Sau buổi điều trần, đã có nhiều tranh cãi xoay quanh việc liệu có nên thả tự do cho Carla mà không áp dụng bất kỳ biện pháp quản chế nào.
Phía nhà Cascata cho rằng chuyện đó không thành vấn đề trong khi phe Scheiskell lại khăng khăng rằng cô phải bị giam giữ cho đến khi Hoàng gua đưa ra phán quyết khi xét đến thuần phong mỹ tục, mà cụ thể là việc một vị hôn thê giết vị hôn phu của mình, một bi kịch không hề nhỏ. Các bên tranh luận khá ngang cơ nhưng kết quả cuối cùng lại gây ngỡ ngàng vì quá đỗi... dễ dãi.
Dù sao đi nữa, chẳng phải cô là trưởng nữ của nhà Cascata sao? Chỉ riêng sự thật đơn giản đó cũng đủ để Carla được thả ngay lập tức mà không cần giam giữ. Thật ra thì bản thân Carla cũng không hề nghĩ rằng mình sẽ bị giam.
Lorenzo là người đón cô khi cô bước ra khỏi tòa nhà của Cục Trung ương.
Vẫn đang hút thảo dược ma pháp, Lorenzo trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông lại sáng rực. Nhìn Carla, ông nói:
“Về ký túc xá đi, đến nhà ăn sinh viên. Nghe nói đám bạn của em đang ăn mừng ở đó.”
“Ông không đi sao ạ?”
Trước câu hỏi của Carla, Lorenzo cười khẽ rồi lấy ra một cái gạt tàn bỏ túi, dập đi điếu thuốc thảo dược ma lực và đáp:
“Lão già như tôi thì làm gì ở đó được? Chẳng ai cần tôi cả. Mấy đứa cứ vui vẻ nhé. Tôi chỉ đến báo vậy thôi, giờ tôi đi đây.”
Carla không đáp lại.
Cô vốn không phải kiểu người hay nài ép, mà quan trọng hơn là, cô cũng chẳng thân thiết gì với Lorenzo cả.
“À, đúng rồi. Carla.”
“Vâng.”
“Về Ivan. Ivan Contadino.”
“Vâng.”
Carla nhìn Lorenzo và đáp lời.
Ánh mắt của Lorenzo khi nhìn cô bỗng trở nên lặng lẽ lạ thường. Đôi mắt vốn trong sáng của ông chỉ vài giây trước đó giờ đã trũng sâu, khó mà đoán được ông đang nghĩ gì.
“...Em không thấy thằng nhóc đó thay đổi tính cách quá thường xuyên... mà ý tôi là, thay đổi một cách quá đột ngột ấy?”
“Em không hiểu thầy đang nói gì.”
Carla cảm thấy một tia lo lắng.
Làm sao Lorenzo lại có thể nghi ngờ điều mà không ai khác nhận ra? Chẳng lẽ ông chỉ đoán rằng tính cách của Ivan thay đổi, hay ông nghi Ivan mắc chứng đa nhân cách?
“Tôi là giảng viên mà. Mấy đứa có thể không để ý nhưng tôi thì luôn quan sát mấy đứa.”
“...Tôi không rõ, nhưng tôi cũng có cảm giác cậu ấy thay đổi tính cách rất nhiều.”
Cô không định nói rằng Ivan có nhiều nhân cách.
Vì đó là chuyện liên quan đến Ivan.
Trước lời của Carla, Lorenzo nhếch mép cười.
“Ivan rất đáng nghi.”
“……”
Carla không đáp lại.
Giờ đây khi cánh tay đã được phục hồi, cùng với sự tự tin cô từng đánh mất, Carla gần như sẵn sàng nói những lời gay gắt với Lorenzo nhưng cô cũng đã học được cách kiên nhẫn hơn rất nhiều.
“Có gì đó không đúng ở thằng nhóc đó. Mấy kiểu người như vậy thường đeo mặt nạ.”
“...Ông nói cái gì?”
Carla trợn mắt hỏi lại, giọng cô thoáng ngơ ngác.
Nhưng rồi nhận ra mình đã sơ suất, cô vội im bặt, còn Lorenzo thì vẫn giữ nụ cười chua chát, như thể ông đã biết từ trước.
