The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

24 160

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

153 3935

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

(Đang ra)

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

飯田栄静

Đây là câu chuyện về Natsuki Yura, người chiến đấu với tư cách là anh hùng ở thế giới khác, quay lại trái đất để tận hưởng tuổi trẻ, nắm giữ sức mạnh của người hùng và gặp gỡ những người phụ nữ quyến

58 527

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

19 430

Những mối quan hệ đã đổi thay và một quá khứ không thể phai nhòa - Chương 2: Cô Gái Đã Thay Đổi và Cô Gái Không Thay Đổi

Nào mấy con giời đợi lâu chưa:))

----

“Chào buổi sáng.”

Khi đến trường và bước vào lớp, tôi lên tiếng chào cả lớp một câu.

”...”

Dù vẫn còn rất sớm nhưng trong lớp đã lác đác vài bạn học rồi, họ thoáng nhìn về phía tôi khi nghe thấy lời chào đó, nhưng ngay khi nhận ra đó là tôi, họ không những không đáp lại mà còn quay lại với việc của mình.

“Hà.”

Tôi nghĩ thầm, giá như họ đáp lại lời chào dù chỉ một chút thì... nhưng đối với họ, một kẻ hướng nội như tôi mà có thể quen biết với những người nổi tiếng như Hinamori-san và Enomoto-san thì chắc hẳn tôi là cái gai trong mắt mọi người.

Thực tế thì khi biết tôi quen hai người họ, một vài bạn trong lớp đã tiếp cận tôi với ý định lợi dụng cái mối quan hệ đó. Nhưng vì động cơ của họ quá rõ ràng, tôi thẳng thừng từ chối tất cả.

Cứ tiếp tục như vậy mà chẳng biết từ lúc nào, tôi trở thành mục tiêu của những lời nói xấu như "tên không biết đọc tình huống" hay là "kẻ nhàm chán" hoặc "trai tân hướng nội", và vị trí của tôi trong lớp dần dà trở thành như bây giờ đây.

Maa, tôi cũng chẳng bị làm phiền gì cả nên vẫn khá là thoải mái, và tôi cũng không hối hận về hành động lúc đó đâu, nên không sao cả.

Nhưng quan trọng hơn, tôi có một việc cần phải xác nhận.

“Ừ.”

Tôi đã đoán được Hinamori-san sẽ không có mặt vì sáng nay đã gặp cô ấy. Nhưng còn Enomoto-san thì tôi không chắc.

Nhìn quanh lớp, có vẻ như cô ấy vẫn chưa đến lớp.

'May quá'

Thực ra, tôi vẫn chưa quyết định được mình nên đối mặt với cô ấy như thế nào đây.

Thứ Bảy vừa rồi, khi tôi đã khiến cô ấy hiểu ra, tôi nghĩ việc phớt lờ hay lạnh lùng với cô ấy là đúng. Nhưng nhớ lại tình huống lúc chia tay hôm đó, tôi có một linh cảm là nếu chúng tôi gặp lại thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như trước nữa, và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.

Cho đến khi tôi đọc được tin nhắn cô ấy gửi tối hôm qua.

“Mình đúng là…”

Nếu tôi giả vờ như không thấy tin nhắn và giữ thái độ như hôm đó, mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại không thể phớt lờ nó.

Có lẽ vì tôi cũng đã từng mắc sai lầm trong quá khứ, hay là vì tin nhắn của cô ấy mang một cảm giác hoàn toàn khác so với lần cuối chúng tôi nói chuyện? Tôi không rõ nữa.

Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn.

Bây giờ, tôi đang không thể phủ nhận hành động của một người đang cố gắng thay đổi.

Tất nhiên là những điều trong quá khứ không thể nào xóa bỏ được, và tôi cũng không có ý định tha thứ cho những gì cô ấy đã làm. Nhưng nếu tin nhắn đó đến từ mong muốn được thay đổi của cô ấy, thì tôi...

