The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8182

Chương 111

” 

Ông ấy là một conquái vật… một kẻ săn mồi đích thực.

Đó là suy nghĩ duynhất lóe lên trong đầu tôi khi ông tháo bỏ xiềng xích trên người vì sự an toàncủa tôi; và giải phóng cái áp lực khiếp đảm đó.

Nỗi sợ hãi tê liệt từtừ lan tỏa khắp cơ thể tôi như thể nọc độc chết người của một con rắn vậy. Tôinắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, siết chặt thanh kiếm của mình. Những ngọn cỏ mềmmại sắc bén gợn sóng, nhẹ nhàng đung đưa vì đôi chân run rẩy của tôi. Các cơ ởchân co giật liên tục, cố gắng chống lại thôi thúc quay người lại và chạy biếnđi. Dòng máu mặn chát tràn khắp miệng khi tôi cắn chặt môi dưới. Giương kiếmlên, tôi tiến về phía hào quang dày đặc đang tỏa ra từ người huấn luyện củamình.

Dòng mồ hôi nóng làmcay đôi mắt màu ngọc lam của tôi, nhưng tôi không dám chớp mắt. Một cách chậmrãi và đau đớn, não tôi đã gửi tín hiệu để nhấc chân lên và di chuyển một cáchthận trọng, vững vàng khi tiến về phía hiện thân của sự sợ hãi.

“Ta đến đây, Arthur.Chuẩn bị đi!” Âm thanh vang lên rõ ràng từ đám mây mù hắc ám mờ mịt.

Tôi siết chặt cơ hàmvà thét lên tiếng gầm dữ tợn mặc dù đang thiếu không khí để thở nhằm xua tan nỗisợ hãi lạnh lẽo ngự trị trong mình. “Khốn kiếp!”

Thanh kiếm màu xanh nhạttrong tay tôi cũng đơ ra khi tôi tiến gần Kordri, như thể chính nó cũng đang sợhãi. Nhưng tôi vẫn cứ bước đi, cảm giác như đang lội qua vũng xi măng chưa khôvậy.

Cuối cùng, trong phạmvi lưỡi kiếm, tôi chém xuống, hy vọng kết thúc chuyện này trong một chiêu. Dĩnhiên là đéo được rồi. Kordri đỡ thanh Dawn’s Ballad như thể nó là một cây gậyxốp vậy, ông cũng vung lưỡi kiếm của mình tạo một vòng cung. Chỉ khi thanh kiếmcủa mình sắp chạm đất tôi mới dùng nội lực để tự xoay tròn, xoáy thanh kiếm vàođầu gối Kordri.

Một nỗ lực thất bạikhác.

Thanh kiếm ngắn củaKordri dễ dàng chặn thanh kiếm của tôi, dừng nó lại chỉ ngay khi nó gần chạmchân ông ấy. Hất tung thanh Dawn’s Ballad, người huấn luyện của tôi tung cú đánhanh vào mặt tôi. Tôi có thể nghe được tiếng nguýt rõ ràng của không khí khi kịpné cú đá kia và dùng thanh kiếm của mình để tung một chiêu nữa.

Kordri quay mặt về mộtbên, khiến thanh kiếm của tôi rít qua một cách vô nghĩa bên tai ông ấy.

“Chuyển động khá hơnrồi đấy, thậm chí cả với hào khí đã được kìm nén của ta,” người hướng dẫn củatôi khen ngợi. Tôi biết ông ấy vừa khen mình, nhưng thấy ông ấy vẫn còn thảnnhiên nói chuyện trong khi né đòn khiến tôi nhếch mép trong bực dọc.

Càng ngày càng khóthở khi tôi nhận ra mình sắp đến giới hạn rồi. Thêm một cú lao tuyệt vọng vềphía Kordri là tất cả những gì tôi có thể xoay sở trước khi Dawn’s Ballad rơixuống đất, tay tôi không thể giữ nó thêm phút giây nào nữa. Tôi quỳ sụp xuống,đôi chân ngay sau đó cũng sụp đổ, tôi nghẹt thở bên trong hào quang địa ngụcnày.

“Không tồi.” Khi tiếngcủa Kordri đến tai tôi, áp lực biến mất. Không có hào khí ngột ngạt, cơ thể tôituyệt vọng hít lấy hít để không khí.

