Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 77

Đám tang của Lucas von Scheiskell được tổ chức khoảng một tuần sau khi thi thể gã được đưa về.

Vì đây là một vụ giết người liên quan đến quý tộc, đã có rất nhiều cuộc thảo luận xoay quanh việc khám nghiệm tử thi và các thủ tục khác. Nhưng không một quy trình nào trong số đó được thực hiện đối với tử thi của Lucas.

“Nó là một đứa trẻ chết trong nỗi ô nhục. Làm mấy chuyện đó chỉ thêm khó xử. Cứ tổ chức tang lễ đơn giản thôi.”

Với tuyên bố ấy, Contred, đương kim gia chủ của nhà Scheiskell, đã khép lại toàn bộ sự việc.

Phu nhân của ông có chút phản đối nhưng trong việc gia sự thì lời của gia chủ là tối thượng. Phản đối ấy bị gạt đi và họ quyết định tổ chức một lễ tang yên ắng.

Hôm đó trời trong xanh, cao và lộng gió.

Những chú chim bồ câu trắng bay vút giữa bầu trời, chen lẫn giữa các tầng mây nhẹ.

Dưới mặt đất, các vệ binh nhà Scheiskell mặc lễ phục chỉnh tề, đứng nghiêm trang đón khách đến viếng.

Người đến dự tang không ồn ào.

Dẫu sao cũng không phải dịp vui, mà lại là đám tang của Lucas von Scheiskell, người được kỳ vọng là người kế vị gia tộc, nên chẳng ai dám buông lời tán gẫu.

Cũng nhờ vậy mà việc kiểm soát tang lễ không quá khó khăn. Các vệ binh lặng lẽ đứng ở vị trí được phân công, hướng dẫn khách viếng một cách đơn giản.

“… Nhìn đằng kia kìa. Tôi có nhìn nhầm không vậy?”

“Trời ơi. Là cô ta thật. Không thể tin được.”

Ngay cả vẻ mặt của những vệ binh cũng nhanh chóng sụp đổ bởi sốc.

Từng người một bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán bằng ánh mắt khó tin.

Người vừa xuất hiện là Carla della Cascata, khoác trên mình một bộ váy đen giản dị.

“Lâu rồi mình mới tới dinh thự nhà Scheiskell nhỉ.”

“Đây là lần đầu tiên của tớ.”

“Dĩ nhiên là lần đầu rồi, cậu là dân thường cơ mà.”

Trước câu châm chọc của Carla, Ivan chỉ nhếch mép.

Không thể cười nổi, cậu chỉ gãi đầu, liếc quanh vì không khí thù địch đang bủa vây.

“Đúng là một chuyến viếng thăm chẳng được chào đón gì.”

“Hiển nhiên rồi. Đâu phải cậu không biết. Mới hôm trước còn dụ dỗ người ta này nọ, giờ lại vác mặt tới à?”

“Người nói mấy lời đó không phải tớ mà…”

Thấy Ivan nhăn mặt, Carla bật cười khẽ.

“Cậu thì có khác gì đâu.”

Mang vẻ ngạo nghễ, Carla quét mắt nhìn quanh.

Những người đang bàn tán, chỉ trỏ dần im lặng khi bắt gặp ánh nhìn sắc như dao của cô. Tất cả cuối cùng đều vội vã quay đi, giả vờ không quan tâm.

“Chắc cũng sắp ra rồi.”

“Ai cơ?”

Carla thở dài nhẹ, nhìn Ivan bằng ánh mắt như đang nghĩ: bắt đầu dạy từ đâu cho một tên dân thường không biết chút lễ nghi căn bản đây…

“Ở tang lễ có thứ bậc. Người nhà Cascata không thể tự tiện vào mà phải được mời đàng hoàng.”

“Nhưng mà…”

Ivan ngập ngừng, không biết nên phản bác thế nào.

