng tiếng trời rồi.

“Vua Grey…” Cha tôi lẩm bẩm, luồn những ngón tay mìnhqua kẽ tóc và ngồi nghiêng ghế ngã ra sau.

“Vậy, kĩ năng chiến đấu, tài năng về ma thuật củacon—” 

“Đúng thế, hệ thống Ki ở thế giới trước của con cũng hoạtđộng gần như là tương tự với hệ thống mana ở thế giới này đến một vài khía cạnhnhất định,” Tôi kết thúc câu nói của ông. “Và còn khả năng chiến đấu thì… cha tựhiểu rồi đó.” 

“Vậy, kể từ khi con được sinh ra, con có thể hiểu tất cảnhững gì chúng ta nói ư? Con nhớ hết mọi thứ?” Cha tôi hỏi, thở một hơi thậtdài. 

Tôi chỉ đơn giản gật đầu. 

“Hehe…” Mẹ tôi bỗng cười khúc khích.

Cả tôi lẫn cha đều quay sang nhìn bà. Và ngạc nhiênthay, mẹ tôi bẫn bật cười. Cha tôi giang tay ôm chầm lấy bà, nhưng bà thì nhìnchúng tôi một cách hoang dại. (…)

“Mẹ-mẹ hiểu rồi. Tất cả chuyện này chỉ là đùa thôi chứgì? Hehe… ôi, con trai của ta. Art, congần như lừa được cả hai chúng ta rồi đó, nhỉ Rey ?  Bà ấy vừa cười vừa nói. Tuynhiên, không ai trong số chúng tôi trả lời cả, và nụ cười của bà ấy dần biến mất,đôi mắt bà đảo qua lại để tìm kiếm bằng chứng xác minh cho niềm tin của bà. Khibà ấy không tìm được gì, bà nắm chặt tay tôi và nhìn tôi một cách hoàn toàn tuyệtvọng.

“Đây chỉ là đùa thôi mà… phải không? Arthur Leywin, hãynói với ta là con đang đùa đi. Con không thể nào là một… ông vua nào đó chết đivà chuyển vào đầu óc của đứa trẻ chưa được sinh của ta, đúng không? ĐÚNGKHÔNG?”

“Con… không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưngcon không hề đùa.” Tôi trả lời lại, không thể nhìn trực tiếp vào mắt của bà.

“Không… không, không, không. Việc này… Không, việcnày không thể xảy ra được. Rey, đừng nói với em là anh hoàn toàn tin mọi chuyệnđấy? Con trai của chúng ta bị bệnh rồi; có thể đã có chuyện gì xảy ra với thằngbé khi nó bị đem đi. Không, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra với thằng bé rồi!Rey, nói gì đi chứ! Hãy nói rằng đứa con trai của chúng ta bị bệnh đi!” Mẹ tôicầm chặt tay cha tôi, kéo vạc áo ông và hai dòng nước mắt bắt đầu lăn dài xuốngbờ má đã tái đi của bà.

“Em yêu…” Vòng hai cánh tay mình sang vai mẹ, cha tôi ômchặt lấy mẹ vào lòng. Ông ấy ngước lên nhìn tôi và ra hiệu cho tôi để cả haingười chút không gian riêng tư.

Tôi rất muốn ôm chặt mẹ tôi và nói với bà rằng tôi vẫnlà con trai của bà, nhưng tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Mở cửa lều, tôikhông nói gì cả và đi ra, để cho hai người bọn họ một mình.