Hơn một tháng trôiqua ở thế giới ngoài kia tương đương với hơn một năm ở trong này. Một năm huấn luyệngian khổ liên tục không ngừng nghỉ với những bài giảng ngắn của Kordri là tất cảgiờ giải lao mà tôi có.

Sau khóa huấn luyện1 tháng này, tôi vẫn không có liên lạc với Sylvie. Số lần chết đi và bị buộc rờikhỏi cõi linh hồn đã giảm đáng kể. Chất lỏng xung quanh cơ thể tôi và Kordrikhiến chúng tôi hôn mê giả, thậm chí còn cung cấp dinh dưỡng cần thiết để giữgìn sức khỏe.

Lần cuối tôi phải rờikhỏi cõi linh hồn là khoảng 4 tháng ở đây, tương đương 2 tuần ngoài kia.

Kordri đã khiến tôilúc nào cũng bận rộn, nhưng thậm chí kể cả vậy, tôi không thể không lo lắng vềgia đình và bạn bè. Có quá nhiều vấn đề mà tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ, liên tụckhiến tôi hối hận khi nhớ lại. Elijah đã được đưa đến nơi không ai biết và tôithậm chí còn không chắc cậu ấy còn sống hay không. Tôi cũng không biết liệuTessia đã thức tỉnh chưa, hơn nữa tôi còn đẩy gia đình mình vào những chuyện tồitệ này…

Tôi biết điều tốt nhấtlúc này là tập luyện, nhưng nó cứ hủy hoại tôi mỗi lần nghĩ đến. Và ngoài ra,trong suốt cả năm tôi ở đây, tôi còn phải chịu đựng sát khí của Kordri, hay “King’sForce” (Quyền lực củaVua) như ông ấy gọi, đủ lâu để có thể nói vài câu ngắn gọn trước khi tôi ngã phịchxuống đất như một con cá ươn.

“Đã… tôi đã trụ đượcbao lâu rồi?” Tôi thở mạnh, cuối cùng cũng có thể thốt ra thành lời khi nằm ngửara.

“Cậu đang tiến bộ dầnrồi,” ông ấy đáp, phớt lờ câu hỏi của tôi.

Tôi ngồi dậy, quaysang đối mặt với ông ấy và tiếp tục bắt nhịp thở. “Vẫn chưa đủ lâu, đúng không?”

“Đừng quá quan trọngvấn đề thời gian. Chúng ta không nhắm đến một khoảng thời gian nhất định, hiểuchứ?” Ông ấy nghiêm giọng, nghe như đó là một lời tuyên bố chứ không phải câu hỏi.

“Giờ, lại lần nữa,nhưng không có vũ khí.”

“Lần nữa sao?” Tôithở dài, nhặt thanh kiếm của mình rồi bọc nó lại.

Kordri ném thanh kiếmcủa mình vào bãi cỏ trước khi giải thích, “Ta biết cậu thích đấu kiếm hơn, vàta cũng phải nói, thanh kiếm của cậu, Dawn’s Ballad, là một vũ khí tốt nên có,nhưng với một pháp sư, chiến đấu tay đôi vẫn là hình thức chiến đấu linh hoạtvà dễ thích nghi nhất. Đó là nếu cậu kiên trì học.”

“Một khi ta kéo rađược tiềm năng tối đa trong cơ thể con người của cậu, vai trò của ta với tưcách là người huấn luyện của cậu sẽ hoàn thành. Vì lợi ích của cuộc chiến sắp tới,ta sẽ phải uốn nắn xương của cậu, phát triển cơ bắp và rèn luyện trí óc đến giớihạn của nó để cậu sẽ trở thành hiệp sĩ bảo vệ lục địa và người thân của mình,”Kordri tiếp tục, tạo khoảng cách giữa chúng tôi. “Rõ ràng cậu đã được huấn luyệnchiến đấu cận chiến nhiều hơn một đứa trẻ thông thường. Nhưng mà, như ta đã nóitrước đó, phong cách chiến đấu của cậu chỉ phù hợp trong việc chiến đấu với mộtđối thủ duy nhất thôi.”

Tôi gật đầu tánthành. Trong kiếp trước của tôi, phần lớn các cuộc chiến của tôi đều diễn ra dướihình thức đấu 1vs1 vì nó là tục lệ ở đó. Chiến tranh hiếm khi nổ ra, và thậmchí nếu có thì các vị Vua cũng không trực tiếp tham chiến. Sau cùng thì mạng sốngcủa chúng tôi quá giá trị để có thể mạo hiểm.

