Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 79

Dinh thự của gia tộc Scheiskell còn ở xa hơn cả nhà Cascata.

Dù không hẳn là nằm ngược hướng nhưng cũng chẳng tiện đường đi về nhà Carla và dù có tiện thì Carla cũng chẳng đặc biệt muốn ghé qua.

Trong cỗ xe sang trọng đến mức không hề lắc lư dù chỉ một chút, Carla chống cằm lên tay đặt trên khung cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài.

“Ta sẽ tổ chức một buổi tiệc. Mong là cháu sẽ đến, Ivan.”

'Lão già đó… lúc mình nói sẽ đi thì rõ ràng là trông lão chẳng vui vẻ gì cả.'

Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, Carla đã nhìn thấy rất rõ.

Một ánh nhìn khó chịu lướt qua mắt Dremalo như thể cô là cái gai trong mắt.

'Lão ta chắc chắn đang tính toán gì đó.'

Giới quý tộc, đến mức khiến Carla trông có vẻ dễ gần và thân thiện, luôn ngập chìm trong niềm kiêu hãnh vì xuất thân của mình.

Sĩ diện là điều đương nhiên còn thường dân thì họ còn chẳng được xem là người.

Quý tộc là thế mà đại quý tộc thì còn tệ hơn.

Carla đỡ hơn một chút nhờ lớn lên cùng Ivan từ nhỏ.

Và “đỡ hơn” trông là như bây giờ đấy.

Dremalo, một đại quý tộc như thế, lại đích thân mời Ivan, một thường dân giỏi ma thuật, đến dự tiệc… chuyện đó rõ ràng có vấn đề.

"Carla."

Đang mải suy nghĩ, Carla bừng tỉnh bởi giọng nói của Ivan.

"Gì?"

"À… người ta cứ làm ầm lên đòi đổi chỗ với tớ."

Một lúc, Carla không hiểu Ivan đang nói gì.

Nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu ra và nhíu mày lắc đầu.

"Không."

"Ừ."

Gương mặt Ivan sáng bừng lên.

"Carla, cậu đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"

"Nghĩ về lão già ban nãy."

"Lão già… là…"

"Dremalo von Aufstieg. Gia chủ của nhà Aufstieg."

"À. Người mời tụi mình đến buổi tiệc? Sao lại nghĩ về ông ta?"

"Tôi cảm thấy chắc chắn ông ta đang tính toán gì đó."

"Chắc là thế?"

"Ừ. Trông ông ta rất vui. Bình thường ông ta vốn đã là kiểu người cười nói ba hoa mà hôm nay lại còn vui vẻ hơn. Với cả, ông ta đặc biệt hứng thú với cậu."

Nghe Carla nói vậy, Ivan chậm rãi gật đầu.

Ngay cả Ivan cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Dù gì đi nữa thì đối với một đại quý tộc, chuyện đích thân mời một thường dân như Ivan đến tiệc là chuyện rất kỳ lạ.

"Cậu cười toe toét luôn. Thích được khen đến vậy à?"

"Được khen tài năng thì cũng không khó chịu gì."

Carla bĩu môi.

Đúng là như Ivan nói. Được khen cũng chẳng phải chuyện khiến người ta thấy khó chịu.

Dù biết đó chỉ là lời khách sáo thì cũng chẳng có lý do gì để phản cảm cả.

"Ông ta gọi cậu là thiên tài trời ban đúng không? Trông ông ta như muốn mang cậu về thu nhận luôn ấy. Nhưng mà chắc cũng chẳng dùng nổi cậu đâu."

"Tại sao?"

Chà, Ivan đâu có biết.

Carla thì hiểu khá rõ về các ma thuật của bốn Trụ Cột nhưng Ivan chưa từng có cơ hội tiếp cận những điều đó.