Đó có thể là lễ nghi chung nhưng Carla cứ khăng khăng như vậy nghe có vẻ hơi lạ. Vì người tổ chức tang lễ này, suy cho cùng… chính là nạn nhân của cô dù Ivan cũng có phần trong chuyện đó.

“Cô đến từ nhà Cascata.”

Một giọng trầm vang lên, và đám đông đang tụ lại như mây đen bỗng tan biến như gió thổi.

Từ giữa đám người, một người đàn ông trông mệt mỏi bước ra.

Nhận ra ông, Carla cúi đầu thật sâu.

“ Xin kính lễ, thưa ngài Scheiskell.”

“À. Phụ thân của cô hôm qua có tới. Ta tưởng cô sẽ không đến, cũng không nghĩ là sẽ đến riêng.”

“Vâng. Tôi đã hứa sẽ dự lễ tang của Lucas.”

“Hứa sao? Với ai?”

“Với chính Lucas.”

Nghe vậy, chân mày của Contred giật nhẹ.

Câu nói chẳng có vẻ gì là khiêu khích nhưng quả là táo bạo khi nói như vậy trước mặt cha người đã khuất.

Tuy vậy, Contred chỉ khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

Trái lại, ông có vẻ thưởng thức sự bạo dạn ấy của Carla, lặng lẽ nhìn cô rồi cất lời.

“Suýt nữa thì chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp… mà cô vẫn giữ được lời hứa, chắc hẳn là có mối liên kết sâu sắc. Mời vào. Còn cậu… cậu là Ivan đúng không? Ivan Contadino?”

“Vâng, là cháu ạ.”

Ivan cũng cúi đầu thật sâu chào Contred.

Đối với một dân thường như cậu, đây là cơ hội hiếm có để diện kiến một đại quý tộc, dù cậu đã từng gặp cha của Carla, ngài Enrico, khá nhiều lần.

“Ta chẳng thể nào không nhận ra người đã đánh Lucas thê thảm như thế. Với lại, cậu nổi tiếng là thiên tài mà.”

“D-Dạ, cháu xấu hổ quá…”

Ivan bối rối cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Dáng vẻ có phần vụng về ấy khiến vài người trong đám đông bật cười khe khẽ.

“Chẳng có gì đáng cười cả, vậy mà vẫn cười được sao.”

Lời Carla lạnh băng, khiến tiếng cười lập tức tắt lịm.

Giữa bầu không khí căng như dây đàn, Contred, bằng gương mặt vô cảm, đã cất lời:

“Mời hai người vào. Dù sự việc kết thúc theo cách không may, nhưng các người từng đính hôn. Lady Cascata, xin hãy tiễn biệt cậu ấy cho phải đạo. Còn cậu, Ivan, cũng vậy.”

“Vâng ạ.”

Không chút chần chừ, Carla bước vào trong.

Ivan theo sát phía sau.

Hàng trăm cây nến lung linh ánh sáng vàng rực rỡ.

Chính giữa là một chiếc quan tài chạm trổ tinh xảo toát lên vẻ xa hoa.

Carla lặng lẽ bước đến gần.

Chỉ khi tới gần, cô mới nhìn rõ gương mặt tái nhợt của Lucas vì nửa trên của nắp quan tài được mở.

Cơ thể cậu đã được ướp rất gọn gàng.

Vết thủng lớn nơi ngực, nguyên nhân gây tử vong, được phủ vải lên, che đi toàn bộ sự thê thảm.

Tao mong kiếp sau mày sẽ sống tốt hơn, Lucas khốn nạn.

Dù khi còn sống quan hệ giữa họ chẳng tốt đẹp gì nhưng cô không nghĩ Lucas xứng đáng có một cái chết ô nhục đến vậy.

Carla cầm một cây nến bên bàn, nhẹ nhàng châm lửa.

Cô đặt nó vào chỗ trống quanh quan tài, chắp tay cầu nguyện cho linh hồn người đã khuất, rồi quay đi.

“Ơ, C-Carla…?”