“Do các asura khôngđược phép tham chiến, các hậu duệ của bọn chúng, những kẻ lai tạp nhiều dòngmáu, sẽ là lực lượng mạnh nhất. Nhiệm vụ trước mắt của cậu trong trận chiến sắptới là “chăm sóc tốt” những kẻ dị hợm mà tộc Vritra sẽ cử làm tướng hoặc các độiđặc biệt. Cậu rất mạnh, Arthur, nhưng chúng cũng thế, nên đừng nghĩ rằng chúngsẽ xếp thành hàng rồi từng người một giao chiến với cậu. Hãy luôn nghĩ rằng cậusẽ lâm vào tình huống bị bao vây bởi nhiều kẻ địch với dòng máu asura trong người,”Kordri khẳng định khi bình tĩnh lượn vòng quanh tôi với hai tay chắp sau lưng.“Tất nhiên, không giống như bây giờ, cậu sẽ không bị hạn chế sử dụng mana nên cậucó thể tự do phá hoại. Tuy nhiên, cậu cũng phải tính đến việc đồng đội mình vàdân thường ở gần đó. Cậu sẽ làm gì tiếp theo? Nếu tình huống như vậy xảy ra, hìnhthức chiến đấu vật lý kết hợp sử dụng mana chính xác và khôn ngoan sẽ là cách xửlý kẻ thù hiệu quả và đáng tin cậy nhất. Đặc biệt là khi chúng ở trình độ caohơn nhiều so với các pháp sư mà cậu đã quen thuộc.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôivào tư thế tấn công, tay trước thả lỏng, tay phải cuộn tròn thành nắm đấm.

“Bài học đầu tiên tađã dạy cậu là cách để sống sót. Cụ thể hơn là cậu phải quen được với việc chiếnđấu ở tốc độ cao hơn trong khi cố né hàng loạt những đòn tấn công. Mặc dù takhông nói với cậu ta đã kiềm chế bao nhiêu khi chiến đấu cùng cậu, ta sẽ nói sựnhạy bén của cậu đã được cải thiện đến mức ta cảm thấy đủ rồi. Bài học của cậu sauđó sẽ là chiến đấu dưới áp lực đáng kể. Chiến đấu dưới áp lực của của King’sForce (Quyền Lực Của Vua), hoặc sát khí như cậu gọi, đã tăng cường khả năng chịuđựng của cậu lên mức đáng kể so với vài tháng trước. Luôn có thời gian để cảithiện hai khía cạnh đó, nhưng giờ, đến lúc cho giai đoạn thứ ba rồi…” Giọng nóicủa Kordri nhỏ dần đi khi ông ấy dừng trước mặt tôi.

“Tầm nhìn của cậuquá hẹp, quá tập trung.” Giọng của Kordri vang bên tai tôi, như thể ông ấy ởngay phía sau tôi và tôi nhìn thấy bóng dáng mà mình đang tập trung bỗng biến mất.

Nhận ra đó chỉ là ảoảnh, tôi xoay đầu lại nhưng đã quá muộn. Một cú đánh mạnh vào lưng khiến tôingã nhào về phía trước, miệng cạp đất. Chính vào những khoảnh khắc vô nghĩa nàytôi mới không thể không ngưỡng mộ độ chân thật của cõi linh hồn này. Những túmcỏ và bụi bẩn trong miệng tôi có vị y hệt như những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đứng dậy, rên rỉkhi dãn lưng. “Tôi tưởng chúng ta không được phép sử dụng mana,” tôi nói, nhổtúm cỏ trong miệng ra.

“Ta không sử dụngmana. Hãy nhớ, đặc điểm sinh lý của ta về cơ bản là khác so với cậu. Ta sẽ kiềmchế bản thân, nhưng không thể tránh khỏi việc ta nhanh và mạnh hơn cậu. Giờ thìđến đây nào,” ông ấy chỉ dẫn, đưa tay ‘vẫy gọi’ tôi.

Ngay lập tức, tôilao về phía người hướng dẫn của mình, điều này chắc phải khiến những vận độngviên chạy nước rút chuyên nghiệp hổ thẹn lắm khi tôi ở trong phạm vi tấn công.Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ chế hoạt động của cơ thể mình đã cải thiệnkhi tập luyện với Kordri. Tôi xoay chân sau khi xoay hông để tạo càng nhiều lựccàng tốt cho cú đá này. Tung cú đấm từ tay phải, tôi có thể cảm nhận được toànbộ các cơ, gân, dây chằng và xương hoạt động một cách hài hòa như thể cỗ máy đượcbôi trơn vậy. Thậm chí không cần dựa vào mana, tôi cũng có thể tạo ra một lực đủmạnh trong cú đấm ấy để gây bất ngờ cho Kordri.

