Gương mặt Carla trở nên cứng đờ.
“Giúp tôi?”
“Ngươi nói sẽ giúp sao?”
“Bằng cách nào?”
“Ngươi có thể làm được gì chứ?”
Carla nghĩ rằng với cơ thể nhân tạo đang hỏng hóc như hiện giờ, chẳng còn cách nào khả thi cả. Ý nghĩ duy nhất vụt qua đầu cô là bắt được Venere, đánh cho cô ta một trận, rồi tạo ra một cơ thể nhân tạo mới để gắn vào, nhưng ngoài ra… không còn gì nữa.
Trong lúc đó, Ivan, người vừa tuyên bố sẽ giúp, bị cô nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc như dao, nhưng vẫn mỉm cười một cách thản nhiên.
“Ta biết em không phải dạng dễ đối phó nhưng không ngờ em lại trừng mắt nhìn ta như thế. Nên gọi là gan dạ… hay là táo bạo nhỉ? Thôi được, ta sẽ luôn tha thứ cho em mà. Cơ thể em đã đem lại cho ta một niềm vui mà bấy lâu ta chưa có.”
“Đừng có nói nhảm nữa! Giúp là giúp thế nào?!”
Carla tuyệt vọng.
Chẳng phải trước đây, khi còn đủ tay chân, cô là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất sao?
Vậy mà giờ đây, với một cánh tay bị mất, cô chỉ là một pháp sư có dư thừa ma lực nhưng lại không thể sử dụng nó trọn vẹn, một pháp sư bị khuyết tật. Với một người từng tự hào là pháp sư thiên tài, những năm qua chỉ là chuỗi ngày đau đớn và nhục nhã.
“Ví dụ nhé, việc ta sẽ làm là thế này.”
Ivan quay đi, tiến đến cơ thể nhân tạo.
Hắn nắm lấy một cánh tay nhân tạo phủ đầy nấm mốc, rút ra không chút do dự.
Cảnh tượng tàn bạo khiến Carla giật mạnh vai trái, nhưng Ivan như chẳng để tâm, cầm cánh tay đó, ngó qua ngó lại rồi nói:
“Nhìn thế này thì đúng là một mảnh thịt vô dụng. Dường như là pháp sư… nhưng ta không rõ là không biết dùng ma pháp bảo quản, hay còn lý do nào khác. Có khi nào trái tim cũng mất rồi không nhỉ…”
“Ng-ngươi đang nói gì vậy? Nói sao cho tôi hiểu đi…!”
Carla bốc cháy vì lo lắng.
Phải, cô từng không sợ gì khi còn đầy đủ tay chân.
Nhưng bây giờ… chỉ là một mảnh người với sức mạnh bị bóp nghẹt.
“Với chừng này nấm mốc thì không thể gắn trực tiếp được đâu.”
Ivan mỉm cười nhìn Carla.
Nghe đến đó, Carla sững người như bị sét đánh, trân trối nhìn Ivan.
“Ngươi nói… có thể gắn được sao? Gắn được… thật à?”
“Đúng thế. Chẳng phải đó là điều ta đang định làm sao? Cánh tay em đã mất sạch không còn dấu vết. Ta dù có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể tạo ra thứ gì từ hư không.”
“Ngươi… biết về ma thuật giả kim sao?”
“Thằng nhãi này thì không biết nhưng ta thì có. Tuy nó chưa học ma thuật giả kim nhưng ta đã có đủ nhánh ma lực... ít nhất là đủ để mô phỏng.”
“Vậy thì...!”
Carla nhào đến chỗ Ivan.
Với cánh tay phải còn lại, cô bấu lấy cậu, gào lên:
“Làm ơn… làm ơn hãy trả lại tay cho tôi…!”
Những ai chưa từng mất tay chân sẽ không thể hiểu được.
Nỗi đau ấy, là thứ mà người ngoài không bao giờ cảm nhận được.
Với cô, lời của Ivan chẳng khác nào cứu rỗi.
Cô sở hữu lượng ma lực khổng lồ.
Về mặt ma lực, cô tự tin mình không thua bất kỳ pháp sư nào trong đế quốc.
Nhưng dù vậy, cơ thể cô chỉ còn một cánh tay.
Mà trận chiến giữa các pháp sư không chỉ dựa vào ma lực.
