The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 29: Mong muốn của một người cha và người phủ nhận nó

“Ừm, trước tiên cho cháu hỏi lý do được không ạ?”

“Được thôi… Có lẽ tôi nên kể cho cậu nghe.”

Nghe lời tôi, Daisuke-san không tỏ vẻ phản đối, mà ngước nhìn bầu trời đang đổi màu, như thể đang nhớ lại điều gì đó.

“Cậu có nghe chuyện Rika đã từng bị bắt cóc chưa?”

“…Vâng, Rika đã kể cho cháu ạ.”

“Ừm… Vậy à, con bé kể đến mức đó sao.”

Daisuke-san hơi bất ngờ trước câu trả lời của tôi.

Nhưng chỉ một thoáng sau, ông ấy bắt đầu kể về một phần quá khứ của Suzuse mà tôi chưa biết.

“Vậy, cậu có biết kẻ chủ mưu - chính xác là người hỗ trợ vụ bắt cóc đó - là một gã từng làm quản gia cho Rika không?”

“Hả?”

Quản gia của Suzuse?

Suzuse chỉ kể lại rằng Daisuke-san đã bị lừa vào bẫy và dẫn đến vụ bắt cóc. Vì chuyện đó, ông trở nên quá bảo bọc cô ấy.

Nhưng những người thân cận của Suzuse lại liên quan đến vụ việc?

Suzuse chưa từng nhắc một lời nào về chuyện đó…

“Nhìn vẻ mặt cậu, chắc cũng không biết đến mức đó nhỉ.”

“…Vâng.”

“Ừ, cũng không trách được… Rika không biết - à không, đúng hơn là không nhớ. Có vẻ là do ảnh hưởng từ vụ tấn công đó, con bé đã bị mất trí nhớ phân ly, quên sạch mọi ký ức liên quan đến gã đó.”

Lời nói của ông như một cú sốc.

Suzuse bị mất trí nhớ phân ly?

“…Suzuse bảo vụ việc đó đã được giải quyết ngay lập tức. Rằng cô ấy không bị làm sao cả.”

Vậy mà lại bị mất trí nhớ phân ly?

Mất trí nhớ phân ly không phải chuyện thường xảy ra… Trừ khi có một chấn thương tâm lý quá lớn hay một áp lực gì đó.

Như tôi vậy, khi còn nhỏ tôi đã bị bắt cóc, rồi phản kháng và bị đâm.

Tôi vô thức xoa bụng mình.

“Ừ… Đúng vậy. May mắn là Rika không bị sao, vì chúng tôi cứu được con bé trước khi mọi chuyện tệ hơn… Nhưng giờ nghĩ lại thì tôi vẫn rùng mình. Đó là lỗi của tôi. Nếu tôi hành động khéo léo hơn… Nếu tôi nghi ngờ sớm hơn, có lẽ tâm hồn của Rika đã không bị tổn thương.”

Nói vậy, gương mặt của Daisuke-san tràn đầy vẻ đau khổ.

“Ngày ấy, tôi có Alicia và Rika, hai người là những tài sản quý giá nhất của tôi và không gì sánh được, tôi hạnh phúc lắm. Công việc cũng thuận buồm xuôi gió, mọi thứ như ở trên đỉnh vậy.”

Daisuke-san cười, vẻ mặt khác hẳn lúc trước.

“Nhưng mọi thứ quá suôn sẻ cũng không hẳn là tốt. Một số người ghen ghét, đố kỵ, mà tôi thì bận rộn, chẳng thể chăm sóc Rika nhiều.”

Gia đình hạnh phúc với người vợ xinh đẹp, cô con gái đáng yêu, với sự nghiệp thăng hoa. Với những kẻ không được như vậy, chắc chắn họ sẽ đố kị và dễ dàng xem đó là cái cớ để trút giận.

Nghĩ lại những cuốn sách trong thư phòng. Có lẽ chúng là kết quả của việc Daisuke-san cố gắng hiểu con gái mình, tìm cách làm điều tốt nhất cho cô ấy, dù thời gian có ít ỏi đi chăng nữa.

“Đúng lúc đó, một người quen của tôi giới thiệu một gã để làm quản gia, và tôi đã thuê hắn.”

Nói rồi, Daisuke-san thở dài đầy tiếc nuối, như thể quyết định đó là một sai lầm lớn.

“Gã đó làm việc khá tốt, chăm sóc Rika khi tôi vắng nhà. Alicia cũng ấn tượng với năng lực của hắn… Chỉ có Rika là không muốn gần gũi với hắn lắm.”

“Vậy sao ạ?”

“Ừ. Người ta thường bảo trẻ con nhạy cảm hơn người lớn… Giờ nghĩ lại thì, có lẽ Rika đã nhận ra được ác ý sâu bên trong con người gã đó.”

“Nghe đến đây, ngoài thái độ của Rika, mọi thứ dường như khá bình thường.”

“Ừ, đúng vậy. Giờ mới đến phần chính. Đó là một ngày mà tôi không thể quên, sinh nhật năm Rika 5 tuổi.”

