Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 84

Người có gốc gác là quý tộc, lớn lên là quý tộc, và già đi cũng là quý tộc đều có một điểm chung.

Thỉnh thoảng cũng xuất hiện một kẻ ngu ngốc như Lucas nhưng phần lớn họ đều có gương mặt mang khí chất quý tộc. Họ khéo léo che giấu cảm xúc, khéo léo thể hiện sự nghiêm nghị, và khéo léo điều khiển kẻ dưới trướng. Đó là đặc điểm chung của giới quý tộc.

Enrico della Cascata là người đã đạt đến đỉnh cao trong việc đó.

Những quý tộc có địa vị cao hơn ông chỉ còn hoàng tộc.

Nói cách khác, ngoại trừ hoàng tộc ra thì không ai trong đế quốc này đứng trên gia tộc Cascata.

Là người đứng đầu một gia tộc như thế, gương mặt của Enrico della Cascata vẫn không hề có biểu cảm.

Ngồi trên ghế sofa, Enrico nhìn Carla và Ivan bước vào phòng khách bằng gương mặt mang khí chất cao quý và thượng đẳng.

Ánh mắt ông lạnh lùng, đôi mắt nặng nề.

Đôi môi khép chặt chứa đựng một khí chất không ngờ khi ông nhìn đứa con gái đầy thiếu sót và tên dân thường đang cùng bước vào.

Ngay khi nhìn thấy biểu cảm của Enrico, Carla khẽ hít một hơi.

Họ chưa bao giờ có thể nói là có quan hệ cha con tốt đẹp. Carla luôn xung đột với Enrico nên cô không cần phải sợ nhưng sự hiện diện của ông vẫn vô cùng áp đảo.

Carla vô thức quay đầu nhìn Ivan đang bước theo sau.

Ivan đáp lại ánh mắt của Carla bằng một nụ cười nhẹ nơi khóe môi.

Tại sao phải sợ?

Biểu cảm ấy dường như đang hỏi như vậy. Carla lắc đầu như thể đang nói không có gì rồi lại nhìn về phía Enrico.

‘Cậu ta quá bình tĩnh. Ivan vốn như vậy sao?’

Ivan mà cô biết không phải như thế.

Ivan, người đang bình thản trước vị đại quý tộc Enrico della Cascata.

Chào hỏi như một quý tộc, nói năng tự nhiên như thể đã quen với lễ nghi từ lâu.

Ivan chẳng biết gì về xã hội quý tộc, chưa nói đến ma pháp dòng dõi hay ma pháp cấp cao.

Ngay cả khi đối mặt với Aufstieg, cậu ta còn hơi lúng túng vậy mà giờ đây lại cư xử chẳng khác gì một quý tộc lâu năm.

‘Không phải là lúc Hắc Ivan xuất hiện sao?’

Thật ra cũng chẳng quan trọng.

Chỉ là một hạt giống nghi ngờ nho nhỏ trong cô đã nảy mầm thêm chút nữa.

Dù sao thì họ cũng đã vào phòng nhưng Enrico vẫn chưa bảo họ ngồi xuống hay tiến lại gần. Ông chỉ ngồi đó, lặng im nhìn họ.

"Enr... Cha."

Cuối cùng, Carla là người mở lời trước.

Trước lời gọi của cô, lông mày Enrico khẽ giật nhẹ, rồi ông gật đầu.

"...Fabio, lui ra đi. Ta sẽ gọi lại sau."

Fabio cúi đầu rồi rời khỏi phòng khách.

Dù là cuộc tái ngộ với con gái, Enrico vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào, lạnh lùng và vô biểu, chỉ ngồi yên đó.

"Đây là lần đầu tôi gặp ngài kể từ khi trưởng thành. Thưa ngài, ngài vẫn khỏe chứ?"

Carla sững sờ.

Đó là lời chào quá mức trang trọng đối với Ivan.

Carla ngạc nhiên còn Enrico thì khẽ nhíu mày.

Đó hẳn là biểu cảm không hài lòng.

"Ngươi dám mở miệng khi chưa được ta cho phép?"

Sự lạnh lẽo trong lời nói của Enrico như phủ khắp căn phòng.