Trưởng lão Rinia, Windsom và em gái tôi nhìn tôi khi tôibước đến chỗ bọn họ, nhưng có lẽ vẻ mặt của tôi đã ngăn không cho bọn họ hỏi bấtkì điều gì. Ngay cả đứa em gái đang nũng nịu cũng nín thinh khi tôi ngồi kế conbé và nhìn Sylvie đang thiu thiu ngủ bên cạnh đống lửa.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đầu óc tôi thì suy nghĩ vẩnvơ đủ chuyện, tâm trí tôi giờ như thể nó đang bơi qua đống xi-rô đặc. ( ? ._. ? )

Liệu nói cho họ nghe toàn bộ chuyện này có phải là quyếtđịnh đúng không? Liệu họ sẽ vẫn xem tôi là con của họ, hay khoảng cách giữachúng tôi sẽ xa dần ra…

Nhiều tiếng ồn trộn lẫn lại với nhau, và tôi nhìn vào đốnglửa một cách vô định. Thế nhưng, đầu tôi quay nhanh về phía cửa lều khi tôinghe tiếng lều mở. 

Cha tôi bước ra khỏi lều, bỗng chốc trông ông già đi rấtnhiều. Tôi đã mong mẹ tôi cũng bước ra, nhưng cha tôi khẽ lắc đầu.

“Ellie, convào ở với mẹ trong lều nhé?” Ông ấy hỏi, và ra hiệu cho tôi đi theo ông ấy

“Trả anh hai nè. Cảm thấy tốt hơn chưa, đồ khó ưa.” Em gái tôi lè lưỡi ra và đưa lại tôi con khế ước thú. Tôi không kiềm đượcnụ cười mỉm khi thấy em tung tăng chạy nhảy vào lều.

Đặt Sylvie lên đầu, tôi theo cha tôi vào một căn hầm màtôi và Windsom đã đi qua. Tôi tập trung vào tiếng chân vang vọng của chúng tôikhắp hầm, cho đến khi cha tôi quyết định lên tiếng. 

“Mẹ của con… bà ấy giờ đang ngủ rồi.” Ông ấy thở dài vànói. 

“Mẹ vẫn ổn chứ?” Tôi giữ khoảng cách với cha mình mộtchút, quan sát ông ấy đá những viên sỏi trên đường đi.

“Nói giảm nói tránh đi thì bà ấy vẫn khá… sốc nặng đấy.”

“Vậy cả hai người tin con?” 

“Trừ khi bỗng nhiên con thích những trò đùa bệnh hoạn,thì con không có lý do nào khác để nói dối chúng ta về điều này. Hơn nữa, giờthì mọi chuyện đã rõ ràng rồi: sự thức tỉnh sớm, khả năng chiến đấu lẫn sử dụngphép thuật một cách tài ba… mọi thứ hoàn toàn có lý cả.” Ông ấy trả lời.

“Cha vẫn ổn chứ?” Ánh mắt tôi dán chặt vào hòn đá đangtưng nảy dưới nền đất không bằng phẳng kia.

“Tất nhiên là không rồi!” Cha tôi quay mặt lại vànói. 

“Đây không phải là tin dễ dàng tiếp nhận được, Arthur.Toàn bộ những kỉ niệm, những kí ức mà chúng ta có khi còn là gia đình ở quá khứ,liệu tất cả điều đó chỉ là những vỏ bọc mà con dựng nên chỉ để cho chúng ta sẽhài lòng? Bây giờ ta phải cư xử như thế nào khi ở gần con đây? Tính ra thìcon còn già hơn cả ta nữa, vậy mà giờ con ở đây với tư cách là một đứa con traimười ba tuổi của ta!” Ông ấy tiếp tục nói, bất lực nhìn vào tôi để tìm kiếm câutrả lời. “V-Và còn mẹ con nữa… mẹ con đã nuôi dưỡng con từ hồi con còn là một đứatrẻ sơ sinh! Bà ấy đã yêu thương chăm sóc cho một người đàn ông trung niên màbà ấy tưởng là con trai của chính mình!” 

Tôi đứng đó im lặng, không thể trả lời. Sau cùng, mọi thứông ấy nói hoàn toàn là sự thật. Cha tôi nắm chặt tay đến mức máu rỉ ra từ nhữngngón tay của ông. Biểu cảm của ông ấy trông vông cùng cực khổ; từ đôi lông màyrun rẩy đang nhăn nhó trên khuôn mặt ông, cảm xúc của ông in hằn lên trên mặt.Sợ hãi, lo lắng, tức giận, và bối rối,… tất cả đều ở đó. 

