“Hắt xì!”
Đi trên đường vào buổi đêm vừa lạnh vừa vắng, tôi bất giác hắt hơi.
Dù là có là mùa hè thì vào những buổi đêm như thế này thì trời vẫn rất lạnh, mà từ nãy giờ tôi đã hắt hơi liên tục rồi.
Hay là tôi bị cảm?
“Ha... dù sao thì...”
Tôi thở dài, kiểm tra điện thoại.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi tôi rời khỏi nhà Suzuse-san, mà đến tận bây giờ tôi vẫn đang lết về nhà đây.
“... Lẽ ra mình nên nhờ họ chở một đoạn.”
Nghĩ lại thì, nếu đi xe cũng chỉ tốn có vài chục phút thôi, còn mà đi bộ thế này chắc chắn sẽ lâu hơn nhiều... haiz.
Cũng may mà đoạn đường tôi đi có đèn đấy, và cũng không sợ bị lạc nữa, nhưng mà đi một mình vào giữa đêm hôm khuya khoắt với những khu nhà lạ thế này, tinh thần của tôi đang rất mệt mỏi.
“... Mình đã nói hết những gì mình muốn nói rồi, còn lại thì tùy hai người họ thôi.”
Thật ra thì, tôi chỉ bày tỏ cảm xúc của mình và chỉ ra những sai lầm của họ. May mà Daisuke-san hiểu ý tôi, chứ mà gặp người khác thì có khi họ nổi khùng ấy.
Nếu mà giống điều tôi nói ở trên, chắc chắn họ sẽ không thể nói chuyện êm thấm với nhau được.
“Mình như là đang đi trên dây vậy. Nhưng thôi, mong là nó kết thúc tốt đẹp.”
Còn Suzuse-san thì sao, chắc là phải đợi ca làm thêm ngày mai. Nếu cô ấy nghỉ ở đó, chắc cổ sẽ báo trước cho tôi... bây giờ nghĩ thì cũng chẳng để làm gì. Đến lúc đó rồi tính tiếp.
“À, nhắc mới nhớ đến công việc bán thời gian.”
Giờ thì tôi đã chia tay Hinasumi-san rồi, nên chắc tuần sau tôi có thể xếp làm cả ca hứ bảy và chủ nhật. Trước đây là vì có cô ấy, nên tôi đã để trống lịch cuối tuần. Nhưng giờ không cần nữa.
“Còn ở trường thì còn có chuyện với Enomoto-san nữa, nhưng chắc cũng ổn thôi nhỉ.”
Miku-san có nói mấy lời với Enomoto-san, và nó làm tôi khá lo. Nhưng thật sự thì, bị một thằng con trai vô danh tiểu tốt như tôi nói thẳng vào mặt thế kia thì khó mà có cô gái nào mà muốn dính líu với tôi. Và dĩ nhiên, Enomoto-san là gái hàng top của top những người có quyền lực cao nhất, nên rất có chuyện bị cô ấy tung tin đồn xấu hoặc đá xéo tôi là rất cao.
“Thì cũng là chuyện mình đã lường trước được rồi, thây kệ đi.”
Nếu trong trường hợp tệ nhất, tôi cứ hành động như hồi cấp hai... Mà thôi, cũng chẳng sao cả.
“Còn lại là... Rei.”
Đây mới là vấn đề mà tôi đau đầu nhất. Từ hôm đó đến giờ tôi vẫn chưa thấy mặt Reika, nên không biết nếu tình cờ chúng tôi chạm mặt nhau thì Rei sẽ phản ứng sẽ như thế nào. Nhưng mà hôm nay cô ấy có hẹn đi chơi với bạn, chắc cũng đã ổn định được tâm trạng một phần nào đó.
Cô ấy đã không làm gì với tôi rồi, có lẽ từ giờ tôi sẽ không dây dưa với cô ấy nữa.
“... Ừm. Vậy là mình lại thoải mái đón tuần mới rồi.”
Từ trước tới giờ vốn đã xảy ra ít nhiều drama, tôi đã muốn bỏ cuộc mấy lần rồi đấy. nhưng giờ mọi chuyện đã ổn thỏa.
“Hay là... mình bỏ luôn cái ngụy trang này đi nhỉ?”
Tôi nắm lấy lọn tóc mái, lẩm bẩm.
Đây là ngụy trang “Vô diện” mà cô ấy đã dạy cho tôi. Và cái tóc mái này cũng là một phần của bí kíp đó.
