“Vậy có nghĩa là cậu không đồng ý với suy nghĩ của tôi sao? Vừa rồi cậu nói như thế à?”
Daisuke-san nhìn tôi chằm chằm, giọng nói pha chút giận dữ.
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Tôi không chịu thua, cũng nhìn thẳng vào mặt ông ấy.
Thấy thái độ mat day của tôi, Daisuke-san cười khẩy qua mũi.
“Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu thì biết cái vẹo gì chứ?”
Thái độ của ông ấy như thể đang nhìn xuống một kẻ thấp kém hơn mình ấy.
Thấy vậy, tôi lại càng thêm chắc chắn.
“À, thì ra là vậy. Daisuke-san, vậy ra chú luôn có cái suy nghĩ rằng trẻ con chỉ cần được bảo vệ thôi ạ?”
Nghe những lời tôi nói, Daisuke-san nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Chẳng phải đúng là như thế sao? Trẻ con thì cần được những người được người lớn bảo vệ. Và người lớn thì có nghĩa vụ phải bảo vệ chúng… và để không còn bao giờ có thể xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Chắc hẳn ông ấy đã rất hối hận, đã tự trách bản thân rất nhiều lần.
Vẻ mặt đau khổ đó hằn sâu trên gương mặt của Daisuke-san lúc này đã khiến tôi nhận ra được điều đó.
Tôi chưa từng trải qua những cảm giác đó của ông ấy, nên tôi không dám nói mình có thể hiểu hết được cảm xúc của Daisuke-san.
Nhưng vì tôi cũng từng có những trải nghiệm tương tự, nên tôi có thể phần nào hiểu được những nỗi đau mà ông ấy đang mang trong lòng.
Và tôi cũng đoán được rằng chính vì thế mà Daisuke-san lại hành động như hiện tại.
Nhưng mà…
“Trẻ con cũng không thể mãi là trẻ con đâu ạ. Trẻ con cũng lớn lên, cũng trưởng thành thôi ạ.”
Tôi nghĩ rằng hành động của ông ấy giống như đang gián tiếp tước đi cơ hội trưởng thành của Suzuse vậy.
Sống một cuộc sống an toàn, được ai đó chăm sóc như chim trong lồng thì thật sự là rất dễ dàng. Thoạt nhìn, có vẻ như đó là một điều rất hạnh phúc.
Nhưng liệu đó có thực sự là cuộc sống hay không? Liệu ở đó có chỗ cho những ý chí của bản thân hay không?
Trong cuộc sống, con người phải đi qua rất nhiều thứ và có được rất nhiều kinh nghiệm lẫn trải nhiệm.
Có người tốt, nhưng xen lẫn đó cũng có người xấu, thậm chí còn có những người làm những điều sai trái nữa.
Nhưng chính từ những trải nghiệm đó, con người có thể học hỏi và áp dụng những kinh nghiệm và trải nghiệm đó cho tương lai.
Tất nhiên, cũng có những kẻ chẳng học được gì cả, và thậm chí còn chẳng muốn học nữa, họ cũng chỉ biết chạy theo những dục vọng và phạm tội. Nhưng vẫn còn phần lớn người đều biết cách biến những thất bại lẫn thành công của mình thành những bài học để tiếp tục tiến về phía trước một cách vững vàng hơn.
Vậy thì trốn tránh những điều đó để làm gì chứ?
Dù có trốn tránh được bây giờ, thì lần sau thì sao? Lần sau ổn, nhưng lần sau nữa thì sẽ thế nào đây?
Không ai có thể trốn tránh mãi được.
Rồi cũng sẽ có lúc giới hạn.
Cuối cùng thì, cuộc sống là như thế đấy, dù nó có bất công đến đâu, nó vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi ta chết đi.
------------------
Có người từng nói rằng “cuộc sống như là cuộc chiến”, và tôi cũng nghĩ điều đó rất đúng.
