The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 671

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7479

Chương 108

” 

GÓC NHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Tôi không chắc mình đã mong đợi gì ở một vùng đất toànnhững chủng tộc về căn bản được gọi là Thần đối với chúng tôi. Vì một sốlý do nào đó, trong trí tưởng tượng của tôi, thì các vùng đất rộng lớn và kỳ ảoluôn được xây dựng bằng vàng, kim cương hoặc một số vật liệu quý khác.

Trong thế giới cũ của tôi, ngay cả căn nhà của nhữngnhân vật có ảnh hưởng nhất cũng được thiết kế với mục đích thiết thực hơn là đểkhoe mẽ. Rốt cuộc, những nhân vật quan trọng nhất chủ yếu là các chiếnbinh, và khiếu thẩm mỹ của chúng tôi khá đơn giản. Những thứ đồ nội thấtđược làm từ da thú quý giá là không cần thiết và chúng chỉ được ưu chuộng bởicác thương nhân và chính trị gia giàu có, những người cho rằng giá trị bản thântỷ lệ thuận với sự giàu có của họ.

Vì thế, sau khi bước qua cánh cổng và bước vào vương quốccủa các asuras đã khiến tôi tròn mắt và choáng ngợp.

Tâm trạng của tôi không dễ chịu chút nào và tôi vẫn cònhối hận vì quyết định gần đây mà tôi đã đưa ra, nhưng nhìn thoáng qua vùng đấtquê nhà của Sylvia và Windsom là đủ để tôi tạm thời quên đi những rắc rối vàkhó khăn trong tương lai mà tôi sẽ phải chịu đựng.

Cảm giác như thể tôi đã được chuyển đến một thế giớikhác; một thế giới nơi mà cư dân không phải là người đã xây dựng các tòanhà và trang viên, mà là nơi mà vùng đất này tự biến chính nó thành nơi đáng đểsinh sống.

Lâu đài cao chót vót trước mặt chúng tôi dường như đượctạo ra từ chính mặt đất vì không có bằng chứng hay dấu hiệu nào cho thấy nó đãđược định hình hoặc đúc kết. Thiết kế tinh xảo và các cổ ngữ làm từ nhữngthứ giống như như khoáng sản quý giá bao phủ đầy trên bức tường của toà lâu đàiđủ cao để có thể nhìn thấy từ cách xa hàng cây số. Những cái cây uốn congvà quấn vào nhau thành các vòm cây, tạo ra một hành lang dẫn đến lối vào trên mộtcây cầu, lấp lánh những ánh sáng mờ ảo.

Tôi phải cố gắng hết sức mới có thể rời mắt khỏi tòa lâuđài khổng lồ và cây cầu lấp lánh huyền ảo đó, và cuối cùng tôi đã có thể hoàn hồnvà chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh.

Windsom đưa chúng tôi trên đỉnh một ngọn núi đầy rẫy nhữngcái cây làm tôi liên tưởng đến cây hoa anh đào. Những cái cây quen thuộcđang nở rộ, với những cánh hoa màu hồng lấp lánh dường như nhảy múa khi chúng rụngxuống mặt đất. Cây cầu rực rỡ kéo dài trước mặt chúng tôi dẫn đến một ngọnnúi khác, nơi mà tòa lâu đài trông như một tác phẩm điêu khắc. Rõ ràng làngọn núi này rất cao, khi những đám mây che phủ mọi thứ bên dưới cây cầu, vớihai đỉnh núi nhô ra như hai hòn đảo trong một đại dương trắng mờ.

“Chào mừng cậu đến với Epheotus, hay cụ thể hơn làlâu đài của gia tộc Indrath.” Windsom đi về phía lâu đài, bước lên cây cầuđược làm bằng khoáng thạch quý giá mà bất kỳ vị vua người phàm nào cũng sẽ phátđộng chiến tranh vì nó, trước khi liếc lại và vẫy gọi tôi đi theo.

Hít một hơi thật sâu, tôi đi theo sau vị asura, cẩn thậnđặt chân phải lên trên bề mặt lấp lánh của cây cầu. Cây cầu bán mờ như nhữngtấm kính màu vậy. Khi tôi bước lên cây cầu, một cảm giác sợ hãi sâu thẳmchiếm lấy tôi, đó là một sự bất ngờ vì tôi chưa bao giờ sợ độ cao. Có thểlà do thực tế là không hề có bất kì trục hỗ trợ nào để giữ cây cầu kéo dài vàitrăm feet trên không.