“Cảm nhận đầu tiên của người khác thì luôn luôn là dựa vào ngoại hình trước tiên, nên mà để tóc tai lù xù là y như rằng sẽ chẳng ai để ý đâu.” Cô ấy bảo thế, rồi nói tiếp: “Ừm, cứ để tóc mái cậu dài ra đi.” Lúc đó tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng nhờ vào lớp ngụy trang này, những rắc rối với con gái của tôi giảm hơn hẳn so với hồi cấp hai.
Giờ mọi vấn đề xung quanh tôi cũng đã ổn, hay là cắt tóc mái đi cho đỡ vướng nhỉ?
“... Không, không được.”
Đời còn dài, drama còn nhiều. Mấy ngày nay có thể may mắn gặp được người tốt, nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào? Tôi muốn tránh những rắc rối với con gái hết mức có thể, nên không thể chủ quan được.
“... Thôi, cứ để cái tóc mái này thêm một thời gian nữa vậy.”
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là tin nhắn từ mẹ tôi - Sakura.
“Alo, mẹ ạ? Có chuyện gì vậy?” .
[Có chuyện gì là sao hả!? Haruto, con đang ở đâu!?]
“Ơ...”
Sao mẹ lại gấp gáp thế nhỉ?
“Ừm...”
[Cái gì!? Con lại ở tận đó á... Thôi, kệ đi! Mẹ đến đón con ngay đây!]
“Ơ, được sao ạ?”
[Được chứ! Con đi đâu cả ngày mà đêm hôm khuya thế này rồi cũng không liên lạc báo mẹ một câu, mẹ còn tưởng con bị bắt cóc hay bị gì chứ!]
À, tôi quên báo với mẹ. Lại còn không để lại tin nhắn, khuya khoắt thế này mà còn chưa về nhà - thế thì ai mà chả không lo cơ chứ.
“X-Xin lỗi mẹ. Con đợi ở gần đây nhé.”
[Ừ! Mẹ sẽ đi nhanh, khoảng hai mươi phút nữa là tới!”]
“Ha... tiêu rồi...”
Định đi cẩn thận, vậy mà lại làm mẹ lo. Đúng là tôi thực sự không biết rút kinh nghiệm mà.
“Hai mươi phút nữa mẹ đến, nên làm gì đây ta?”
Tôi nhìn quanh và thấy một công viên nhỏ.
“Được rồi, đợi ở đó vậy.” .
Khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ ập đến.
“Ơ, chỗ này...”
Sao nó lại quen thuộc thế nhỉ?
“Nhưng mình đâu có đến đây bao giờ đâu-”
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu. Một màn hình đen trắng, ngón tay nhỏ như trẻ con, và một cô gái mặc đồng phục đang được xoa đầu.
“Không sao đâu chị.”
“... Ừ.”
“Ư!”
Vết thương ở bụng tôi đã lành, những sao nó lại đau thế này?
“Cái ký ức gì thế... chẳng lẽ...”
Đó là cảnh lúc tôi bị bắt cóc? Và là ở chính công viên này?
“... Nghĩ mà thấy ghê thật.”
Tôi chợt rùng mình với cảm giác khó chịu ở bụng. Tôi rời khỏi công viên.
----
Vài phút sau, Sakura đến sớm hơn dự kiến.
“Trời ơi, Haruto! Báo cáo, liên lạc bàn bạc là những kỹ năng mà con bắt buộc phải cỏ khi trở thành người lớn đấy, con biết không? Nếu không làm được những điều đó, mẹ sẽ tuyệt đối không cho con sống một mình đâu!”
“X-Xin lỗi mẹ ạ!”
Mẹ tôi lúc giận dữ thật kinh khủng, tôi phải mất gần mười phút để xin lỗi mẹ. Và cuối cùng, sau một lúc thì mẹ đã tha thứ cho tôi khi tôi hứa dẫn bà ấy đi mua sắm mà chỉ có hai người. Nhưng lạ ở chỗ là mẹ lại đòi gặp nhau ở một chỗ hẹn mà không đi cùng nhau.
... Sao kỳ vậy nhỉ?
-----
Về nhà tuy rất mệt mỏi, nhưng tôi thấy ở bàn ăn bầy biện rất nhiều món khác nhau.
“Này là mẹ làm hết ạ?”
“À...”
Mẹ ậm ừ, rồi chậm rãi nói. “Là Rei làm đấy.”
“Cái gì!? Rei á!?”