Chừng nào chúng ta còn sống, chúng ta vẫn phải không ngừng đấu tranh - không chỉ là với chính mình, với môi trường xung quanh mà còn với các mối quan hệ, với xã hội, và với rất nhiều thứ khác nữa.
Tôi cũng từng suýt gục ngã khi mẹ ra đi… Nhưng dù có vậy, tôi vẫn cố gắng vùng vẫy, cho dù có lúc tưởng chừng không chịu nổi và gần như đã bỏ cuộc.
Nhưng rồi, vào ngày hôm đó - ngày mà tôi gặp chị Miku - tôi như được tiếp thêm dũng khí, và giờ đây tôi đã đứng dậy được, rồi có thể ngẩng đầu tiến về phía trước.
Và điều đó, cũng đúng với Suzuse bây giờ.
Tôi tin rằng hiện tại, Suzuse đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời mình.
Nếu như trước đây, Suzuse nghe theo lời của Daisuke-san thì rất có thể sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
Thậm chí, cô ấy còn có thể hạnh phúc mãi mãi(?).
Nhưng chắc chắn một điều rằng, Rika Suzuse - người mà tôi từng thấy ở 'Milanoir' sẽ không xuất hiện.
Dù có là cha mẹ, cũng không ai được quyền tước đoạt đi tương lai hay tiềm năng của con cái mình.
“Quan trọng hơn, chính Suzuse đã nói muốn bỏ điều đó sao? Chú có nghĩ rằng cô ấy thực sự muốn từ bỏ không, Daisuke-san?”
“Chuyện đó…”
Đúng như tôi nghĩ.
Suzuse từng nhờ tôi giúp cô ấy để cô không phải bỏ công việc này. Nhưng nếu sâu trong lòng, Suzuse thực sự muốn từ bỏ nó, thì tôi cũng chẳng còn cách nào cả.
Nhưng qua phản ứng vừa rồi của ông ấy, tôi đã hiểu.
Đây chỉ là quyết định đơn phương của Daisuke-san.
Vậy thì mục tiêu của tôi là thuyết phục Daisuke-san dừng lại, hoặc ít nhất là suy nghĩ lại.
“Suzuse có lẽ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cô ấy còn chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm, và còn nhỏ con nữa. Nhìn cô ấy như baby cũng chẳng có gì lạ… Ơ?”
Tôi chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ từ phía bên kia… Hay là do tôi tưởng tượng thôi?
“Nhưng mà, cô ấy cũng đang cố gắng hết mình với công việc bán thời gian này đấy ạ. Lúc đầu, đúng là cô ấy có hơi ngây ngô thật, và còn mắc nhiều lỗi nữa. Nhưng mỗi khi mắc lỗi, cô ấy vẫn đàng hoàng xin lỗi, ghi chú cẩn thận để không lặp lại sai lầm đó, đặt câu hỏi, và luôn luôn tìm cách cải thiện công việc theo cách của riêng mình. Cô ấy còn biết quan tâm, như là chủ động hỏi thăm khách hàng đang gặp khó khăn, hay tinh tế giúp đỡ những người khuyết tật. À, trừ cái tật hay trêu chọc cháu ra thì cô ấy còn biết giữ khoảng cách đúng mực, không làm những điều cháu thực sự không thích ạ.”
Nghe những lời tôi nói, Daisuke-san tỏ ra ngạc nhiên.
“Cậu… không phải cậu không ưa Rika sao?”
“Đúng là cháu không thích cô ấy lắm. Nhưng dù không thích, cháu vẫn đã thấy được sự cố gắng của cô ấy, vẫn hiểu được những nỗ lực của cô ấy. Daisuke-san, chú có thực sự nhìn thấy Suzuse vẫn đang ngày càng cố gắng tiến về phía trước không?”
“!”
“Cô ấy từng nói với cháu, rằng cô ấy muốn trưởng thành để bố mẹ có thể yên tâm. Đó là lý do cô ấy tìm công việc làm thêm này.”
“…Rika nói thế ư?”
