Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 87

Bữa tối ấy quá lớn để gọi là một bữa cơm đơn giản nhưng lại quá nhỏ để xem là yến tiệc.

Vì thế, bữa ăn được tổ chức trong một sảnh tiệc nhỏ thay vì phòng ăn lớn và đáng ngạc nhiên là phần lớn người tham dự đều là những người Carla quen biết rõ, các chư hầu cấp cao của gia tộc Cascata.

Những nhân vật chính bao gồm gia chủ Enrico, người thừa kế thứ hai Fabio, và trưởng nữ Carla cùng với Ivan.

Ngoài ra còn có khoảng bảy chư hầu ngồi quanh bàn, và bầu không khí trở nên lạnh lẽo và căng thẳng một cách khó chịu.

Chính giữa sảnh tiệc là một chiếc bàn ăn lớn.

Các chư hầu tụ tập quanh bàn đó còn một chiếc bàn lớn hơn được đặt hơi cao hơn dành cho các thành viên trực hệ trong gia đình: Enrico, Fabio và Carla.

Còn Ivan bị sắp chỗ ngồi ở tận cùng bàn, vị trí kém nhất trong số các chư hầu.

Thấy vị trí của Ivan, nét mặt Carla trở nên cứng đờ. Dù nhìn kiểu gì thì cách đối xử này cũng bất công nhưng cô đoán rằng Enrico hẳn có dụng ý riêng nên vẫn im lặng.

Theo tín hiệu ngầm của Enrico, các món ăn đã được chuẩn bị sẵn được mang vào sảnh tiệc từng chiếc một trên xe đẩy.

Theo lẽ thườn, món khai vị được dọn ra trước để kích thích vị giác nhưng các chư hầu đều cố tình né tránh ánh mắt về phía Ivan.

“Dù bữa tiệc này được tổ chức khá đột ngột, ta vẫn cảm ơn các vị đã đến. Đôi cánh của Cascata sẽ trở nên to lớn và mạnh mẽ hơn cùng với các vị nên ta tin đây sẽ là một buổi tối tuyệt vời.”

Những ai hiểu được ẩn ý trong lời Enrico thì nét mặt sáng lên.

Thêm hậu thuẫn, thêm thế lực… “đôi cánh của Cascata” mang nghĩa như vậy và với những người được xem là họ hàng phụ hoặc liên kết chính trị, đây là một lời tuyên bố đáng hoan nghênh.

“Các vị, hãy nghe đây. Hôm nay, ta có một ngày khá tốt nên đã bảo họ chuẩn bị bữa ăn thật chu đáo, hy vọng hợp khẩu vị của mọi người.”

Nghe đến đó, các chư hầu liếc nhìn Ivan bằng ánh mắt lén lút.

Ngồi ở đầu cuối bàn, Ivan đang chuẩn bị bữa ăn với vẻ điềm tĩnh, cử chỉ và phong thái của cậu không giống người bình dân mà giống một người có học thức, có lẽ là quý tộc.

Tuy nhiên, dù bề ngoài trông thư thái, trong đầu Ivan đang tính toán cẩn thận.

‘Mình nên diễn đến mức nào đây…?’

Không nên quá kiểu cách rồi.

Cậu đã nói rằng mình tự học lễ nghi quý tộc nên vẫn nên để lộ vài nét vụng về.

Gã Enrico kia là người đầy mưu mô như rắn độc cuộn quanh, chỉ cần thấy một kẽ hở là sẽ lập tức khai thác, nên không thể để gã có cơ hội nhảy vào.

Vì thế, Ivan thi thoảng cố ý cạ nĩa vào đĩa phát ra tiếng động, hoặc lật dao không đúng cách, rồi liếc xung quanh thăm dò phản ứng, trước khi sửa lại cho đúng, cố ý tạo vài sai lầm đơn giản mà không quá lố khi tiếp tục dùng bữa.

Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, có người đang quan sát kỹ cậu hơn cả, Fabio.

Khi món chính sắp được dọn lên, Fabio đặt dao nĩa xuống và cất tiếng nói với Ivan.

“Cậu là Ivan Contadino, đúng chứ?”

Cả phòng lập tức chìm vào im lặng.

Dù không phải là không khí rộn ràng gì từ đầu nhưng sự yên lặng giờ đây lạnh đến rợn người.

“Vâng, thưa ngài Fabio.”