Cảm giác như một cơn băng hàn đang quét qua, Carla cắn chặt môi.

Cô đã đoán trước điều này.

Đó là lý do cô không muốn trở về biệt phủ.

"Một tên dân thường mà dám nhắc đến ta. Lại còn mở miệng khi chưa được phép?"

Carla định bước lên đứng chắn trước Ivan.

Phải biết tiết chế chứ. Nếu khiến cha mình mất mặt sau khi mời Ivan đến đây thì làm sao bây giờ?

Nhưng Ivan lại bước lên trước cô.

"Nếu tôi đã thất lễ, tôi xin lỗi. Vì một mối nhân duyên cũ nên tôi đã quá vui mừng."

Giọng nói nhẹ nhàng của Ivan vang lên.

Carla lặng lẽ lắng nghe.

Đó là cách xử lý tình huống vô cùng trơn tru đối với Ivan.

Cha cô, Enrico, vốn luôn coi thường kẻ khác.

Vậy nên, một tên dân thường mà lên tiếng trước và lại còn xin lỗi một cách đầy ngụ ý như quý tộc, nói rằng vui mừng vì được gặp. Nếu ông trừng phạt vì lý do ấy thì chẳng khác nào tự biến mình thành kẻ nhỏ mọn.

"...Cậu trai này này thú vị đấy. Một kẻ như ngươi dám nói có mối quan hệ với ta sao?"

Trái với dự đoán của Carla, Enrico từ từ đứng dậy và ra hiệu cho họ.

Không phải để ngồi xuống mà là bảo lại gần.

Carla và Ivan tiến đến ghế sofa ở giữa phòng, Enrico lại bước đến gần Ivan chứ không phải Carla.

Ánh mắt lạnh lẽo và nghiêm khắc hướng về phía Ivan, ông quan sát từ đầu đến chân như thể đang kiểm tra một món hàng. Rồi ông quay sang nhìn Carla.

"Carla."

"Dạ... Vâng."

"Ta nghe nói con đang chăm sóc tên dân thường này ở học viện. Còn ở chung phòng nữa."

"......"

"Đúng không? Sao không trả lời?"

Carla tạm ngưng để lấy hơi.

Nếu trả lời không khéo thì hơi rắc rối.

"Không phải như vậy. Không phải theo nghĩa mà cha đang nghĩ đến."

"Vậy thì là nghĩa gì? Con gái ta, người có quyền lực vượt qua vạn người, lại dắt theo một tên chỉ đơn thuần là dân thường?"

Khi Carla còn đang do dự lựa lời, giọng nói nhẹ nhàng của Ivan vang lên.

"Thưa ngài, đúng là không phải như điều ngài nghĩ."

Pazit!

Một tia sét lóe lên ngay tức thì.

Tia sét xoáy cuộn nhắm thẳng vào Ivan nhưng lập tức bị cản lại bởi kết giới gió đang dâng lên. Cú va chạm tạo nên tiếng ma sát dữ dội.

"Tiểu thư Cascata là người vừa nhân hậu vừa thông minh hơn bất kỳ ai, là người muốn tạo cơ hội cho cả một dân thường như tôi. Tôi chỉ là một kẻ mang sức mạnh quá mức và cô ấy chỉ đang bảo vệ và giúp đỡ trước để tôi không gây rắc rối cho các quý tộc khác."

Enrico nhìn chằm chằm vào Ivan.

Tia sét xoay cuồng dữ dội dần tan biến.

Kết giới gió cũng biến mất ngay sau đó.

"Dưới bầu trời này, có hoàng tộc đứng đầu đế quốc, và dưới hoàng tộc là gia tộc Cascata. Carla là trưởng nữ của gia tộc ấy. Ngươi nghĩ việc Carla bảo vệ ngươi chỉ là chuyện nhỏ sao?"

Lúc này Carla mới hiểu ý định của Enrico.

Cha cô đang thử thách Ivan.

"Tất nhiên không. Trưởng nữ gia tộc Cascata, người nuôi dưỡng và bảo vệ hoàng tộc mà ai ai cũng ngưỡng vọng, ắt hẳn đang nhìn xa hơn. Có lẽ cô ấy cho rằng tôi có thể giúp đỡ phần nào cho đến khi đạt được điều đó."

