Toàn đế quốc hoạt động dưới chế độ quân phiệt phân cấp nghiêm ngặt nên Học Viện cũng không ngoại lệ.
Học sinh bị quản thúc bởi giảng viên, giảng viên chịu sự giám sát của ban điều hành, mà ban điều hành lại do hiệu phó và hiệu trưởng đứng đầu.
Do đó, những người được triệu tập khẩn cấp đến gian phòng trung tâm hôm nay không phải là học sinh, ngoại trừ Carla, người hiện đang mang thân phận bị tình nghi.
Khi Carla bước vào phòng họp ở gian phòng trung tâm, bầu không khí nghiêm trang, hệt như một phiên tòa.
Hai bên là những bục cao, nơi có khoảng chục người đang ngồi quan sát, trong khi ở giữa là các quan chức cấp cao nhất của Học Viện.
“Bọn họ tập hợp nhanh thật.”
Carla liếc nhìn sang trái rồi phải, khẽ nhếch môi cười mỉa.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng vòng cuối của Đấu Giao Lưu, Trận Thám hiểm, sẽ kết thúc sớm như vậy sao?
Có vẻ như ngay khi tin tức rằng cô đã hoàn thành bài thi lan ra, mọi người đã lập tức kéo tới.
Chuyện cô nghiền nát một tên côn trùng như Lucas lại nghiêm trọng đến thế sao?
Phải, nghiêm trọng thật.
Một thiếu gia của gia tộc đại quý tộc đã chết mà kẻ bị cho là hung thủ lại là con gái trưởng của một gia tộc đại quý tộc đối địch. Vậy nên sự chú ý này là... hợp lý.
“Hôm nay có thể sẽ rất bất lợi cho mình.”
Giờ đây, Carla là trưởng nữ.
Trên thực tế, cô từng là trưởng nam nhưng điều đó không thể tiết lộ.
Dù sao đi nữa, nếu người cô giết là vị hôn phu được định sẵn của cô...
Và nếu đó là một người phụ nữ giết một người đàn ông.
Nếu cô là thường dân, chẳng cần xét xử gì cho lằng nhằng mà chỉ có án tử.
Đám người nhà Scheiskell ngồi phía bên phải hẳn đều biết chuyện hôn ước giữa Carla và Lucas.
Carla liếc nhìn về phía bên phải nơi có người của gia tộc Scheiskell, rồi nhìn sang trái. Vì có người của gia tộc Cascata ở đó, ít nhất cô có thể hy vọng có người biện hộ cho mình.
“Carla, Carla Della Cascata. Là em phải không?”
Hiệu trưởng lên tiếng khi cô vừa ngồi vào ghế dành cho bị cáo, như thể đã chờ sẵn.
Carla chậm rãi gật đầu.
“Em có quen biết Lucas von Scheiskell không?”
“Tôi có.”
Carla trả lời không chút ngập ngừng.
“Lucas von Scheiskell được phát hiện đã chết trong kì thi lần này. Trên thi thể có dấu vết của Lôi thuật...”
“Tôi giết hắn. Thằng chó Lucas von Scheiskell.”
Trước lời tuyên bố đó, cả gian phòng im bặt như thể bị dội một gáo nước lạnh.
Carla đưa mắt nhìn quanh, khẽ mỉm cười, giọng điệu ung dung.
“Chẳng phải các người đều đã biết rồi sao? Lucas chết vì một vết thương xuyên thủng người và có dấu vết của Lôi thuật. Vậy thì rõ ràng quá còn gì. Đúng vậy. Chính tôi giết hắn.”
“T-tại sao...”
“Lucas von Scheiskell đã cố tấn công tôi. Nói thẳng ra, hắn cố cưỡng hiếp tôi. Khi cánh tay tôi đã thành ra thế này, hắn luôn đối xử với tôi như thể chúng tôi đã là vợ chồng. Trong Trận Thám hiểm thiêng liêng của Học Viện, hắn định cưỡng hiếp tôi. Trong lúc kháng cự, tôi lỡ tay giết hắn.”
Cô đã tính trước cả rồi.
Đó là lý do vì sao cô phải giữ bình tĩnh. Ai cũng sẽ nghĩ Lucas là loại người đáng chết.
“Nhưng, Carla Della Cascata. Em... vốn dĩ đã bị mất một tay rồi mà...”
Đây quả là một câu hỏi cực kỳ khó xử để dành cho một cô gái.
Hiệu trưởng hắng giọng, không nói hết câu, nhưng Carla đáp lại như không có gì.