“Gia tộc Indrath? Ý ngài là chúng ta đang ởnhà gia đình của Sylvia?” Tôi hỏi. Tôi đã quyết định tin tưởng vàocây cầu đầy màu sắc hơn là tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị phá vỡ độtngột. Đi bộ cùng Windsom, chúng tôi tiến về phía lâu đài.

“Đúng. Chúa Tể Indrath đã ra lệnh cho ta đưangươi và tiểu thư Sylvie đến gặp ngài khi đến nơi.” vị Asura trả lời. Tôithấy thật buồn cười khi thấy một Windsom hay điềm tĩnh và lạnh lùng đang vuốtphẳng các nếp nhăn trên áo choàng của mình một cách lo lắng.

“Ngài có lời khuyên cuối cùng nào trước khi gặp vịchúa tể toàn năng này không?” 

“Không may là, ngay cả ta cũng không biết phảitrông chờ điều gì.” Ông ấy trả lời, vuốt gọn mái tóc của mình. 

Thở dài, tôi liếc xuống Sylvie đang ngủ trong vòng taymình. Tôi bắt đầu trở nên lo lắng bởi nó đã ngủ khá lâu rồi, điều duy nhấtlàm tôi an tâm là nhịp thở nhịp nhàng của nó.

Những cánh cổng ra vào lâu đài to khổng lồ cũng đáng sợkhông kém. Chúng cao lớn, không chỉ với một cậu bé mười ba tuổi, mà còncao hơn những kẻ khổng lồ và… ừ thì… những con rồng.

“Không hề có lính canh gác hay bảo vệ sao?”Tôi hỏi, nhìn quanh những cánh cửa đang mở.

“Tất nhiên là có rồi. Họ đang theo dõi chúngta từ khi chúng ta băng qua cầu. Giờ hãy đi thôi, chúng ta không nên đểNgài Indrath chờ đợi lâu.”

Khi tôi bước ra khỏi cây cầu và vào lâu đài, bầu khôngkhí bỗng biến đổi ngay lập tức, tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh khi nhận ra rằng khôngphải là chiều cao của cây cầu làm tôi sợ, mà là người, hoặc bất cứ thứ gì đó,đã quan sát tôi sát sao ngay khi chúng tôi băng qua nó.

Nội thất của lâu đài cũng không kém cạnh gì vì nó cũngđược chế tác tuyệt vời như bên ngoài. Trần nhà cao quá mức cần thiết vớicác mái vòm trông như đã được chạm khắc thẳng từ một ngọn núi. Các bức tườngđược trang trí với các họa tiết phức tạp, như thể chúng đang kể nên một câuchuyện. Tuy nhiên, xem xét lâu đài rộng lớn như thế nào, nó yên tĩnh đến lạthường.

“Lối này. Gia tộc Indrath đang đợi cậu.” Windsomdường như đang thúc giục khi ông ta tiếp tục sửa một số phần trên bộ trang phụctrong khi chúng tôi đi bộ.

“Từ đã nào, toàn bộ gia tộc đang đợi chúng taá?”

“Đúng vậy, bây giờ làm ơn, chúng ta cần phải nhanhlên.” vị Asura thở dài, khi ông ta đi trước tôi vào một hành lang đặc biệtđáng sợ. 

Một lần nữa, cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng lầnnày, tôi đã có thể nhìn thấy ngọn nguồn của nó. Ở cuối hành lang, có haingười canh gác cửa. Tôi không thể nhìn rõ được vẻ ngoài của họ khi họ bịche khuất trong bóng tối từ những cái bóng trên hành lang. Tuy nhiên, bảnnăng của tôi cứ mách bảo, cố gắng kêu tôi chạy càng xa càng tốt khỏi hai ngườibí ẩn này.

Điều này làm tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi đối mặt vớicon Guardian Elderwood, tuy nhiên, lần này, đứng trước mặt những người bảo vệđó, con thú mana hạng S khiến tôi gần như thập tử nhất sinh trông chỉ như mộtcon cún con thôi.