"Nhà Aufstieg sử dụng ma pháp Hạ Trần. Giống như Albina, giáo quan cũ ấy. Cứ nghĩ đến nó như một phiên bản mạnh vượt trội của ma pháp Triệu Hồi đi. Không phải triệu hồi mấy con rồng không gian hay slime yếu xìu mà là có thể triệu hồi những tồn tại gần như thần linh. Vì là thần 'hạ trần' nên không gọi là triệu hồi nữa mà là hạ trần."

"…Mang thánh thần xuống đây á? Chuyện đó có thật không?"

"Có thật. Vì có thật nên họ mới là một trong bốn Trụ Cột. Thi triển thì lâu lắm, lại tốn lượng tế phẩm khổng lồ, nhưng nếu thành công…"

Chiến trường người đánh với người.

Chiến trường người chống lại thần.

Cảm giác bị áp đảo ở hai chiến trường đó hoàn toàn khác biệt.

"Tôi chưa từng thấy tận mắt. Nghe nói chỉ mới hạ trần được hai ba lần thôi."

Ma thuật Hạ Trần không dễ để thực hiện.

Nhưng họ đã từng thành công, thậm chí còn xoay chuyển cục diện chiến trận, thế nên nhà Aufstieg mới trở thành một trong những Trụ Cột.

"Ông ta không giống người đứng đầu gia tộc vĩ đại như vậy."

Ngay cả Ivan cũng thấy vậy, ông ta không giống một đại nhân vật chút nào.

"Ông ta khá khác với vẻ ngoài… mà cũng có thể là không. Nói chung là người rất mờ ám. Dù sao thì, cậu phải cẩn thận."

"Ừ. Chắc ông ta định lợi dụng tớ vì nghĩ tớ ngây thơ."

Carla không đáp lại lời Ivan.

Thay vào đó, cô chỉ nhìn Ivan chằm chằm.

Cậu ấy trông ngây thơ sao?

Không hề.

"…Carla? Mặt cậu đỏ rồi kìa. Cậu bị bệnh à?"

"Không, không phải. Dù sao thì, đúng như cậu nói, ông ta định lợi dụng cậu. Nếu cậu đi một mình thì kiểu gì cũng bị người ta nuốt chửng mà không hay biết, nên tôi đi cùng là chuyện tốt đấy."

"Vậy à…?"

"Ừ."

Ivan là một thiên tài.

Nhưng cậu ấy không biết đời là gì cả.

"Dù sao thì, cứ để tôi lo hết. Cậu cứ ngồi yên đấy."

"Tớ đâu có lo."

"Cậu nên lo một chút đi chứ?"

"Tại sao phải lo khi đã có Carla bảo vệ tớ?"

Carla không đáp lại lời Ivan đang cười rạng rỡ.

Cô hiểu vì sao Regina lại thích Ivan.

Không nói thêm gì, Carla lại quay mặt ra cửa sổ, chìm vào dòng suy nghĩ.

Từ khi nào Ivan đã trở nên thân thuộc đến vậy?

Trước kia, cậu ấy chỉ là một thiên tài ma pháp, người mà cô luôn muốn vượt qua vì tài năng của cậu ấy luôn hơn cô một bậc.

Nhưng giờ đây, có lẽ vì họ đã trải qua quá nhiều chuyện cùng nhau mà mỗi nụ cười của Ivan đều khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật rằng họ đã “liên kết” với nhau và điều đó mang theo sức nặng không thể chối bỏ.

'Không còn cách nào khác…'

Carla chỉ giả vờ bình tĩnh khi nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng trong lòng thì đang cố tự thuyết phục bản thân rằng chuyện như vậy là không thể tránh khỏi.

*

'Cha đang toan tính cái gì vậy chứ…?'

Emil không thể chợp mắt.

Sau tang lễ, sau khi Carla và Ivan trở về, Emil cũng quay lại ký túc xá.

Ngày mai lớp học sẽ bắt đầu lại, lẽ ra cô phải đi ngủ, nhưng cứ trằn trọc mãi không thể yên giấc.

Cha cô là một người đầy mưu mô.

“Emilia, nghe kỹ lời cha. Từ bây giờ, con phải sống với cái tên Emil. Con hiểu không?”