Thấy Ivan mỉm cười đáp lại, Fabio lấy khăn ăn chấm miệng rồi đặt xuống, nói:

“Tôi nghe nói cậu là dân thường.”

“Vâng, đúng vậy.”

“Còn chị gái tôi, Carla Della Cascata, hiện cũng có mặt ở đây… Hừm. Dù sao thì, cậu có vẻ rất thành thạo trong lễ nghi bàn ăn. Là do chị gái tôi chỉ dạy tốt sao?”

“Vâng. Như ngài đã nói, tiểu thư Cascata đã rộng lượng đón nhận tôi, không chỉ với tư cách cá nhân mà còn công nhận tiềm năng nơi tôi dù xuất thân bình dân. Nhờ đó, cô ấy đã chỉ dạy và khai sáng cho tôi, biến tôi từ một sâu bọ vô tri trở thành người có học thức.”

Ivan mỉm cười nhìn sang phía Carla.

Mình nói thế bao giờ? Carla nhíu mày nhìn Ivan, nhưng ánh nhìn của cậu mang một ẩn ý mà không ai có thể hiểu nổi.

Hơn nữa, không ai biết việc Carla từng tuyên bố quy phục Ivan. Chỉ có hai người họ biết chuyện đó.

Việc trưởng nữ của một gia tộc quý tộc lớn, Carla, từng bắt nạt và coi thường Ivan từ nhỏ, lại tuyên bố quy phục một kẻ dân thường như Ivan Contadino… ngay cả Carla có lẽ cũng chưa hoàn toàn nhận ra điều đó.

“Tuy nhiên, tôi cũng đã tự nghiên cứu về giới quý tộc thông qua thư viện. Học Viện thật sự là niềm tự hào của Đế Quốc.”

Câu trả lời này không để lại bất kỳ kẽ hở nào.

Phản bác lại đồng nghĩa với việc xúc phạm Carla Della Cascata và hạ thấp chất lượng thư viện của Học Viện mà Đế Quốc rất tự hào.

“…Ra vậy? Tôi hiểu rồi.”

“Fabio, đủ rồi.”

Người ngắt lời Fabio đang định hỏi tiếp một câu khác là Enrico.

Enrico cũng không thể phủ nhận cảm giác bất an về Ivan nhưng tỏ ra soi mói quá mức sẽ gây phản cảm.

“Ivan Contadino. Cậu không đặc biệt có chấp nhặt với họ tên mình chứ?”

“Không, tôi không chấp nhặt.”

“Tốt lắm, tốt lắm. Vậy ta có thể hiểu là cậu sẽ không phản đối việc đổi họ khi gia nhập gia tộc Cascata?”

Thực ra cậu không có quyền lựa chọn.

Nếu không định gả Carla cho Ivan thì lẽ ra Enrico phải giết Ivan từ lâu rồi. Như thế thì tin đồn về việc Ivan chiếm đoạt trinh tiết của Carla đã không lan truyền khắp nơi.

Nhưng bây giờ khi tin đồn đã tràn lan trong xã hội thì giết Ivan lúc này là điều không thể. Thậm chí, hiện tại, giết hắn ta là điều tuyệt đối không được làm.

Cần xác nhận liệu hắn ta đã thức tỉnh hoàn toàn chưa.

Phải rút ra nguồn sức mạnh đó.

Chỉ sau khi sức mạnh ấy được khơi dậy hoàn toàn thì mới được giết. Nếu không sẽ rắc rối về sau.

…Ta sẽ xin lỗi với Martina... bằng cả mạng sống của mình.

Carlo Della Cascata, nay được gọi là Lãnh chúa Cascata, em trai của Enrico.

Sau cuộc trò chuyện với Ivan, nếu tóm gọn lại thì điều Enrico rút ra là: hiện tại tuyệt đối không thể giết Ivan.

“Vâng. Tất nhiên, tôi không phản đối.”

Biểu cảm các chư hầu thay đổi rõ rệt.

Qua mạch nói chuyện, họ có thể cảm nhận được ý định gả trưởng nữ nhà Cascata cho gã dân thường này.

Nhưng vì không phải tình huống có thể phản đối công khai, các chư hầu chỉ đành lặng im quan sát.

“…Hãy để cả hai tốt nghiệp Học Viện an toàn. Cả hai đều đến tuổi rồi, sau thời gian nghĩa vụ quân sự và hoàn tất trách nhiệm quý tộc, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Carla, con không có ý kiến gì chứ?”