Windsom và tôi cuối cùng cũng đến gần họ. Đến cánhcửa, giờ tôi đã có thể nhận ra đặc điểm vẻ ngoài của hai người lính gác cổng. Mộtngười là phụ nữ với một khuôn mặt trông khá dễ gần. Cô ấy trông khá tomboyvới mái tóc màu xanh lá cây được cắt ngắn đến ngay dưới tai, nhưng những đườngcong rõ rệt đáng chú ý bên dưới áo giáp da sáng màu của cô ấy lại nóikhác. Người đàn ông bên cạnh cô ấy trông dữ tợn hơn nhiều, với đôi mắt sắcbén và vết sẹo lởm chởm cắt ngang má. Vũ khí duy nhất có thể nhìn thấy màtôi nhận thấy trên một trong số chúng là một con dao găm ngắn được buộc vào mỗivòng eo của họ.

“Thưa ngài Windsom. Tôi thấy cuối cùng thìngài cũng đã mang đứa trẻ loài người về.” Người bảo vệ nữ cười toetoét. Người bảo vệ nam chằm chằm vào Sylvie và ngước nhìn tôi trong ánh mắtdò xét. “Có phù hợp khi để một đứa trẻ loài người bế Công chúa như thếkhông thưa Ngài?” Anh ta hỏi có vẻ không tán thành cho lắm.

“Đừng bận tâm, Signiz. Cả hai đã trải qua quátrình giao ước.” Windsom nói. “Giờ thì… phiền anh có thể chochúng ta vào hay không? “

Hai người bảo vệ nhìn nhau một khắc trước khi gật đầu vớiWindsom. Khi hai người họ đối diện với cánh cửa, aura của họ phát ra tănglên đáng kể, đủ để nó gần như sờ thấy được. Chỉ một vài giây đã trôi quanhưng những giọt mồ hôi lạnh toát lăn xuống mặt tôi khi tôi bắt đầu thở hổn hển. 

Hai người bảo vệ mỗi người giữ một tay nắm cửa và kéo nóra. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó nặng đến mức nào vì hai người bảo vệđang vật lộn để mở nó ra. Cuối cùng, với một tiếng kêu lớn, cánh cửa caochót vót mở ra, cho thấy thứ mà tôi cho là Đại sảnh … và nhìn chằm chằm vàotôi, ngồi trên một ngai vàng trắng, là một người đàn ông trông không quá haimươi tuổi.

Windsom ngay lập tức bước qua tôi vào phòng và quỳ xuống. 

“Thưa Chúa Tể.” Vị asura lên tiếng một cách đầykính trọng, cúi đầu mình xuống. Chúa tể Indrath không hề giống với những gì tôitưởng tượng cho lắm. Ông ta có một khí chất ngầu lòi, với một mái tóc màukem bạc không dài mà cũng chẳng ngắn. Ông ta có thể được coi là một ngườiđàn ông hấp dẫn, nhưng cũng không đến mức quá tuyệt vời. Tôi thực sự khôngthể biết được vóc dáng của ông ra sao bên dưới chiếc áo choàng trắng của mình,nhưng ông trông không có gì mạnh mẽ cho lắm. Đôi mắt của ông ấy khiến tôinhớ về đôi mắt của Sylvia, nhưng trong khi ánh mắt của Sylvia chứa đầy lòng trắcẩn, thì ánh mắt của ông ấy thì rất đanh thép. Đôi mắt của Chúa Tể Indrathcũng có màu tím, nhưng thậm chí từ đây, tôi có thể thấy màu sắc thay đổi dần.

Nhận ra rằng tôi đã nhìn chằm chằm quá lâu, tôi quỳ xuốngtheo. Mặc dù đầu tôi cúi xuống, tôi không thể không nhìn lén quanhphòng. Đứng bên cạnh đại sảnh là những nhân vật ở mọi lứa tuổi và kích cỡđang nhìn chằm chằm vào tôi, một số người tỏ vẻ khinh bỉ như người bảo vệ namtrước đó, trong khi những người khác chỉ đơn thuần là tò mò .