“A, không được.”

Suy nghĩ về những khả năng này cũng chẳng có ích gì cả. Chuyện chưa xảy ra thì những giả định này đều vô nghĩa hết.

Để tập trung suy nghĩ, tôi gục xuống bàn và cố gắng chặn mọi thông tin(?) từ bên ngoài. Vài phút sau, tiếng cửa mở cùng với một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên.

“Mọi người, chào buổi sáng!”

Là giọng của Enomoto-san.

Tôi nghĩ xem mình nên làm gì, nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Tôi định cứ gục xuống bàn thế này, nhưng...

“Ơ, khoan! Enomoto-san, tóc cậu bị làm sao thế?”

“Tuyệt vời! Có chuyện gì vậy!?”

Lớp học bỗng trở nên ồn ào. Chỉ vì Enomoto-san đến lớp thôi mà, sao lại ầm ĩ như thế này nhỉ? Tò mò, tôi ngẩng đầu lên.

“Hả?”

Đúng như dự đoán, Enomoto-san đang đứng giữa vòng vây của các bạn học. Nhưng mái tóc của cô ấy đã thay đổi hoàn toàn so với lần cuối chúng tôi nói chuyện với nhau.

“Hừm... nói sao nhỉ, kiểu như là cậu ấy đã thay đổi diện mạo của mình rồi ấy?”

“Ơ! Nhưng mà cậu cắt tóc ngắn hẳn như thế á?”

Đúng vậy, Enomoto-san đã cắt phăng đi mái tóc dài xuống chỉ còn ngang vai.

Ai trong lớp cũng biết cô ấy luôn chăm chút tóc tai rất cẩn thận, nên không ai ngờ rằng cô ấy lại cắt ngắn đi mái tóc quý giá mà cô đã nâng niu như vậy.

Việc cô ấy cắt tóc chắc chắn mang một ý nghĩa lớn.

“Hay là cậu thất tình hả?”

“Ơ… à”

Enomoto-san lúng túng trước câu hỏi của một bạn nữ trong lớp. Thấy vậy, các bạn khác càng xôn xao.

“Gì, thật hả? Enomoto-san thất tình sao!?”

“Thật không thể tin nổi… Enomoto-san xinh thế, lại còn rất biết cách ăn mặc mà.”

“Đúng vậy. Gã đó rốt cuộc lại kén chọn đến cỡ nào chứ?”

Các bạn nữ trong lớp bỏ qua cả phản ứng của chính chủ, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Ơ, các cậu đừng hiểu lầm, tớ không bị từ chối đâu nhé!”

Thấy các bạn như vậy, Enomoto-san hơi bực mình và lên tiếng phủ nhận.

“Ơ, nhưng mà…”

Nhưng mọi người vẫn không hiểu, ”Nếu không phải thất tình thì tại sao vậy?” và không chấp nhận lý do cô ấy cắt tóc.

Thấy thái độ của các bạn, Enomoto-san thở dài một tiếng rồi nghiêm túc nói.

“…Đây như là biểu hiện của sự quyết tâm, hay là minh chứng cho sự nghiêm túc của tớ.”

Nói rồi, tôi cảm giác Enomoto-san đã thoáng nhìn về phía tôi.

“Woa! Enomoto-san lúc này sao mà ngầu thế!!”

“Đúng, đúng thế… Biểu cảm của cậu ấy làm tim tớ đập thình thịch nãy giờ luôn này.”

“Haha. Vậy nên, các cậu đừng làm ầm lên nữa nhé? Tớ nghiêm túc đấy.”

Cùng với lời nói ấy, bầu không khí quanh Enomoto-san thay đổi.

Từ một bầu không khí thân thiện và dễ gần, giờ đây trở nên nặng nề, như thể không cho phép ai làm ầm lên nữa.

“Vâng, vâng.”