“Ta rất xin lỗi, nhưng con có thật là con trai của chúngta không, Arthur? Hay là con đã chiếm đoạt đứa em bé chưa được sinh ra, ngườiđã có thể là đứa con trai thật sự của bọn ta trong quá trình đầu thai hay bấtkì điều tương tự gì đó!” Ông ấy nói thẳng ra hết. Đôi mắt ông ngay lập tức mởto và dùng tay để che miệng lại.

“T-Ta không có ý đó,” ông ấy lắp bắp. Thở dài một hơi thậtsâu, ông ấy thì thầm, “Ta thật sự rất xin lỗi, Arthur… chỉ là giờ đây ta đang rấtbối rối.”

“Như con đã nói ban nãy… sự thật là, con thật sự khôngbiết. Con không biết ai hay thứ gì đã đưa con đến thế giới này, và lý do tạisao. Và ch… à không, Reynold, ông nói đúng. Rất có thể là tôi đã giết chết thainhi ở bên trong… tôi không hề biết cách thức hoạt động của cái ‘quá trình’ đãđưa mình đến thế giới này.” Tôi lạnh lùng đáp lại, nuốt trôi những nghẹn ngào trongcuống họng tôi. 

Ông ấy nhăn mặt khi tôi gọi ông ấy là Reynold, và ôngtính mở miệng nói gì đó, nhưng rồi ông chỉ biết ngậm chặt miệng lại. 

“Tôi không muốn giữ bí mật điều này với cả hai người nữa,nhưng tôi không biết làm như vậy là đúng hay sai đây…” Tôi lẩm bẩm, cười trừ. 

“Đây là điều mà tôi đã rất muốn nói với cả hai người kểtừ rất lâu rồi, nhưng tôi chưa hề có đủ can đảm. Và giờ thì tôi muốn nói điềunày trước khi tôi rời khỏi đây.”

“Rời đi? Con sẽ rời khỏi đây ư?” Cha tôi trả lời. 

“Đúng vậy, và với những tình huống hiện giờ, tốt nhất làchúng ta không nên dành thời gian ở cạnh nhau.” Tôi tiếp tục nói, lời nói củatôi ngày càng trở nên xa cách. 

“…Consẽ đi trong bao lâu?” Cha tôi hỏi. 

“Ít nhất là vài năm.” 

“Lâu đến mức đó hử?” Ông ấy cúi gầm mặt xuống, không tỏra bất kì dấu hiệu gì ngăn cấm tôi đi. 

Quay đầu lại, ngực tôi quặn thắt lại và đầu tôi nhói đaudữ dội, một cơn đau mà không gì trong quá khứ có thể sánh bằng. Con người… dùcho sức mạnh tiềm năng của chúng ta có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, chúng ta vẫnrất mong manh. 

“Như cả hai đã biết đấy, ở kiếp trước, tôi không hề có bấtkì kí ức gì về một mái ấm gia đình cả. Lớn lên trong một môi trường không có aithật sự yêu thương mình, và thậm chí bọn họ còn thúc đẩy, thao túng để biến tôithành một chiến binh vô địch, nhưng với nhân cách cứt bò. Ở đây, tôi có thểkhông phải là một đấu sĩ mạnh nhất hay là pháp sư đầy quyền năng, nhưng dám chắcmột điều là tôi đã trở thành một người tốt hơn nhiều. Thật sự rất xin lỗi vì nhữngnỗi đau mà tôi đã gây ra cho cả hai người. Cảm ơn vì đã khiến tôi trở thành mộtngười tốt hơn… và cảm ơn vì đã yêu thương tôi như đứa con trai của hai người.”Quay lưng lại với cha mình, tôi đi đến chỗ của Windsom. Tôi vẫn tiếp tục bướcđi, bất chấp những tiếng nức nở nhỏ từ cha tôi ở phía sau. Tôi cũng phải cố gắnghết sức để kiềm nén nước mắt của mình. 