Carla gật đầu với gương mặt cứng đờ.

Giờ đây, không còn là vấn đề muốn hay không muốn nữa. Mọi thứ đã được sắp đặt và sự phản kháng bản năng trong cô đã bị nghiền nát từ lâu.

“Trong thời gian đó, Carla, hãy dạy Ivan thật tốt để cậu ta có thể sống trong xã hội quý tộc.”

“…Vâng.”

“Trước hết, đừng để xảy ra chuyện mất mặt nữa. Đừng làm cha bẽ mặt thêm một lần nào.”

Carla tiếp tục gật đầu, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.

• • •

Sau bữa tối, Carla trở về phòng.

Trong căn phòng mà cô đã xa cách một thời gian, cô thả người xuống giường rồi nhìn trân trân lên trần nhà.

Hãy dạy cậu ta để cậu ta sống như một quý tộc.

‘Tên đó diễn giỏi thật…’

Không phải là Hoàng đế sao? Là Hoàng đế đấy.

Vậy mà còn lễ nghi quý tộc gì nữa?

Nực cười thật.

Cậu ta còn biết rõ hơn ai hết và việc thấy cậu ta đóng kịch như thế khiến người ta phải thừa nhận Ivan thật đáng gờm.

‘Mình dạy cậu ta á? Buồn cười chết mất.’

Nhìn trân trối lên trần nhà, Carla đập mạnh vào chiếc giường vô tội như trút giận.

Rồi cô đột ngột bật dậy.

Cô đã bảo người hầu chuẩn bị cho yến tiệc Aufstieg nhưng vẫn chưa kiểm tra gì.

Với ý định đi xem qua một lượt, Carla bước đến cửa và mở tung ra, rồi cứng đờ lại vì cảnh tượng trước mắt.

“Chào em, Carla. Vợ yêu của ta.”

“…Chuyện gì vậy?”

“Vào trong đã.”

Carla lùi lại một bước.

Ivan ung dung bước vào phòng cô.

Sau khi vào trong, Ivan đảo mắt nhìn quanh phòng.

“Phòng này tráng lệ thật đấy. So với nó thì phòng ta ở Học Viện chẳng là gì. Bảo sao ta cứ thấy chật chội.”

Carla nhíu mày, trừng mắt nhìn Ivan.

Tên này bỗng dưng xuất hiện làm gì?

“Thế đến đây để làm gì?”

“Cũng không có gì to tát.”

“…Một điều thôi, chỉ một. Gọi ngươi là Ivan hay Hắc Ivan đây? Tôi rối lắm rồi.”

“Vậy à? Vậy ta chọn thế này đi.”

Ivan cười toe toét.

Thấy nụ cười đó, Carla biết ngay là Hắc Ivan.

“Vậy ngươi đến đây làm gì?”

“Không có gì, em yêu à. Hôm nay áp lực nhiều quá, ta nghĩ mình cần xả một chút.”

“Ngươi định... ”

Lời của Carla bị cắt ngang.

Ivan đẩy cô ngã xuống giường và nhìn lên Ivan đang đè phía trên, Carla nói đầy cảnh giác:

“…Đây là biệt thự. Tôi hét lên thì mọi người sẽ kéo đến đấy.”

“À, phải rồi. Em nói đúng.”

Ivan chẳng hề có vẻ lo lắng.

Ngược lại, cậu ta mỉm cười cúi nhìn cô.

Nụ cười đó đầy tính săn mồi, khiến Carla lạnh sống lưng.

“Nhưng Carla à, em sẽ không làm thế được đâu.”

“…Dựa vào đâu? Tôi hoàn toàn có thể hét. Tôi có thể đánh anh và đuổi anh ra ngoài.”

“Dễ thương thật đấy, y như con mèo nhỏ nổi giận vậy. Nhưng em còn nhớ đã nói gì chứ?”

‘C-Carla Della Cascata… sẽ là của anh…’

Nói vậy, Ivan nhẹ nhàng chạm vào vai trái của Carla.

“Hy vọng em còn nhớ cánh tay này là nhờ ai mà có.”

Carla cắn chặt môi.

“…Tên khốn xảo quyệt.”

“Cảm ơn vì đã khen.”

Nói xong, Ivan đột ngột đưa tay nắm lấy bầu ngực của Carla.

Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp trong lòng bàn tay, Ivan mỉm cười.