Trước một Enomoto-san như vậy, các bạn học đang ồn ào lập tức im bặt.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi chợt cảm thấy có một loại cảm xúc khó tả trong lòng.

Chắc chắn quyết tâm mà Enomoto-san nói có liên quan đến tôi.

Sau khi chia tay, điều gì đã xảy ra với cô ấy, và tại sao cô ấy lại thay đổi cách suy nghĩ như vậy… tôi không biết lý do.

Quan trọng hơn, tôi không biết loại cảm xúc nào đã khiến cô ấy hành động như vậy.

Nhưng tôi cảm thấy cô ấy đang bước một bước đến với sự thay đổi đó.

“…”

Nhìn cô ấy, tôi chợt nhớ đến những lời mà mình đã nói với Daisuke-san ngày hôm qua: “Hãy nghĩ đến Suzuse của hiện tại, chứ không phải là Suzuse của trước đây, được không ạ?”

'Enomoto-san của hiện tại, nhỉ?'

Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra mình nên làm gì rồi. Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ hành lang vang lên.

“Ơ? Mọi người làm gì thế? Sao lại tụ tập trước cửa thế này?”

Không thể nhầm được.

Đó là người mà tôi đã nói chuyện sáng nay và bỏ chạy - Hinamori-san.

Khi nhận ra trung tâm của đám đông là Enomoto-san, Hinamori-san kinh ngạc thốt lên.

“Ể! Enomoto-san, tóc cậu bị làm sao thế!?”

Trái ngược với Hinamori-san đang tròn mắt ngạc nhiên, Enomoto-san tỏa ra một bầu không khí căng thẳng, mang rõ sự thù địch.

“Việc đó thì liên quan gì đến cậu, Hinamori-san?”

Giọng nói của Enomoto-san rõ ràng khác hẳn so với khi cô ấy nói chuyện với các bạn cùng lớp trước đó, nó mang theo một cảm xúc lạnh lùng, khiến các bạn học xung quanh bối rối trước sự thay đổi này của cô ấy.

Bị đáp lại như vậy, Hinasu-san vừa lúng túng vừa bối rối, không hiểu chuyện gì.

“Ơ, ừm, tớ có làm gì khiến cậu giận không?”

“Tớ chẳng bị cậu làm gì cả, đối với tớ thì không.”

Nghe Enomoto-san trả lời, không khí quanh Hinamori-san cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc lại.

“Ý cậu là sao? Cậu muốn nói gì?”

“Không cần nói cậu cũng hiểu mà, đúng không? À mà Hinamori-san này, cậu có chuyện gì buồn à?”

“Hả?”

 “Cậu có dùng mỹ phẩm để che đi, nhưng quầng thâm trên mắt vẫn lộ rõ ra đấy. Với lại, so với bình thường thì cậu ăn mặc cũng không được chăm chút cho lắm nhỉ.”

“…”

Cuộc đối đầu giữa hai người họ đã bất ngờ bắt đầu.

Mọi người xung quanh trông khá bối rối, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu cũng mệt mỏi lắm đúng không, Enomoto-san? Không chỉ kiểu tóc, mà cuối tuần có chuyện gì khiến cậu không vui à?”

“Gì!?”

“À, hay là bị người mình thích lạnh nhạt nhỉ~?”

“…”

Đúng là họ bắt đầu lời qua tiếng lại thật.

“Ồ, tớ không biết đấy. Hóa ra Hinamori-san lại là kiểu người như thế đấy.”

“Tớ cũng nghĩ là chúng mình hợp cạ với nhau, Enomoto-san. Nhưng có vẻ đó chỉ là hiểu lầm rồi.”

Cả hai đều toát ra một sự tức giận, không khí căng thẳng như thể sắp lao vào choảng nhau vậy.

Ở xung quanh, mọi người không biết làm thế nào, thậm chí còn có vài tiếng nói vang lên định gọi giáo viên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mình lúc này, tôi bất giác thở dài.

“Hà… không còn cách nào khác à.”