"Ngươi tin mình có năng lực đến thế sao? Tin rằng có thể gánh cả tai tiếng đang vướng phải Carla dưới danh nghĩa Cascata sao?"

"Không phải là tôi tin hay không, đúng chứ?"

Ivan khẽ mỉm cười.

"Nếu tiểu thư Cascata muốn như vậy thì dĩ nhiên tôi có đủ năng lực để khiến điều đó thành sự thật."

"......"

Enrico không đáp lại ngay.

Nhưng thấy biểu cảm cứng nhắc của ông có phần dịu đi thì có lẽ bài kiểm tra này đã đạt yêu cầu tối thiểu.

‘Tại sao cậu ta ăn nói trôi chảy thế... Là Hắc Ivan làm chủ à?’

Carla, đang ngồi trên ghế sofa theo lệnh của Enrico, thỉnh thoảng liếc nhìn Ivan.

Nếu là Hắc Ivan thì giải thích được vì sao cậu ta nói chuyện lưu loát như vậy nhưng lại thấy kỳ lạ vì thái độ vẫn quá ngoan ngoãn.

‘Hay là chỉ với mình mình cậu ta đối xử như rác rưởi?’

Cũng có thể là vậy.

Nếu thật sự như vậy thì cô sẽ giận lắm.

"Thấy mặt rồi thì đủ rồi chứ? Giờ chúng tôi sẽ thu dọn hành lý rồi rời đi."

Dù sao Carla cũng không muốn ở lại biệt phủ này lâu.

Cô cũng chẳng muốn nhìn mặt Enrico.

"Đã đến rồi thì ở lại dùng bữa đi. Các con cũng không có việc gấp mà, đúng không?"

"Không... Chúng ta không phải kiểu người có thể ngồi ăn với nhau vui vẻ..."

Với Carla, Enrico chỉ là một ông cha đáng ghét, là kẻ đã khiến mẹ cô phải chết.

Cô biết gia tộc rất quan trọng nhưng cuối cùng mẹ cô đã chết vì gia tộc ấy.

Nếu Enrico mạnh mẽ hơn một chút, chỉ một chút thôi thìmẹ cô đã không chết.

"Carla, con hiểu nhầm rồi. Ta không có ý giữ con lại."

Trước lời Enrico, Carla nheo mắt lại.

Ông ta đang định nói gì?

"Ta muốn nói chuyện với Ivan thêm một chút. Con có thể về trước. Mọi đồ dùng cần thiết, ta sẽ bảo người hầu gửi về sau."

"Gì... cơ...?"

Carla mở to mắt, siết chặt nắm tay.

Luồng khí tức bốc lên từ đôi tay run rẩy thể hiện rõ mong muốn hét vào mặt ông rằng hãy dừng lại đi và kéo Ivan về học viện.

Nhưng cô không thể làm thế vì cô không thể thu dọn đồ và tự về học viện.

Nếu không có người hầu của biệt phủ, đặc biệt là các nữ hầu, cô chẳng biết cách tự mặc đồ. Từ phụ kiện tóc đến những chi tiết khác, nhất là các loại trang sức không thể thiếu khi dự tiệc xã giao, cô phải được trang bị đầy đủ mà cô thì chẳng có con mắt thẩm mỹ nào để chọn.

"Tôi không sao đâu, tiểu thư Cascata. Nếu gia chủ muốn nói chuyện với tôi thì chẳng phải tôi nên vui vẻ đồng ý sao?"

Ivan nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Cô không thích nụ cười đó. Nó quá tự nhiên và quá bình thản.

Nhưng vì sĩ diện, cô không thể nói mình sẽ ở lại. Cô quay lưng lại và hét lên:

"Muốn làm gì thì làm!"

Cô hét lên đầy dũng cảm rồi rời khỏi phòng khách.

Đã đến nước này thì cô phải ăn tối ở biệt phủ, gần như không còn lựa chọn nào khác.

‘Thật sự quá phiền phức mà.’

Carla, người vừa chạy ra ngoài và thổi tóc mái bay lên bằng hơi thở, bất ngờ nghe thấy một giọng nói.

"Chị. Nói chuyện với cha xong rồi à?"

Là thằng em Fabio.