“Em đúng là tiểu thư nhà quý tộc điển hình. Chẳng biết nghi ngờ ai cả. Có lẽ em còn chưa bao giờ nghĩ Ivan vốn là như vậy. Trên đời này có đủ loại người kỳ lạ. Loại người đeo mặt nạ ấy, họ không hiếm đâu.”
“……”
Carla đứng yên, nhìn chằm chằm Lorenzo.
Lorenzo, như thể ánh mắt đó chẳng khác gì cái gãi nhẹ, lại châm thêm một điếu thảo dược ma pháp, rồi nhả khói lên không.
“Hãy tập nghi ngờ mọi thứ đi, tiểu thư. Em sẽ cần đến thói quen đó đấy.”
Khi Carla bước vào phòng tiệc, bầu không khí bên trong rất náo nhiệt.
Trước mặt bốn học sinh đều là cốc bia lớn, và không ai còn giữ được gương mặt tỉnh táo, chứng tỏ họ đã uống khá nhiều.
Ivan vừa thấy Carla bước vào thì lập tức định đứng dậy, gương mặt rạng rỡ, nhưng giọng nói của Liam đã vang lên khắp phòng ăn.
“Chẳng phải đó là Nữ thần Báo thù sao! Nữ thần Báo Thù Carla della Cascata! Bây giờ mới đến đấy à!”
Nữ thần Báo thù? Cái quái gì vậy?
Carla cau mày trước danh xưng kỳ cục đó.
Liam có vẻ rất thích thú với biểu cảm của cô, đứng bật dậy, cầm lấy cốc bia.
Rồi cậu múc bia từ thùng gỗ sồi lớn bên cạnh, rút ra và bước tới gần Carla.
“Thôi nào, đừng làm mặt vậy. Carla, cậu thật sự rất tuyệt! Không ngờ cậu lại tự tay giết Lucas đấy! Dù là con gái thì cũng oách quá rồi còn gì!”
“Hắn say rồi.”
Carla nhận lấy cốc bia mà Liam đưa.
Chấp nhận thì chấp nhận, nhưng cô vẫn còn đứng ngay gần lối vào phòng tiệc, có phần lúng túng.
May là chẳng ai ra vào lúc đó, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái.
“Li, Liam. Lại đây đi… Carla ngượng đó…”
Là Emil.
Da mặt vốn tái nhợt của Emil giờ đỏ bừng, chắc cũng uống không ít.
Emil bước lại, kéo tay Liam ra, còn Ivan thì nhanh chóng đến bên Carla, hỏi:
“Phiên tòa ổn chứ?”
“Tòa? Sao cậu biết tôi phải ra tòa?”
“Sao tớ lại không biết chứ?”
“...Ừ, cũng ổn. Có vẻ sẽ được xem là tự vệ.”
Carla không tiếp tục tranh luận với Ivan.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt cậu ta ánh lên kỳ lạ, lời của Lorenzo chợt lóe lên trong đầu cô.
“Đến đây nào… Carla, ngồi xuống ăn gì đi. Uống mà không ăn là không tốt đâu.”
Regina bước đến từ phía đối diện Ivan, kéo tay Carla và dẫn đi.
Carla vốn đang băn khoăn không biết nên thoát khỏi tình huống này thế nào, giờ đành miễn cưỡng ngồi vào chỗ. Liam thì lập tức đến ngồi bên cạnh cô với một cú "phịch".
“Cậu làm tốt lắm, Carla. Nghe Ivan kể rồi! Cậu cho Lucas banh xác luôn!”
Vừa nói, Liam vừa vỗ mạnh vào vai trái của Carla.
Carla nhăn mặt vì bị đau, còn Emil, chứng kiến điều đó, liền thúc cùi chỏ vào hông Liam.
“Thôi đi Liam… Carla bảo đau đó.”
Carla nhìn sang Emil.
Emil lỡ chạm mắt với cô thì lập tức co người lại như con rùa, khiến Carla nghĩ cậu ta đúng là nhút nhát quá mức.