Daisuke-san bắt đầu kể lại quá khứ bí mật đó, những chuyện mà Suzuse đã quên.

“Người quen kia đã đề nghị tổ chức tiệc. Lúc đó, Alicia về nhà thăm bố vì ông bị bệnh, nên không có mặt. Tôi quyết định đưa Rika đến địa điểm tổ chức.”

Cách ông nói “quyết định đưa đến” khiến tôi nghĩ khả năng đã xảy ra chuyện gì đó trên đường.

“Trên đường đi, chúng tôi bị tấn công.”

“!”

“Chiếc xe bị tông, tôi bị thương, còn Rika ngồi khóc bên cạnh, gọi ‘Bố ơi, bố ơi!’ không ngừng.”

Lời nói của ông ấy khiến tôi bất giác nhớ lại cảnh tai nạn - khung cảnh đã cướp đi mạng sống của mẹ tôi.

‘Mẹ ơi? Mẹ! Không được, mẹ phải tỉnh lại cho con!’

‘Haruto? Không sao đâu… Mẹ sẽ… bảo vệ con…’

“Gã quản gia đã đánh ngất Rika và mang con bé đi.”

“!”

Lời Daisuke-san kéo tôi khỏi ký ức đau buồn đó.

“Chưa hết, kẻ đón gã quản gia cùng Rika lên xe chính là người quen đã giới thiệu hắn.”

“Sao lại thế được!”

Nghe tôi hỏi, mắt Daisuke-san rực lên giận dữ.

“Hắn nhắm đến Alicia!”

Hóa ra gã quen biết đó thầm yêu Alicia-san từ lâu, không thể dứt bỏ cái tình cảm méo mó đó. Hắn cài gã quản gia vào để thu thập thông tin nhà Suzuse, chuẩn bị cho thời cơ triển khai kế hoạch.

Hôm đó, hắn định bắt cóc Alicia-san để chiếm đoạt cô, nhưng vì cô ấy vắng mặt do bố bệnh, hắn đã đổi kế hoạch, nhắm đến Rika và định giết Daisuke-san.

“Nhưng cuối cùng, hắn quá sơ suất và không giết được tôi.”

Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu.

Gã đó là một tên khốn nạn không thể cứu vãn nổi.

“…Thật đê tiện.”

“Ừ, đê tiện. Nếu không có thông tin báo từ trước, tôi không dám nghĩ Rika sẽ ra sao. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy thật kinh tởm.”

Tôi đồng ý.

Chỉ nghĩ đến cảnh Rika bị bắt, và đám người ấy làm gì với cô, cũng đã đủ khiến tôi rùng mình.

“Thông tin báo trước đó là gì ạ?”

“Một người bạn cũ của tôi. Cô ấy cảnh báo nên cẩn thận với gã quản gia và người quen kia. Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng Rika rất quý cô ấy, nên tôi chuẩn bị từ trước. Nhờ vậy, tôi đã không chết, và còn cứu được Rika trước khi con bé bị đưa đến dinh thự của hắn. Dĩ nhiên, gã quản gia, tên lập kế hoạch đó, và tất cả những kẻ liên quan đều bị tôi nghiền nát.”

Tôi không biết số phận họ ra sao, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Daisuke-san, chắc chắn mấy tên đó không có một cuộc sống tử tế đâu.

“Nhưng vết thương từ vụ việc không dừng lại ở đó. Khi tỉnh dậy, Rika đã mất ký ức… vì tôi.”

“Vì Daisuke-san ạ?”

“Ừ… Bác sĩ nói, có lẽ do thấy người tôi đầy máu, Rika bị mất trí nhớ phân ly.”

“...”

Thật đau lòng.

Bản thân bị tấn công, con gái bị bắt cóc đã đủ khổ sở, vậy mà còn để lại vết thương tâm lý không lành.

“Có phải là vì thế mà Daisuke-san muốn giữ Rika tránh xa đàn ông không?”

“Ừ… Tôi không muốn Rika phải trải qua chuyện đó một lần nữa. Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng quá khứ và lý lịch người đó, chỉ cho phép những người thực sự đáng tin ở gần chúng tôi. Hơn nữa, tôi không biết khi nào những ký ức kinh hoàng đó của con bé sẽ quay trở lại… Nếu đã quên, cứ hãy quên đi có khi còn tốt hơn.”

Hóa ra là vậy.

Sự bảo bọc thái quá không chỉ vì vụ bắt cóc, mà còn để ngăn ký ức của Rika bị khơi dậy, và vì cảm giác tội lỗi của Daisuke-san.

Không muốn con gái phải chịu đựng lần nữa - đây là cảm xúc tự nhiên của một người cha.

“Nhưng từ khi con bé đi làm thêm, Rika bắt đầu thay đổi. Đặc biệt, con bé chưa bao giờ nhắc đến đàn ông, nhưng khi nói về cậu, tôi thấy nó… Và tôi nhớ lại vụ bắt cóc. Và tôi sợ, như gã quản gia đó, cậu sẽ làm tổn thương Rika.”

Hóa ra đó là lý do mà ông ấy nhìn tôi một cách đầy thù địch.