Với một người điều khiển lôi điện như cô, khuyết tật cơ thể là một thiệt thòi chí mạng.
Thua cả thứ sâu bọ như Lucas, đúng là nhục nhã mà...
“Thú vị thật. Một nữ pháp sư kiêu hãnh đang nhào đến ta, nước mắt ròng ròng. Xem ra em thực sự cần cánh tay đó.”
“Tất nhiên rồi!”
Carla hét lên.
Từ khi nào mà nước mắt cô đã lăn dài trên má.
Nỗi đau không ai hiểu, nỗi đau mà cô chẳng bao giờ muốn biết đến, giờ đây trở nên không thể chịu đựng nổi, đặc biệt khi có lối thoát ngay trước mắt.
“Dù vậy… đúng rồi, có câu: “Nếu bạn giỏi một thứ gì đó, đừng bao giờ làm nó miễn phí.”
“…Ngươi muốn gì?”
Carla cảm thấy Ivan sẽ không dễ dàng giao ra cánh tay.
Nụ cười của cậu, lời nói của cậu, tất cả đều ám chỉ điều đó.
“Hãy quỳ trước ta, nàng thơ yêu quý của ta à.”
“Nàng… thơ?”
Carla muốn gào vào mặt hắn vì cái giọng điệu đáng ghét đó, nhưng lần này, cô không làm vậy.
Ngay khi lời cậu dứt, Carla đã quỳ xuống.
Cô thậm chí không nghĩ đến chuyện Ivan là thường dân.
Nếu có thể lấy lại cánh tay cho cô, cô sẵn sàng bán cả danh dự của mình.
“Tôi đã quỳ rồi… xin hãy… cánh tay của tôi…”
Carla ngước nhìn Ivan, mắt cô run rẩy dữ dội.
Tuyệt vọng, khẩn thiết, bối rối, tất cả hòa quyện trong ánh mắt ấy.
“Hãy thề sẽ thuộc về ta nào. Hãy thề rằng en sẽ là của ta. Nếu làm được, ta sẽ gắn lại cánh tay cho em. Còn có thể làm nó mạnh hơn nữa.”
Lý trí Carla, vừa bừng nóng lên vì hy vọng, chợt bị kéo lại bởi sự tỉnh táo.
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu lời Ivan có đáng tin hay không.
“Nhìn ánh mắt em, ngay cả lúc này vẫn giữ được bình tĩnh. Khi ở bên nhau trước đó, emcũng luôn dò xét talà ai. Thái độ như vậy rất tốt, nàng yêu dấu.”
Ivan vung cánh tay nhân tạo lên, đi quanh Carla đang quỳ.
Cậu cười khẩy như thể đang chế nhạo cô.
“Tin hay không là tùy em. Ta cũng từng thấy tận cùng của ma pháp. Ta là kẻ đã khai sinh 33 nút. Từng đứng trên đỉnh cao đế quốc… nhưng giờ, ta chỉ muốn thấy kết thúc của ma pháp. Đế quốc… ừ thì, cũng quan trọng.”
Với Ivan, kẻ đang là "bóng tối", Carla thật quyến rũ.
Là phụ nữ, nhưng lòng khát khao và sự hiểu biết về ma pháp của cô còn vượt xa nhiều tên đàn ông.
‘Càng nhìn, ta càng thích em đấy.’
Dù đã từng nếm qua cô nhưng cô vẫn là viên ngọc quý giá của cậu. Ivan không thể coi Carla là một cuộc tình qua đường.
Cô sẽ là trợ lực lớn cho tham vọng của cậu.
“Hãy thề đi, Carla. Nếu em muốn lấy lại cánh tay. Nếu em muốn đạt được hoài bão, hãy thề rằng em sẽ là của ta.”
Carla ngước nhìn Ivan bằng ánh mắt hoang mang.
Giọng cậu tuy trầm nhưng mang uy lực áp đảo.
Nếu phải so, thì đó là giọng nói của bậc đế vương dù cô chưa từng gặp qua.
“Nếu em thề, ta cũng sẽ thề. Nếu em hứa là của ta, ta sẽ gắn lại tay cho em. Sao nào?”
Ánh mắt Carla dao động.
Lời hứa này… nghe thật đáng tin.