Khi ông ấy né đòntrong giây cuối cùng, tôi có thể thấy khóe môi của Kordri cong nhẹ lên khi ông ấybất ngờ cúi xuống dưới cánh tay phải của tôi.

Chưa bao giờ tôi bịném nhanh đến vậy, bất lực và đau đớn như lúc đó. Khi tôi ho vì bị đánh đến náthở, Kordri giữ tay ông ấy trên cổ tôi như thể một lưỡi kiếm vậy. Siết chặtxương sườn của mình vì tôi sợ nó sẽ vỡ thành trăm mảnh nếu không làm thế, rồitôi nghe thấy giọng nói của vị cố vấn của mình.

“Ta phải nói, đó làmột cú đấm đẹp đấy, Arthur. Cậu nghĩ mình đã dùng bao nhiêu sức mạnh cho đòn tấncông đó? Cậu nghĩ mình có thể dùng nó trong 2 ngày, 3 ngày liên tục không? Cậucó thể làm thế hàng giờ liền mà không cần nghỉ ngơi và chất dinh dưỡng ít ỏitrong cơ thể có đủ cung cấp năng lượng không?” Kordri quỳ xuống xem ‘thiệt hại’trên người tôi. “Cậu nghĩ ta đã dùng bao nhiêu sức lực để ném cậu đi? Ta phảinói một điều, khi đòn tấn công của cậu càng mạnh, ta càng tốn ít sức.”

Cắn răng chịu đựngcơn đau, tôi cố gắng đứng dậy và thủ thế.

“Một ngày tràn đầynăng lượng nhỉ? Tốt lắm,” ông ấy đáp, ‘vẫy gọi’ tôi thêm lần nữa.

Theo dõi cử chỉ củaông ấy, tôi tiến đến và tạo tư thế như thể tôi sẽ tung ra cú đấm giống trước đóvậy. Nhưng cú đấm đó chỉ để đánh lạc hướng, thay vào đó, tôi nhảy lên, trấn đầugối xuống quai hàm phải của ông ấy.

Một lần nữa, chuyểnđộng của Kordri lại thay đổi. Tôi đã quen với việc giao chiến với asura, nhưnglúc này, Kordri dùng cánh tay trái nhẹ nhàng đổi hướng đầu gối của tôi rồi néngười sang bên phải gần như là ngay tức khắc. Trong tích tắc, với chuyển độnguyển chuyển, vị cố vấn của tôi nắm lấy cổ áo sau đầu tôi, hất lên rồi quăng mạnhxuống đất, đầu đi trước.

Cả thế giới bỗng chốctối sầm lại, tai vang inh ỏi khi tôi tỉnh dậy. Một cách cẩn thận, tôi vươn lênrồi xoa bóp cổ mình, thật ngạc nhiên khi nó không gãy làm đôi với lực ném kia.

Có thể do cú va chạmvào đầu, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra loại hình chiến đấu này. Aiki…do, đúng rồi,nó giống aikido. Đó là một hình thức chiến đấu cổ xưa đã bị thất truyền do sựsuy giảm của võ thuật truyền thống và các hình thức chiến đấu đương đại được sửdụng rộng rãi. Khi trở thành Vua trong thế giới cũ, tôi đã truy cập rất nhiềutài liệu lưu trữ liên quan đến võ thuật và nghệ thuật đấu tay đôi. Tôi đã liếcnhanh qua một cuốn sách về nghệ thuật ném nhưng tôi lại chẳng để tâm mấy ngoạitrừ khái niệm tận dụng động lực của đối thủ. Tất nhiên là tôi đã áp dụng kiếnthức đó vào thực chiến rất nhiều lần, nhưng tôi không học nghệ thuật ném; nókhông hề hữu ích vào thời điểm đó.