Giờ thì tôi đã hiểu.

“Tôi biết mình hiểu lầm, nhưng cảm giác tuyệt vọng và giận dữ ngày đó không thể diễn tả bằng lời được. Nên tôi xin cậu, hãy chia tay với Rika được không.”

Tôi phần nào hiểu cảm xúc của Daisuke-san.

Vì tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự.

Nhưng chính vì vậy, tôi cần phải sửa sai cho ông ấy.

“Cháu không thể làm thế.”

“…Vì cậu yêu con gái của tôi sao?”

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Daisuke-san.

“Không phải ạ.”

“? Hai người không phải người yêu sao?”

“Đó chính là hiểu lầm. Cháu và Rika Suzuse - không phải là người yêu, chỉ là đồng nghiệp thôi ạ.”

Nghe vậy, Daisuke-san mở to mắt, ngạc nhiên.

“Trước tiên thì, cháu không những không thích Suzuse, mà còn thấy khó chịu với cô ấy nữa.”

“Cái gì?”

“Cô ấy lúc nào cũng trêu chọc cháu, và không coi cháu là tiền bối.”

“R-Rika trêu chọc cậu ư?”

Daisuke-san lúng túng trước lời nói của tôi.

Cũng dễ hiểu thôi.

Suzuse trước mặt ông ấy thì sẽ không bao giờ hành xử như thế.

“Đúng vậy. Giờ thì đỡ hơn, nhưng trước đây cô ấy còn ngây ngô, khiến cháu cũng khổ sở không ít.”

“Hả, ơ… Vậy cậu và Rika…”

“Đúng vậy. Vốn dĩ chúng cháu chẳng có quan hệ gì ạ.”

“Vốn dĩ?”

Tôi gật đầu.

Thành thật mà nói, đây là chuyện gia đình của họ, tôi không định can thiệp đâu.

Nhưng sau khi thấy gương mặt đó của Suzuse, và biết chuyện của cô ấy, tôi không thể không dính vào.

Hơn nữa-

“Daisuke-san muốn Rika bỏ công việc làm thêm, nhưng điều đó có đúng không ạ?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Tại vì cô ấy có bạn trai sao? Nếu vậy thì, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Nên chú rút lại lời nói đó được không?”

Daisuke-san lắc đầu phủ nhận.

“Không được.”

“Tại sao ạ?”

“Dù chuyện bạn trai đó là hiểu lầm, tôi cũng không muốn Rika đi lại ngoài đường vào đêm hôm khuya khoắt như vậy.”

Đó là suy nghĩ tự nhiên của một người cha khi có một người con gái ở tuổi trưởng thành.

Đất nước này tưởng như yên bình, nhưng thực tế, nhiều vụ việc không được công khai vẫn xảy ra hàng ngày.

Chẳng ai biết khi nào mình sẽ bị cuốn vào những rắc rối đó.

“Cháu đưa cô ấy về một đoạn thì sao ạ?”

“Cậu không phải bạn trai mà đưa con bé về, điều đó khiến tôi càng lo hơn đấy.”

Ừ, ông ấy nói cũng có lí.

Không phản bác được rồi.

“Vậy sao…”

“Vậy, làm ơn nói với Rika rằng hãy bỏ công việc đó đi.”

“Ý chú là bảo Rika bỏ việc ạ?”

“Ừ.”

Daisuke-san nói đúng, làm vậy kahr năng sẽ an toàn hơn.

Bị phản bội, rồi con gái ông bị bắt cóc, lo sợ chuyện đó lặp lại là điều dễ hiểu thôi.

Nhưng, nó có thực sự là vì Rika sao?

Rika từng có một quá khứ đau buồn, có lẽ đã chịu đựng nỗi đau này đến mức mất đi ký ức.

Nhưng Rika bây giờ đang cố gắng hết mình mỗi ngày.

Ban đầu cô ấy chẳng biết gì cả, nhưng cô luôn luôn ghi chép, hỏi han, từng bước một học việc.

Không đi trễ giờ, không nghỉ ngày nào, và giờ đã trở thành một nhân viên xuất sắc, thậm chí còn có cả fan.

Điều đó sẽ không thể làm được nếu cô ấy không nghiêm túc.

Và nụ cười đó khi cô ấy làm việc… Chắc chắn vì cô ấy thực sự hạnh phúc.

Quan trọng nhất, chính Rika nói rằng cô không muốn bỏ việc.

“Cháu từ chối.”

Vậy thì, với tư cách là tiền bối của cô ấy, tôi phải làm điều này cho hậu bối, đúng không?

“Cậu chẳng liên quan gì mà, đúng không? Cậu còn bảo khó chịu với Rika nữa. Sao lại vì cô ấy mà…”

“Lý do thì cháu đã nói rõ rồi.”

Tôi từ từ bước tới, đứng trước mặt Daisuke-san.

Nhìn thẳng vào mắt ông ấy, tôi nói.

“Vì cháu không chấp nhận cái suy nghĩ tự cho mình là đúng của chú ạ.”

Một lời tuyên chiến.