Một giọng quen thuộc vang lên.

“Emil?”

Là Emil.

“Cậu tới viếng Lucas à?”

Carla hỏi còn Emil thì gãi má đầy vẻ lúng túng.

Dù chẳng có gì đáng ngượng nhưng khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Carla, Emil đành thú nhận:

“Thực ra thì… tớ đi cùng cha.”

“Vậy à? Sao lại đi một mình?”

“À, Emil! Xin chào.”

“Ivan… chào cậu. Cha tớ đang nói chuyện với gia chủ Scheiskell…”

Từ góc nhìn của Carla, là người nhà Cascata, thì cả Scheiskell lẫn Aufstieg đều như nhau.

Dẫu cả ba đều là Trụ Cột của Đế Quốc nhưng nhà Cascata vừa mạnh vừa thịnh vượng nhất nên địa vị vẫn có sự khác biệt rõ rệt.

“Ivan với Carla thân nhau ghê…”

Nghe Emil nói vậy, Carla bối rối rõ rệt.

Lộ liễu vậy sao? Chắc là có rồi…

“À, mình nên chào gia chủ Aufstieg nữa nhỉ. Cậu biết bao giờ ngài ấy ra không?”

“Không rõ… cha tôi mới vào, chắc còn lâu mới ra…”

“Vậy à… thì đành chịu.”

Emil vốn không nghĩ Carla sẽ tới đây.

Chỉ riêng việc cô xuất hiện đã đủ đặc biệt.

Nếu như chính Carla là người giết Lucas...

Thì giờ đây, kẻ giết người lại đến tiễn đưa nạn nhân.

Ngay cả lúc này, ánh mắt người khác nhìn cô cũng chẳng mấy thiện cảm, dù không ai nói gì.

Người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn chính, có lẽ là mẹ Lucas, đang trừng mắt nhìn Carla như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Thôi, mình đi dâng hương đã.”

Không khí im lặng gượng gạo, Emil viện cớ rút lui.

Carla lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cậu.

Việc nhà Aufstieg đến viếng là chuyện đương nhiên.

Một trong bốn Trụ Cột vừa mất đi người kế thừa, lẽ tự nhiên là những trụ cột còn lại sẽ đến chia buồn.

Nhưng Cascata thì không có cuộc gặp riêng nào, còn Aufstieg và Scheiskell lại đang gặp nhau…?

Có gì đó rất đáng ngờ.

Khi còn đang miên man suy nghĩ, Carla thấy cánh cửa bên trong bật mở.

Sau cánh cửa, Contred von Scheiskell và Dremalo von Aufstieg bước ra.

“À, Carla đúng không?”

Người đàn ông tên Dremalo vóc dáng thấp nhỏ.

Ông ta để râu tua tủa như râu chuột. Tổng thể tạo cảm giác không mấy dễ chịu.

Dremalo nhanh chóng tiến lại gần Carla.

Nhưng khi thấy Ivan đứng cạnh cô, ánh mắt ông ta sáng lên.

“Có phải là Ivan không? Ivan Contadino?”

“À, vâng… là cháu ạ.”

Carla đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, vẻ khó tin.

Việc Dremalo tỏ ra thân thiện với Ivan hơn cả cô khiến Carla khá bất ngờ.

Dremalo dường như đã quen biết Ivan từ lâu, tay bắt mặt mừng, vồ lấy tay cậu vỗ liên tục.

Cứ như thể Carla đứng đó là vô hình vậy.

“Dù hôm nay mới gặp mặt, nhưng ta nghe Emil kể nhiều rồi. Thiên tài giáng thế của Thượng Đế, phải không nào?”

“À không… cháu đâu có…”

Dù miệng thì từ chối, nhưng nụ cười của Ivan lại rạng rỡ. Rõ ràng là cậu chẳng thấy khó chịu.

Carla cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Aufstieg không có lý do gì để thân thiết đến mức ấy.

Nó khiến cô bực bội một cách lạ thường.