Nguyên nhân một phần khiến họ cãi nhau dường như có liên quan đến tôi (dường như cái cc liên quan đến m hết đấy), nên tôi không thể cứ đứng nhìn mà không làm gì.

Nghĩ vậy, tôi cố ý gây ra một tiếng động lớn, đứng dậy rời khỏi ghế.

“!”

Bầu không khí căng thẳng bất chợt dịu đi, mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về tôi.

“…”

Chịu đựng những ánh nhìn ấy, tôi chậm rãi bước về phía cánh cửa khác, không phải nơi các bạn đang tụ tập.

Khi mở cửa ra hành lang, tôi để lại một câu.

“Làm ồn như thế này sẽ gây ra phiền phức cho mọi người đấy, nên yên lặng một chút đi nhé.” (tưởng thế nào, chứ tn thấy thằng main vô tâm vl)

Nói xong, tôi rời khỏi lớp.

----

~POV Hinamori Asuka~

“Gì vậy, thằng đó dám!”

“Đúng thế! Một tên hướng nội mà dám nói thế, đúng là không biết đọc tình huống!”

Các bạn cùng lớp tỏ ra phẫn nộ trước lời nói và hành động của Haruto.

Rõ ràng chúng tôi là người đã làm ồn trong lớp, lỗi này đáng lẽ ra là thuộc về chúng tôi, nhưng họ dường như không nghĩ vậy, và mọi ác ý trong lớp đều hướng về Haruto.

Haruto chắc chắn biết nếu nói như vậy thì sẽ bị các bạn nghĩ xấu, vậy tại sao…

Không.

Trong bầu không khí đó, Haruto không phải kiểu người sẽ chỉ đứng nhìn.

“Mọi người, khoan---…”

Tôi định phản bác, nói rằng hành động của Haruto không sai.

“Này, tại sao mọi người lại nói xấu Haru-kun?”

Trước khi tôi kịp lên tiếng, Enomoto-san đã bước ra trước các bạn.

“Enomoto-san?”

“Cậu làm sao thế?”

“Ý tớ là, chúng tớ mới là người đang làm ồn, hơn nữa còn có các bạn khác sắp sửa vào lớp và chúng tớ làm vậy sẽ gây ra phiền phức cho họ, đúng không? Vậy mà chỉ đổ lỗi cho Haru-kun là không đúng đâu.”

Lời nói của Enomoto-san, người có vị thế cao trong lớp khiến mọi người im lặng và nhìn đi chỗ khác.

Chắc hẳn mọi người cũng nhận ra phần nào sự vô lý trong lời mình nói, nên đều lộ vẻ xấu hổ.

Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là…

“Tại sao cậu lại bênh Haruto, Enomoto-san?”

Trước giờ, Enomoto-san dường như luôn có thái độ coi thường Haruto. Vậy nên khi biết họ quen nhau, tôi cũng không để tâm cho lắm. Nhưng giờ đây, dù có nguy cơ ảnh hưởng đến vị thế của mình, cô ấy lại bảo vệ Haruto. Chuyện này là sao đây?

'Haruto cũng thế.'

Sáng nay khi nói chuyện với nhau, tôi cảm thấy Haruto có gì đó rất khác lạ, không giống như Haruto trước đây một chút nào. Tôi không rõ cụ thể là gì, nhưng rõ ràng đã có điều gì đó xảy ra với cậu ấy mà tôi không biết.

'Liệu Enomoto-san biết điều đó và vì thế mà cô ấy đã bảo vệ Haruto?'

Nếu suy đoán của tôi đúng, tôi cần phải hỏi rõ cô ấy.

Lý do khiến cho Haruto thay đổi.

Nhưng…

“Haru-kun, tớ sẽ không mắc sai lầm nữa đâu… tuyệt đối không.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy đến mức khiến tôi nín thở, khi cô ấy lẩm bẩm điều gì đó, tôi không thể cất tiếng hỏi.