“Lucas mang lòng oán hận tôi. Khi tôi còn đủ hai tay, hắn không thể nào thắng tôi. Sau khi tôi mất một tay, ai cũng thấy hắn đối xử với tôi qua loa và coi thường như thế nào. Hắn tiếp cận tôi rồi tìm cách dụ dỗ. Thậm chí còn cố cho tôi uống thuốc kích dục.”
“Không thể nào! Không có bằng chứng! Đây chỉ là lời buộc tội một chiều từ tiểu thư Cascata!”
Phản bác từ phía Scheiskell là hoàn toàn hợp lý.
Chất Carla nhắc đến là một loại dược phẩm cấm lưu hành kể cả trong đế quốc nơi địa vị phụ nữ vốn đã không cao.
Nếu Lucas thực sự sở hữu thứ đó, danh dự của cả đại gia tộc sẽ bị ô uế.
“Ngài Lucas là người kế vị của đại quý tộc Scheiskell! Không đời nào ngài ấylại có thứ thuốc cấm ấy!”
“Vậy sao?”
Carla mỉm cười đầy ẩn ý, quay sang phía Scheiskell.
Không thể nào là không có.
Lucas đâu chỉ ôm ấp một hai cô gái… Trong số đó còn có cả con gái của những quý tộc nhỏ. Với lòng tự tôn của họ, liệu Lucas có quan tâm đến hậu quả của một chút thuốc kích dục khi có thể dẫm đạp lên những cô gái?
“...Không đời nào ngài ấy có thể sở hữu thứ đó.”
Phía Scheiskell bắt đầu lắp bắp.
Dù vậy, họ vẫn không thể phủ nhận dứt khoát.
“Dẫu vậy, nếu tin lời một phía của tiểu thư thì sẽ phá hỏng lòng tin giữa hai gia tộc!”
“Tôi phản đối! Tiểu thư Carla chỉ hành động vì tự vệ! Ai ở đây cũng biết rõ tính cách của Lucas!”
Không cần Carla nói thêm, phía Cascata đã bắt đầu lên tiếng bảo vệ cô.
Carla dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại—đã bao lâu rồi cô mới được khoanh tay nhỉ?
Cô nhớ cảm giác này.
“Có hàng chục lời khai từ học sinh nói rằng Scheiskell đã quấy rối tiểu thư! Nếu cần, chúng tôi sẽ thu thập chữ ký kiến nghị! Hơn nữa, có nhân chứng nói rằng tiểu thư từng khóc vì bị quấy rối tại căn tin!”
“Chỉ trong vài ngày mà đã điều tra được đến mức đó... có cần thiết không vậy?”
Thật ra đúng là có chuyện đó.
Nhưng giờ nghĩ lại chuyện khóc lóc thì có hơi xấu hổ.
“Các người đã thấy trong trận đấu tổ đội rồi đấy! Tiểu thư chỉ thua Lucas sát nút! Bị dục vọng che mờ, hắn tiếp cận cô ấy một cách chủ quan, và chính điều đó khiến hắn bị đánh bại!”
“C-các người nói gì vậy! Gia tộc Cascata còn biết tôn trọng người chết không?!”
Điều bất ngờ là không ai gán cho cô hình ảnh "người con gái giết hôn phu".
Thật ra, Carla đã đoán trước.
Nếu trưởng nữ của Cascata mang danh kẻ giết người, hậu quả sẽ cực kỳ lớn. Họ không thể để mọi việc đi theo hướng đó.
Dù sao đi nữa, Carla đã vượt qua được một rào cản.
Cô vốn nghĩ cuộc tranh luận này sẽ sớm biến thành cuộc đấu giành giật danh dự giữa hai đại gia tộc nhưng việc đó lại diễn ra nhanh hơn cô tưởng.
“Hơn nữa, chuyện của Kiara... cũng là lỗi của tiểu thư Cascata phải không?!”
“Không phải. Tôi không làm. Kiara bị thương là vì thua trận trước Ivan Contadino.”
Cứ nói vậy là được, Carla nghĩ thầm khi đáp.
“Nếu không có Ivan Contadino, tôi đã bị Lucas làm nhục. May thay Ivan có mặt nên tôi mới tránh được bi kịch.”
“V-vậy thì...”
“Chuyện đó không quan trọng. Trong Trò chơi Thám hiểm, tôi và Ivan là một đội hợp pháp. Kết quả là Kiara thua Ivan và bị thương. Lucas cố tiêm thuốc kích dục vào tôi, thất bại, và bị tôi giết. Chỉ vậy thôi.”