Từng nhân vật đứng xung quanh Windsom và tôi đều phát rahào quang có thể khiến cả những pháp sư mạnh nhất ở Dicathen ngất xỉu và sùi bọtmép. Ấy thế mà, người đàn ông ngồi trên ngai vàng như bị nhấn chìm trong ngọn lửatrắng lấp lánh thì lại không hề phát ra bất kì hào quang gì. Ngay cả saukhi tôi cố gắng cảm nhận ông ta, tôi thậm chí không thể cảm thấy sự hiện diện củaông ấy. Ngay cả khi tôi có thể trực tiếp nhìn thấy ông, tôi sẽ khó có thểtin rằng ông ấy thật sự tồn tại nếu tôi không nhìn trực tiếp ông ấy.

“Đứng dậy đi.” Giọng ông ấy nghe khákhiêm tốn và mềm mại, nhưng vẫn sắc bén như một con dao theo cách vừa dịu dàngvừa hùng vĩ. Đứng thẳng người lên, chúng tôi bước về phía ngai vàng, vớiSylvie vẫn còn trong vòng tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọingười dõi theo mình, phán xét mọi cử động của tôi. Điều này làm tôi nhớ đến khitôi còn là một đứa trẻ mồ côi bị sai đi lấy đồ tạp hóa cho ngôi nhà của chúngtôi ở một khu chợ gần đó. Giống hệt như cách mà người lớn nhìn tôi lúc đó,ánh mắt thể hiện khinh bỉ và ghê tởm như thể tôi là một loại bệnh dịch mà họ cầntránh.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp khi chúng tôi chờđợi người ngồi trên ngai vàng lên tiếng, nhưng ông chỉ nhìn chằm chằm vào tôivà Sylvie với vẻ mặt không thể diễn giải nỗi.

Mắt tôi không rời Chúa Tể Indrath khi ông ấy đang nghiêncứu tôi, nên khi tôi cảm thấy Sylvie trong vòng tay của mình đột nhiên biến mấtvà xuất hiện trở lại trong vòng tay ông, phản ứng ngay lập tức của tôi là một sựkinh ngạc vụng về và khó hiểu.

“Cái gì vậy?!” Tôi thốt Lên. Theo phản xạ,tôi cố gắng vươn tay về phía con thú khế ước của mình cho đến khi Windsom đặttay lên vai tôi. 

“Gì. Bộ ta không được phép bế cháu gái củamình à?” Chúa Tể Indrath vặn lại, giữ Sylvie bằng một tay. Nângcô rồng lên ngang tầm mắt, Chúa Tể Indrath xoay cô ấy lại trong khi kiểm tra mọigóc độ của con thú khế ước đang ngủ của tôi.

“Ta thấy ngươi không hề làm gì để đánh thức conbé. Mức mana của nó thấp đến mức khó tin, và qua cách con bé đang trong trạngthái ngủ đông ngay bây giờ, có vẻ như ngươi đã làm nó trải qua rất nhiều căngthẳng. “Đôi mắt của Chúa tể Indrath nheo lại và xuyên qua tôi, thứduy nhất khiến tôi không lùi bước là niềm kiêu hãnh của chính mình.

“Thứ lỗi cho tôi, thưa Chúa Tể. Đáng ra tôi phảinên đào tạo cho tiểu thư Sylvie khi còn ở Dicathen. Nếu theo ý muốn củangài, tôi cũng có thể bắt đầu đào tạo cô ấy ngay bây giờ.” Trước sựngạc nhiên của tôi, Windsom đã lên tiếng bảo vệ tôi, một lần nữa cúi đầu trướcngười đàn ông tóc bạc trên ngai vàng. 

“Không cần. Đích thân ta sẽ tự mình chăm sóccho… Sylvie.” Chúa Tể Indrath gạt đi, lắc đầu. Cùng với đó, một lànsóng thở hổn hển ngạc nhiên và những tiếng thì thầm to nhỏ tràn ngập khắp sảnhkhi các thành viên khác của tộc Indrath thì thầm với nhau một cách hào hứng. 

Đặt một ngón tay nhẹ nhàng lên giữa đôi mắt của Sylvie, ChúaTể Indrath không nói gì cả. Đôi mắt ông ta sáng lên, và đột nhiên Sylviegiật mình tỉnh giấc, đôi mắt cô lấp lánh trong cùng một màu tím như của ôngmình.

“Kyu?” “Papa? Con đang ởđâu đây?”