Tôi trở lại hang động chính và thấy Windsom và Riniađang bàn luận gì đó. Trưởng lão Rinia đang ôm một thứ gì đó được quấn trongchăn, và tôi thề là tôi vừa thấy nó di chuyển, nhưng tôi chọn lờ nó đi. Windsomrút tay ra khỏi thứ gì đó đang động đậy ở bên trong khi để ý thấy tôi tiến lạigần. 

“Ta thấy có vẻ cậu đã hoàn thành việc của mình rồi nhỉ.Cậu đã sẵn sàng chưa?” Đôi mắt lấp lánh của Windsom nghiên cứu biểu cảm của tôikhi ông đứng lên.

“Đúng vậy, đi thôi.”

“Khoan, cháu không định nói lời từ biệt với gia đìnhmình hả?” Rinia nói chêm vào, cẩn thận đặt chân xuống ghế.

“Không cần đâu. Cháu đã nói ra những điều cần nói rồi.Cháu sẽ để cả hai người họ cho bà chăm sóc.” Tôi cúi đầu chào và đi theo sauWindsom, bỗng bà Rinia níu áo tôi lại. Đôi mắt bà biến đổi trông thật huyền bí,tôi im lặng chờ bà lên tiếng khi bà bỗng đặt tay lên má tôi.

“Arthur, làm ơn đấy. Biểu cảm của cháu rất đáng sợ, nóhoàn toàn không hề phù hợp với một người với trái tim nhân hậu như cháu. Ta chỉmới bắt đầu hiểu được áp lực của cuộc chiến sắp tới sẽ đè nặng lên đôi vai củacháu, nhưng cháu tuyệt đối không trở về con người cũ trước kia. Hơn ai hết,chính cháu là người biết rõ rằng càng lún vào hố sâu đấy bao nhiêu thì càng khóđể thoát ra bấy nhiêu.” Bà ấy nói và mắt bà trở về như bình thường. Xoa nhẹ mátôi, bà ấy quay người tôi lại và đẩy tôi về phía Windsom. 

“Giờ thì đi đi. Ta sẽ giải quyết chuyện ở đây cho.” Bà ấymỉm cười nói. 

Windsom lấy ra từ túi mình một thứ trông giống một cáiđĩa còn rộng hơn cả túi của ông và đặt nó lên mặt đất. Rồi sau, vị asura liềnđâm vào ngón tay mình và để một giọt máu rơi vào cái đĩa. Nó ngay lập tức mở rộngra và phát ra những tia sáng chói chang. 

Tâm trí tôi vẫn còn nghĩ đến những gì mà bà Rinia đã nóiban nãy, tôi quay sang và hỏi Windsom, “Có gì không ổn với biểu cảm của tôi ư?” 

“Biểu cảm của cậu làm ta nhớ đến Pantheon Asuras củaEpheotus. Bọn họ là chủng tộc gồm những chiến binh tinh nhuệ đã học cáchkhóa chặt cảm xúc của mình lại để có thể chiến đấu tốt hơn. Một kĩ thuật thật sựhữu ích đấy.” Windsom gật đầu đồng tình. “Giờ thì chúng ta lên đường thôi. Cậucó chắc là đã hoàn thành xong mọi chuyện ở đây rồi chứ? Ta sẽ cần cậu tập trungcao độ khi chúng ta đến Epheotus.”

Tôi liếc nhìn hang động lần cuối trước khi hít một hơithật sâu.

“Tôi đã sẵn sàng.”

Ôm chặt Sylvie vào lòng, tôi nắm lấy tay Windsom vàchúng tôi bước vào cột sáng màu vàng chói ấy. 

#Darkie