—Tại sao chứ…?

“Cha bảo gì thì con cứ nghe và làm theo.”

Cô gái tên Emilia đã chết vào ngày hôm đó.

Cô sống tiếp với cái tên Emil, đến nay đã hơn mười năm.

Chuyện này khả thi là nhờ gia tộc Aufstieg hầu như không xuất hiện công khai.

Emil, sống như thế, được cha ra lệnh nhập học học viện, vượt qua kỳ thi đầu vào, và còn được chỉ thị phải tiếp cận Ivan vì một lý do nào đó.

Cô vẫn đang làm theo mệnh lệnh đó một cách siêng năng.

'Giá mà mình có thể sống như Carla thì tốt biết mấy.'

Một tiểu thư, dù là con gái, vẫn đầy tự tin và kiên định.

Cô ấy đã cố gắng chống chọi để giữ vững vị trí, dù đã trải qua một tai nạn lớn khiến mất đi cánh tay.

Và sau khi lấy lại được cánh tay, dù không nói chi tiết ra sao, Carla lại càng thêm tự tin.

'Mình cũng muốn sống như Carla…'

Ngay cả khi Carlo, người mà ai cũng nghĩ là con trai, tiết lộ rằng thật ra là Carla cải trang, cô ấy vẫn không hề nao núng.

Ngược lại, Carla chẳng mấy bận tâm đến ánh nhìn của người khác, và luôn tự tin…

'Giá mà mình cũng có thể sống như vậy.'

Cuối cùng Emil rời khỏi giường.

Cô khát nước.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng, mọi thứ chìm trong im lặng.

Chỉ có tiếng ai đó đang chạy vội, tiếng chân đập xuống mặt đất vang vọng trong đêm.

"Không có nước à…"

Emil nhăn mặt khi nghiêng bình.

Thật sự, chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả.

"Mình không thể ngủ khi còn khát thế này."

Càng nghĩ đến, cô càng cảm thấy khát hơn.

"Phải đi lấy nước thôi…"

Emil thở dài một cái, cầm lấy bình nước.

Phòng nước nằm cuối hành lang, nên cô bắt buộc phải rời khỏi phòng.

"Mình phải bỏ cái thói quen lẩm bẩm một mình này đi."

Thói quen tự nói chuyện một mình mỗi khi không có ai xung quanh.

Cô biết mình phải sửa thói quen đó… Emil nhìn thoáng qua miếng vải cuốn ngực được gấp gọn bên cạnh giá treo áo, tặc lưỡi một tiếng, rồi khoác đại áo choàng lên người.

Dù sao thì cũng chỉ ra ngoài một lát lấy nước, chắc chẳng gặp ai vào giờ này.

Với lại, việc quấn vải ngực rồi tháo ra, xếp lại mất thời gian lắm, thành ra cũng hơi phiền.

Thật rá cô cũng có chút lo lắng.

Tiếng bước chân chạy ngoài sân đã dừng lại từ nãy, và có một linh cảm mơ hồ mách bảo rằng tốt nhất nên ở yên trong phòng hoặc ít nhất cũng nên quấn vải che đi dáng người đang ngày càng rõ.

Nhưng cảm giác khó chịu vì phiền phức đã lấn át nỗi lo.

Cuối cùng, bực bội thắng thế lo lắng.

'Mình sẽ quay lại ngay. Chỉ cần lấy nước là xong.'

Emil mở cửa, bước ra ngoài với bình nước trong tay.

Và rồi—

"Ôi, nguy hiểm…!"

Rầm!

Một cú va chạm mạnh từ bên hông khiến Emil ngã sõng soài ra hành lang.

Cô nghe thấy tiếng bình nước lăn ra xa, cùng giọng ai đó đang hốt hoảng gọi tên mình.

Và khi nghe thấy giọng đó, Emil chỉ có một suy nghĩ:

'Chết rồi…!'

Giọng đó là của Liam.