Nếu được, nếu cô có thể lấy lại cánh tay…
Thì không có gì là không thể làm.
Cô thậm chí đã trao thân thể này cho cậu nhiều lần.
Giờ thì, còn có gì đáng ngần ngại nữa chứ?
“…Được rồi. Tôi sẽ không gọi người trước mặt là Ivan nữa.”
“Gọi Ivan thì rắc rối đấy. Đó không phải tên ta.”
“Vậy thì cho tôi biết tên thật đi.”
Carla cáu vì hắn vẫn chưa nói tên mà cứ chơi trò rề rà.
“À… không. Gọi ta là Ivan vẫn tốt hơn. Có kẻ phản bội đang chờ đâm sau lưng tôi.”
“Phản bội…?”
“Chuyện đó em chưa cần biết. Giờ thì, em sẽ thề chứ?”
Carla nhắm nghiền mắt lại.
Phải, vẫn còn...vẫn còn những ký ức từng là đàn ông là điều khiến cô do dự.
Nhưng cuối cùng… tất cả cũng không bằng một cánh tay.
Cô đã từ bỏ giới tính để trở nên mạnh hơn.
Dù không phải do lựa chọn, nhưng đã là vậy, lại bị người trước mặt cưỡng đoạt nhiều lần thì giới tính còn có ý nghĩa gì?
“…Được. Tôi sẽ thề. Như ý ngươi muốn. Nếu… ngươi trả lại cánh tay cho tôi.”
Giọng cô run lên, nhưng không hề yếu đuối.
Ivan nở nụ cười mãn nguyện.
“…Tôi thề. Tôi, Carla Della Cascata, sẽ trở thành người của ngươi.”
“Nói hay lắm, Carla. Carla Della Cascata, đúng chứ? Tốt. Ta sẽ nhớ cái tên đó. Từ giờ, emlà người của ta. Ta sẽ không để ai khác có được em. Em là của ta.”
Ivan bật cười lớn.
Carla trừng mắt nhìn hắn, và Ivan, nhận ra ánh mắt đó, vung cánh tay nhân tạo lên trước mặt cô.
“Giờ đến lượt ta giữ lời hứa. Vì đây là loại ma pháp lạ... ừm, thế này…”
Ivan nhắm mắt lại.
Rồi hắn thì thầm câu lệnh kích hoạt: "[Sáng tạo]".
Một chiếc đĩa lớn xuất hiện phía sau hắn, đứng yên giữa không trung.
Các đường dẫn và nút xoắn lại với nhau. 31 nút hiện ra, tạo nên một mạch ma lực mới.
Đỏ, xanh dương, tím, xanh nhạt, xanh lá… các màu sắc lấp lánh trên đĩa.
Rồi ma lực nâu sẫm từ người Ivan cuồn cuộn tuôn trào.
Mạch ma đạo phía sau cậu phức tạp đến mức khác hẳn với những gì thường thấy.
Đó chắc chắn là kỹ thuật ma pháp cao cấp.
Carla theo bản năng cảm nhận được điều đó.
Ivan… không phải một pháp sư tầm thường.
"[Định hình]."
Khi Ivan niệm phép, ma lực nâu sẫm tụ lại rồi di chuyển đến cánh tay nhân tạo.
Cánh tay từng phủ đầy mốc giờ dần sạch sẽ.
Nó trở nên đỏ au, như thể vừa bị rút ra từ một người sống, rồi từ đầu chỗ đứt, mọc ra hàng chục sợi tua ma thuật màu nâu sẫm.
“Đừng cử động.”
Ivan ra lệnh. Carla chỉ biết đứng yên nhìn các tua ma thuật tiến gần.
Những sợi tua trườn đến vai trái,chỗ khớp cánh tay đã mất.
Sau đó, chúng vòng sang tay phải, như thể đo chiều dài.
Rồi Ivan áp cánh tay nhân tạo vào khớp vai trái.
Các tua ma thuật nhanh chóng quấn quanh.
Từ chỗ ấy, hơi nóng bốc lên dữ dội.
“Đừng nhúc nhích. Ta không làm hại em.”
Carla nghiến răng chịu đựng cơn nóng.
Dù không biết rõ về ma thuật giả kim, nhưng cô hiểu...
Đây là quá trình giành lại cánh tay của mình.