“B-bằng chứng...”
“Vì hắn thất bại nên không để lại bằng chứng. Nhưng hãy suy nghĩ đi. Tôi chỉ có một tay, làm sao giết được Lucas? Hắn phải hoàn toàn mất cảnh giác với tôi. Phải nghĩ rằng tôi không còn khả năng chống trả. Phải ở rất gần tôi. Chỉ khi đó tôi mới có thể ra đòn kết liễu. Nếu giữ khoảng cách? Ai xem Đấu Đội Trưởng đều biết: tôi đã thua Lucas với một tay. Nếu hắn chỉ hơi cảnh giác, tôi có giết được không?”
Tóm lại, vấn đề then chốt hiện tại chính là dược kích dục.
Nếu có bằng chứng, Carla sẽ được xem là hành động vì tự vệ.
Lucas định cưỡng hiếp cô bằng chất cấm và như vậy, hành động phòng vệ của Carla hoàn toàn chính đáng.
Phía Scheiskell bắt đầu xôn xao.
Thực ra, điều Carla nói không hề sai. Với một tay, cô đã thua Lucas. Bất kể yếu tố nào, ấn tượng rằng Lucas mạnh hơn đã khắc sâu trong suy nghĩ của mọi người.
“Ivan là thường dân nên chẳng ai để tâm đến cậu ấy cả.”
Ivan rất mạnh, rất mạnh và đáng sợ một cách kỳ lạ.
Không giống kiểu mạnh như Lucas, mà là… thật sự có thực lực.
Việc chẳng ai để ý đến Ivan khiến Carla cảm thấy lạ lẫm.
Đúng lúc đó, Carla nhìn về phía hiệu trưởng.
Phía sau ông là một tấm bình phong, che khuất ai đó. Carla cố gắng nhìn kỹ nhưng không thấy rõ.
Hiệu trưởng đang trò chuyện với người đằng sau tấm bình phong.
Cô không nghe được gì, nhưng vẫn ráng lắng tai, hy vọng bắt được vài từ.
Không thể nghe rõ. Một lúc sau, hiệu trưởng ho nhẹ vài tiếng rồi tuyên bố lớn:
“Vì sự việc này liên quan đến đại quý tộc, tôi cho rằng Học Viện khó có thể tự mình đưa ra phán quyết. Dù đây là sự cố đáng tiếc xảy ra trong khuôn khổ Đấu Giao Lưu nhưng bản chất lại giống một biến cố hơn là tai nạn... Do đó, tôi xin chuyển vụ việc lên phía hoàng gia để xét xử.”
“Thế là xong.”
Carla thầm nhủ, hoàn toàn tin rằng mình sẽ được tuyên trắng án.
Cô không ngờ mọi việc lại được chuyển lên triều đình nhanh đến thế.
Một khi đã lên triều đình, vụ việc nhất định sẽ qua tay người cậu của cô và điều đó là vô cùng có lợi.
“T-tôi...”
Tiếng thở dài vang lên từ phía Scheiskell.
“Đề xuất đó là hợp lý!”
Phía Cascata reo hò.
Tất cả đều đúng như cô dự đoán.
“Nặng tay quá rồi đấy chứ? Dù gì cũng sẽ bị chuyển lên triều đình mà ở đó thì còn có pháp sư hoàng gia...”
“Đủ rồi. Giờ còn làm gì được nữa?”
Contred von Scheiskell.
Gia chủ gia tộc Scheiskell, người vẫn im lặng suốt quá trình xét hỏi, không để lộ chút cảm xúc nào khi quay đi.
Ông không tiếc thương con trai mình. Thật ra ông chưa từng kỳ vọng vào nó.
Giờ là lúc để tính chuyện giảm thiệt hại cho gia tộc.
Đang lúc suy nghĩ, một người lặng lẽ tiến đến gần.
“Thưa ngài.”
“Còn ngươi là...?”
“Vâng, thưa ngài.”
Người đàn ông cúi đầu, ngẩng mặt lên để lộ đôi mắt trắng dã, không con ngươi cũng chẳng tròng đen.
Hắn mỉm cười với Contred.
“...Ngươi từ Aufstieg đến đây sao?”
“Tôi muốn trao đổi nghiêm túc với ngài. Ngài có thể dành chút thời gian chứ?”
“...Được thôi.”
Contred khẽ gật đầu.