“Chúng ta đã nói vềsự bảo tồn và phân tán mana thích hợp khi chiến đấu kéo dài, đúng chứ? Well, việcđó cũng nên được áp dụng tương tự với cơ thể cậu. Dù có bao nhiêu mana chảytrong cậu thì nó cũng không thể hoạt động như một cục pin để tăng cường sức mạnhcủa cậu được. Mana, giống như một thanh kiếm, chỉ là công cụ để kiểm soát và sửdụng. Cơ thể của cậu là trung tâm, gắn kết các công cụ đó lại để trở thành mộtchiến binh thực thụ. Giờ thì cậu đã hồi phục rồi chứ? Đến đây,” Kordri chỉ đạo.

Cạn lời, tôi trở lạivà tiến về phía vị cố vấn của mình.

“Cơ thể cậu nắm giữkhả năng của tất cả các loại vũ khí,” Kordri giải thích, rồi vào thế tiến công.“Ví dụ, nắm đấm của cậu có thể trở thành một cây búa hoặc cái dùi cui, đủ mạnhđể có thể phá vỡ các bức tường,” ông ấy nói, tung một cú đấm đơn giản.

Né đòn đầu tiên, tôihạ trọng tâm của mình rồi tung cú đấm về giữa ngực của ông ấy.

Với một chuyển độngmượt mà, uyển chuyển, Kordri xoay mình, vòng tay quanh cánh tay tôi vừa tấncông và chuyển hướng nắm đấm của tôi bằng cái búng tay. “Nó cũng có thể trởthành một cái roi khóa chặt và làm chệch hướng đòn tấn công của đối thủ.”

“Tay cậu có thể làmlưỡi kiếm, chân, rìu, tất cả phụ thuộc vào người dùng,” Kordri vừa nói vừa đặtlòng bàn tay lên lưng tôi. “Và cũng có thể là một khẩu pháo, có khả năng nổbanh xác kẻ thù thành từng mảnh. Bảo vệ mình bằng mana, Arthur. Ta cho phép đấy.”Ông ấy chỉ dẫn.

Tôi bọc mình trong lớpmana, tập trung vào khu vực lòng bàn tay Kordri đang đặt lên.

Tiếng nổ đinh tai nhứcóc của hàng rào âm thanh bị phá vỡ gần như làm tôi lãng quên cơn đau lan khắpcơ thể khi đang bay lơ lửng trên không trung như một viên đạn. Không thể biếtđược tôi đã gãy bao nhiêu cái xương, bao nhiêu cơ quan nội tạng đã vỡ tan khi mắttôi tối sầm lại và cảm thấy cơ thể mình bị hút ra khỏi cõi linh hồn.

Khi mở mắt ra, tôi lạiở trong cái hang quen thuộc, ướt đẫm chất lỏng kỳ lạ như mồ hôi của chính tôi vậy,và có lẽ là nước mắt nữa. Một cơn buồn nôn sau đó như thể Kordri thực sự vừa đấmmột lỗ xuyên qua xương ức và tôi oằn người về phía trước, nôn bất cứ thứ gìtrong bụng ra.

“Ự”, tôi rên rỉ, cốthu mình lại. Kordri vẫn ở trước mặt, thể hiện vẻ mặt thương cảm, nhưng rồi ôngnhìn ra phía sau tôi.

“Ah, đây rồi,” ông ấynói rồi đứng dậy.

Nhìn xung quanh, tôibắt gặp Windsom và bóng dáng của ai đó mà tôi không nhận ra. Một cậu bé, cao chừng5 feet, khoảng 7 tuổi là cùng, bước về phía chúng tôi rồi cúi đầu kính cẩn. Đầucậu nhóc giống Kordri, nhưng chỉ có 2 mắt màu nâu hạt dẻ. Nó gầy nhưng không ốmyếu, với thân hình săn chắc ngon nghẻ không hợp với gương mặt trẻ con kia. (mặt học sinh body phụ huynh)

“Xin thứ lỗi vì sựmuộn màng này, thưa sư phụ,” cậu bé nói, ngẩng đầu lên trước khi ngó nghiêngsang tôi. Tôi có thể thấy cặp mắt ấy một lần nữa, khi nó nhìn chằm chằm vào tôimột cách giễu cợt.

Thật ngớ ngẩn nếu nổigiận với đứa trẻ còn ít tuổi hơn em gái mình, vậy nên tôi chỉ nhướn mày cho quarồi quay lại đối diện với Kordri.

“Đứa trẻ là ai thế?”tôi hỏi.

“Arthur, ta muốn cậu gặpTaci… đối tác huấn luyện mới của cậu.”

#Huỳn