Reika mà biết nấu ăn ư? Bao nhiêu lâu chúng tôi quen nhau, tôi còn chẳng bao giờ thấy cô ấy đụng vào bếp huống chi là nấu ăn!
“Từ trước đến giờ đã biết nấu rồi thì phải giúp mình nấu một chút đi chứ...”
Tôi lẩm bẩm, lòng thoáng một nỗi buồn. Tôi nhìn món ăn và- hử?
“... Ơ, mấy món này rau củ cắt không đẹp, cái này thì hơi cháy.”
“Ừ, vì đây là lần đầu tiên Rei vào bếp mà con.”
“Lần đầu ạ?”
Vậy sao tự nhiên hôm nay cô ấy lại nấu nhỉ?
“Không muốn ăn cái này thì mẹ làm cái khác, được không?” .
“... Thôi ạ, đống đồ ăn này đâu có tội.”
Tôi ngồi xuống, cứ thử một miếng xem nào.
“...”
Đồ ăn chẳng ngon chút nào.
Toàn bị cháy hoặc sống, gia vị thì cho vào lung tung beng, hương vị chẳng hài hòa tí nào. Thành thật mà nói, tôi nấu cho chó ăn còn ngon hơn gấp mấy lần.
Nhưng... nó có một sự ấm áp mà món của tôi làm không thể nào mang lại được. Chẳng biết tại sao, tôi vẫn liếm sạch mọi thứ.
------
Tắm xong, điện thoại lại báo tin nhắn. Là Suzuse-san, cô ấy nhắn: 'Nhờ anh mà em vẫn được phép đi làm thêm rồi, yayy!'
“Vậy à, thế thì tốt rồi...” Tôi nhắn lại ngắn gọn: 'Tốt lắm.'
Đóng ứng dụng, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm và tâm trạng cũng đã tốt hơn. Tôi chui vào giường.
Định đi ngủ, nhưng bất chợt Suzuse-san lại gọi tới.
“Moshi moshi?”
[Senpai đấy hả... giọng anh làm sao thế?]
“À, tôi định ngủ ấy mà. Sao em gọi tôi vào giờ này thế, Suzuse?” .
[Ừm... cũng không có gì quan trọng lắm đâu ạ, nhưng...]
Khó nói đến mức đấy à?
[Senpai ơi, ngày mai anh vẫn đi làm đúng không?]
“Ừm, đúng vậy.”
[Vậy... anh cho em một chút ít thời gian được không ạ? Em có chuyện muốn nói!]
“Ờ... được thôi.” .
Bên kia khá ồn ào, như có ai đó vậy. Có ai ở cạnh cô ấy lúc này à?
“Suzuse, em-”
[Hôm nay thật sự phải, cảm ơn anh nhiều, Senpai! Chúc anh ngủ ngon ạ!]
Cô ấy hét, cúp máy cái rụp.
“Ơ... ngủ ngon?”
Cái mẹ gị vừa mới xảy ra vậy?
Mà thôi, thấy cô ấy vui vẻ như thế tôi cũng nhẹ lòng. Không thấy có dấu hiệu cổ ghét tôi hay lảng tránh tôi.
... Nhưng có chuyện gì mà phải xếp thời gian chứ?
Mai cô ấy định nói gì với tôi?
“... Thôi ngủ đã.”
Không nghĩ ra đáp án nào, tôi chui vào chăn.
“Oáp... ngủ ngon- ơ cái d*t?”
Điện thoại lại reo.
“Lại Suzuse-san nữa à?”
Tôi nghĩ vậy, kiểm tra tin nhắn.
“Cái gì?”
Là Enomoto-san!
Vì lo chuyện khác nên tôi vẫn chưa chặn cô ấy. Định lờ nó đi, nhưng tôi lại tò mò quá... thôi cứ đọc vậy.
[Sợ gọi sẽ làm phiền cậu, nên tớ chỉ nhắn thôi. Tớ đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với Harucc-chi, và không nghĩ đến cảm xúc của cậu... Tớ xin lỗi. Trước khi gặp nhau ở trường, tớ chỉ muốn nói thế thôi... Cậu không nhất thiết phải trả lời đâu.]
“...” Tôi định chặn cô ấy, nhưng tay tôi chợt dừng lại.
Tắt điện thoại đi, tôi thở dài.
“Ha... ngủ thôi!”
Tôi kéo chăn trùm lên đầu, lòng tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn, kết thúc một ngày dài nhiều biến cố và đầy mệt mỏi.
----
End vol 1 nhé