“Khi chiến đấu thì chuyện chết là có thể xảy ra mà? Dù là quý tộc thì cũng chết như thường nếu bị thủng ngực. Carla thắng còn kẻ thua thì chết!”
Liam nâng cao cốc bia.
“Thôi nào, uống tiếp nào!”
“Lại nữa hả?!”
Regina nhăn mặt.
Chắc là vì đám bạn đã uống vài vòng trước khi Carla đến, Carla nghĩ vậy khi uống bia. Bia hơi ấm và không ngon lắm nhưng cô vẫn uống cạn rồi giơ tay trái lên.
“Nói mới nhớ, tay trái của cậu sao rồi?”
“Dài dòng lắm. Mà có nói thì mấy ngươis cũng chẳng tin đâu. Tôi chỉ là may mắn thôi.”
“Cánh tay mà mọc lại thì không thể là do may mắn được!”
“May mắn là vì chuyện đó lại xảy ra thật.”
Regina bĩu môi ra vẻ không hài lòng với câu trả lời, nhưng Carla mặc kệ và cầm lấy một cái xúc xích. Cô không ngờ việc có thể cầm đĩa và dùng nĩa lại mang lại cảm giác thoải mái đến thế.
Sau vài vòng rượu, Carla bắt đầu thấy choáng váng.
Liam vẫn còn sức để nốc thêm nhưng mắt Ivan đã lờ đờ, người cậu đang nghiêng ngả.
Cô chưa từng nghĩ Ivan đang diễn à?
Carla nhìn Ivan bằng đôi mắt đỏ ửng vì men rượu.
Ivan đang diễn ư... Thật sự rất khó tin.
Nỗi sợ đeo bám cô từ thời thơ ấu đến giờ vẫn còn.
Giọng nói kinh hoàng, lạnh lẽo, như vọng từ địa ngục trong cơn cuồng phong của ma lực.
Thật khó tin giọng đó lại là của Ivan, khi đó còn là một đứa bé.
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Carla...?”
Carla giật mình quay sang nhìn Emil.
Emil đang cười tươi rói, khác hẳn lúc trước còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Đúng là cồn có sức mạnh thật.
“Chỉ là nghĩ rằng… có lại tay trái thật tuyệt.”
“Hehe... Thì ra là vậy...”
Emil nhấc thìa rồi dịch qua ngồi cạnh Carla.
Rồi cậu nhìn cái thìa và thốt lên:
“Ủa, sao ly lại nhỏ thế này...?”
“...Đó là thìa đó, Emil.”
Carla đưa tay lấy lại cái ly.
Cô phân vân không biết có nên đưa thêm rượu cho Emil nữa không nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày vui.
“Carla thật tuyệt...”
Emil nâng ly bằng cả hai tay, nhấp từng ngụm nhỏ như đang uống trà nóng.
Má Emil đỏ bừng.
“Ừm, đúng là tuyệt thật.”
Carla gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, cô đang cảm thấy rất tuyệt. Khi thiếu một cánh tay thì cô từng cảm thấy vô dụng, nhưng đó là chuyện của quá khứ.
Giờ đây khi đã có lại cả hai tay, cô là bất khả chiến bại ... mặc dù vẫn khó so với Ivan một chút.
“Dù vậy… cậu mạnh quá… mình ghen tị ghê…”
“Nếu cố gắng thì cậu cũng làm được mà.”
“Không được... Mình không thể giống như cậu...”
Emil bắt đầu gật gù.
Carla nhìn cậu một lúc, rồi nâng ly bia lên, uống cạn sạch.
‘Mình bắt đầu thấy say rồi...’
Khung cảnh đập vào mắt Carla khi cô cố chớp mắt để thoát khỏi cơn chếnh choáng...
“Ivan, để tớ đưa cậu về. Đi nào...”
“Ơ, ơ... Tớ không say mà...”
Là Ivan...và dáng lưng của Regina khi cô đỡ Ivan rời khỏi phòng ăn.
Nhìn thấy cảnh đó, Carla vô thức bật dậy khỏi ghế.
“Á, đau quá!”
Emil đang gật gù cũng giật mình tỉnh dậy nhưng Carla thì đã hoàn toàn phớt lờ cậu.