Giọng nói hoài niệm mà tôi đã không nghe thấy trong nhữngngày đầy đầu. Sylvie rõ ràng bị bối rối bởi khung cảnh xa lạ và thực tế làmột người đàn ông mà cô chưa bao giờ nhìn thấy đang ôm cô rất thân mật.

‘Chúng ta đã đi hơi xa, Sylv. Cô cảm thấy thếnào?’ Tôi truyền lại, một nụ cười hình thành trên khuôn mặt của tôi. 

“Buồn ngủ lắm ạ ~ Con có thể quay lại giấc ngủ đượckhông, Papa?’ Tôi có thể thấy đôi mắt của Sylvie đang cố mở toang khi cô ấychớp mắt mệt mỏi trước khi hoàn toàn khép lại.

“Chúa tể Indrath. Win… Ngài Windsom đã giảithích cho cháu những điều cháu cần biết, nhưng ông ấy vẫn chưa cho cháu biếtchính xác lý do tại sao cháu được đưa đến đây. Nếu chỉ đơn giản là vì mụcđích đào tạo, không phải tại một hầm ngục ở vùng sâu vùng xa ở Dicathen sẽthích hợp hơn sao?” Tôi hỏi, nôn nóng chờ đợi ông ấy trao lại cho tôi khếước thú của mình.

“Ta đã coi ngươi là một phần cần thiết sẽ giúpchúng ta chống lại Agrona và quân đội của hắn. Ta hiểu rằng ngươi cũng đãhiểu lợi ích chung trong việc chiến thắng của cuộc chiến đang đến gần, đúngkhông? Phải nói rằng, sẽ tốt hơn hết khi có một vài chuyên gia giúpWindsom đào tạo ngươi trong suốt thời gian ngươi ở đây. Hãy coi đó là mộtvinh hạnh vì chỉ những người tài năng nhất trong thế hệ trẻ mới có vinh dự đượcnhận sự đào tạo mà ngươi sẽ có được. “

“Làm sao mà ngài biết khi nào chiến tranh sẽ diễnra? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Có quá nhiều điều không chắcchắn để tôi có thể thoải mái tập luyện.

“Điều đó để ta lo. Hãy tập trung vào công cuộc luyện tậpcủa ngươi và ta sẽ thông báo cho Windsom khi đến lúc để ngươi trở về quê hương của ngươi. Chỉnhiêu đó thôi.” Chúa Tể Indrath trả lời, ra hiệu cho Windsom đưa tôi đi. 

“Chờ đã, còn Sylvie thì sao? “

“Con bé sẽ ở lại với ta cho đến khi việc đào tạo củacon bé kết thúc.” Ông ấy nói một cách thờ ơ.

“Gì cơ? Vậy sẽ phải mất bao lâu? Cháu sẽ khôngthể gặp Sylvie cho đến lúc đó ư?”

Lông mày của Chúa Tể Indrath co giật một cách thiếu kiênnhẫn khi ông ta đơn giản vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài. Trước khitôi có thể trả lời, Windsom siết chặt cánh tay tôi, kéo tôi ra khỏi hội trườnglớn.

Sau khi đi qua hai người bảo vệ, tôi giận dữ giật taymình ra khỏi Windsom. “Cuộc họp đó có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi đếnđó để Sylvie bị cướp đi và bị tất cả các thành viên Indrath coi thường? Thậtlà nhục nhã!”

Thở dài, Windsom trả lời “Những mối quan hệ giữa cậu vàcác asura rất kỳ dị và chỉ có thể hiểu như là… miễn cưỡng chịu đựng. Thực tế là chúngta không có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào một chủng tộc hạ đẳng là một vếtthương đối với danh dự của chúng ta. Đừng lo lắng, cả cậu và Tiểu thưSylvie sẽ không bị ngược đãi. Giống như Ngài Indrath đã đề cập, cậu rấtquan trọng đối với chúng ta.”

“Tôi khá chắc chắn rằng ông ấy đã nói tôi là ‘mộtphần cần thiết’ cơ.” Tôi mỉa mai, bước trở lại cây cầu mà chúng tôi đã điqua trước đó.

Đôi môi của Windsom cong lên thành một nụ cười yếu ớt. “Đithôi, có một số người ta muốn cậu gặp.”

#Kiyopon