Có vẻ ông ấy không biết gì về chuyện này rồi.
Nghe lời tôi, Daisuke-san cúi mặt, trông như vừa nhận một cú sốc.
Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu ông ấy không mảy may động lòng trước những lời tôi nói, có lẽ tôi đã phải dùng biện pháp mạnh mẽ hơn. Nhưng ít nhất thì, Daisuke-san đã bị lay động bởi lời nói của tôi.
“Chú vẫn định phớt lờ cảm xúc của cô ấy sao, Daisuke-san?”
“Nhưng… nếu lại xảy ra chuyện gì, tôi sẽ…”
Chắc chắn, sâu trong lòng ông ấy là những hối tiếc từ quá khứ.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng những hối tiếc ấy không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Dù có bao nhiêu điều tốt đẹp xảy ra, dù tương lai có hạnh phúc đến đâu, quá khứ đã xảy ra thì không bao giờ có thể thay đổi.
Dù có khao khát đến thế nào, ta cũng không thể quay lại quá khứ.
---------------
Sau khi mẹ mất, tôi đã hối hận rất nhiều, rất nhiều lần, đến mức trái tim tôi như bị xé nát thành từng mảnh.
Tôi từng ước rằng mình có thể quay về khoảnh khắc ấy, làm lại mọi thứ. Nếu lúc đó tôi hành động, có lẽ tương lai đã khác rồi…
Tôi thậm chí còn chưa từng muốn giết kẻ đã gây ra vụ tai nạn đó, và tôi cũng đã định làm như thế.
…Nhưng tôi không làm được.
Nếu tôi giết người đó, giống như cách mẹ tôi ra đi, liệu mẹ tôi cũng có quay trở lại không?
Nếu tôi khiến kẻ đó chịu những đau đớn tương tự, liệu tôi có được cứu rỗi không?
Có lẽ tôi sẽ chỉ thấy nhẹ nhõm. Có thể đó sẽ là động lực để tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau đó thì sao? Chỉ còn lại một sự trống rống và tội lỗi vì đã giết người, và sự phản bội với mạng sống mà mẹ đã hi sinh vì tôi.
Vì thế, tôi của ngày xưa, dù có đau đớn đến thế nào, vẫn chọn cách bước tiếp.
Vì chỉ có tương lai là thứ tôi có thể thay đổi.
---------------
“Daisuke-san, chú đừng ép buộc cô ấy phải gánh vác những hối tiếc của chú.”
“Hả?”
Nghe lời tôi, ông ấy phản ứng như thể bị nói trúng tim đen vậy.
Hối tiếc không phải thứ để đẩy cho người khác gánh vác, cũng không phải là thứ để chia sẻ.
Nó chính là nghiệp mà chính bản thân ta phải mang theo suốt đời.
“Cháu hiểu… những cảm xúc của chú, Daisuke-san.”
“Cậu thì hiểu cái gì chứ!”
“Cháu hiểu mà! Vì chính cháu… đã đánh mất người mẹ yêu quý vì sự ngu dốt của mình!”
“! Cậu…”
Biết được quá khứ của tôi, ông ấy hít vào một hơi, kinh ngạc.
“Đúng vậy… Cháu đã luôn sống trong sự hối hận dày vò, cố gắng giữ trái tim mình không tan vỡ, sống theo những lời mẹ dặn lúc lâm nguy… hay ít nhất, cháu đã nghĩ mình làm được điều đó.”
“Nghĩ?”
“…Vâng.”
Hình ảnh mẹ mỉm cười lần cuối hiện lên trong tâm trí tôi.
“... Cháu nhận ra rằng, từ một lúc nào đó, cháu đã dùng mẹ như một cái cớ để lẩn trốn những điều đó. Trốn tránh những điều đau đớn, những thay đổi… vì khi trốn tránh thì sẽ dễ dàng hơn.”
“…”
“Nhưng rồi có người đã nói với cháu rằng trốn tránh cũng chẳng mang lại một kết cục tốt đẹp đâu. Nếu biết rằng mình đau đớn, hãy dũng cảm và thay đổi nó.”
Tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ và những lời nói của chị Miku.
“!”
“Daisuke-san, cháu không có ý phủ nhận hoàn toàn suy nghĩ của chú, và có lẽ một người ngoài như cháu cũng chẳng có tư cách gì để làm thế. Nhưng mà…”
Tôi nhớ lại những ngày đã qua khi ở bên Suzuse.
Hình ảnh cô ấy luôn tươi cười, đôi lúc phồng má khi giận dỗi, hay trêu chọc tôi như một hậu bối phiền phức.
“…Chỉ cần một chút thôi, chú có thể nghĩ đến Suzuse của hiện tại thay vì Suzuse của ngày xưa có được không, Daisuke-san?”
“Suzuse của hiện tại à…”
“Đúng vậy. Cô ấy không chỉ mãi là đứa trẻ chẳng làm được gì đâu. Dáng người… thì đúng là có nhỏ thật, nhưng tâm hồn cô ấy đang trưởng thành. Cách suy nghĩ chắc chắn cũng chín chắn hơn so với hồi nhỏ. Và quan trọng nhất, cô ấy có thể làm được nhiều thứ hơn chú nghĩ đấy.”
Nghe lời tôi, Daisuke-san chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì chú không thể cứ mãi đối xử với cô ấy như ngày xưa được. Chú cần phải tương tác với cô ấy bằng những cách phù hợp nhất với con người cô ấy bây giờ, và chỉ với một khoảng cách vừa đủ thôi. Nếu không, chú cũng chỉ khiến cô ấy thấy chú là một người cha độc đoán, chỉ biết ràng buộc cô ấy một cách vô lý. Thực tế thì cô ấy cũng vẫn hơi cảm thấy phiền phức về chú đấy.”
“Gì cơ, Rika… nó nghĩ về tôi như vậy sao…”
Daisuke-san tỏ ra sốc với điều này hơn hết thảy bất kỳ lời nào mà tôi từng nói trước đây.
“…Hà…”
Nhưng chỉ một lúc sau, ông ấy đã lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần và thở dài một tiếng.
“Ở tầm tuổi này mà vẫn còn bị một đứa trẻ dạy dỗ đến như vậy, tôi thật sự không ngờ luôn đấy.”
Ông ấy lẩm bẩm, giọng vừa ngạc nhiên vừa như trút được gánh nặng.
“…Ừ thì, những dịp như thế này cũng hiếm mà, Daisuke-san.”
Hiếm khi có trường hợp người lớn bị trẻ con dạy dỗ lắm.
Và với một đứa trẻ như tôi, thì làm chuyện này cũng chẳng dễ chịu tí nào.
“Nhưng khi nói chuyện với cậu, tôi cũng đã nhận ra rằng việc áp đặt cảm xúc của mình lên Rika là sai. Tôi cứ nói là vì Rika, nhưng có lẽ từ một lúc nào đó, tôi đã lợi dụng lí do đó để xoa dịu cảm giác tội lỗi của mình.”
“…Daisuke-san.”
“Quan trọng hơn, Rika mà cậu nói nghe thật vui vẻ nhỉ, khác hẳn Rika mà tôi biết đấy.”
Thật vậy sao?
Tôi thì nghĩ cô ấy chỉ thoải mái khi ở cạnh tôi mà thôi. (Trans: tự tin thế)
“Cô bé có lẽ đã cố gắng rất nhiều để trở thành một đứa con ngoan trong gia đình… vậy mà tôi lại chẳng nhận ra. Tôi đúng là một người cha thất bại mà.” (poor dad)
“Không! Không phải vậy đâu, Daisuke-san!”
Tôi định nói tiếp rằng không phải thế thì...
“Không phải vậy đâu ạ!”
Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu, từ phía sau một góc khuất, Suzuse xuất hiện cùng Alicia-san, cất tiếng phủ nhận lời nói của Daisuke-san.