Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1144

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 01 - Chương 67

Học Viện không thể hoàn toàn quan sát được mọi việc bên trong rào chắn.

Suy cho cùng thì đây cũng là một diện tích khổng lồ để quản lý và giám sát toàn bộ là nhiệm vụ bất khả thi. Thêm vào đó, nếu giám sát là khả dĩ thì đã chẳng có lo ngại về xâm nhập bất hợp pháp từ ngoài rồi.

Dù khó khăn là thế nhưng chả ai lại đồng tình để lũ học sinh tự do chiến đấu mà không có hệ thống bảo vệ. Vậy nên là phương pháp sử dụng ma pháp dịch chuyển để kéo những người bị trọng thương ra ngoài là hợp lí nhất.

Dù vẫn có vài lo lắng về việc lỡ một học sinh chết trong lúc kiểm tra song vì đây là một đất nước coi trọng thực lực nên nhiều người oái ăm thay lại cho rằng đứa đó giờ đã chết thì mai sau chắc chắn sẽ bỏ xác trên chiến trường và thà nó chết giờ còn hơn.

Lorenzo bước vào phòng chờ nơi có thể nhìn thấy rõ cánh cổng đá và châm một điếu thuốc chứa cỏ ma thuật.

Ông đã không còn đếm được mình đã châm bao nhiêu điếu rồi, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá.

‘Lần này sao mà lâu quá vậy nhỉ.’

Thực ra, hiếm có một khóa nào lại bất ổn như khóa này.

Mâu thuẫn giữa nhóm đầu và nhóm sau ngày càng leo thang, đến mức Lucas và Carla gầm ghè nhau và sắp sửa giết nhau mỗi lần chạm mặt. Mà vì Carla như vậy nên Ivan cũng phát sinh mâu thuẫn rõ rệt với Liam khiến bầu không khí căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được.

‘Lẽ ra giờ phải có đứa bị đưa ra rồi mới đúng.’

Lứa này toàn là những đứa trẻ bốc đồng và nóng máu.

Khi Lorenzo còn trẻ và theo học tại Học viện này, ông cũng từng tham gia kỳ thi mà hơn nửa số học viên của cả hai nhóm đều đánh nhau và bị khiêng ra ngoài.

Mà khóa nào cũng vậy cả nên ông đã nghĩ lần này cũng sẽ giống thế thôi, nhưng thấy rằng đến giờ phút này rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì thì có vẻ là bọn trẻ đã đạt được thỏa thuận hoặc cho đến lúc này vẫn chưa xảy ra xung đột nào...

‘Nhưng mà, tính cách bọn chúng đâu phải loại ngại giao tranh. Vậy chẳng lẽ... đã đạt được đồng thuận thật rồi sao?’

Ngọn lửa xanh nhạt chập chờn nơi đầu điếu thuốc mà Lorenzo vừa châm.

Ông hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra làn khói.

Khói lan ra như sương xanh thẫm, lượn về phía cánh cổng đá.

Giờ chỉ còn hai ngày nữa.

Nếu trong thời gian đó không có kết quả, trò thám hiểm lần này sẽ không được tính điểm.

‘Chỉ mong không ai bị thương nặng...’

Hít nốt hơi cuối cùng, Lorenzo dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi định đứng dậy. Nhưng đúng lúc đó, ông ngẩng đầu lên, bàng hoàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt từ lúc nào mà anh không hề hay biết.

“Lâu rồi không gặp, Lorenzo. Dạo này khỏe chứ?”

“Ngài Cascata, phải không ạ?”

Đúng là ngài Cascata.

Không biết từ lúc nào ông đã bước vào phòng chờ. Giờ đây ông đang nhìn Lorenzo từ trên xuống.

“Ngồi đi, ngồi đi. Sao lại khách sáo thế? Ngồi xuống, ta hiểu cả mà.”

“…Vâng, tôi đoán vậy.”

Ngài Cascata mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Lorenzo.

Ông không phải người mà Lorenzo muốn gặp lúc này. Và vì cả hai chẳng có chuyện gì đặc biệt để bàn, Lorenzo muốn rời khỏi nơi này. Nhưng vì không tiện rời đi trước mặt một người có địa vị cao như vậy, ông liền châm thêm một điếu thuốc. Cũng chẳng vì lý do gì rõ ràng cho hành động ấy cả.

“Ta có thể xin một điếu chứ?”

“Không ngờ ngài cũng hút thuốc. Đây ạ.”

Ngài Cascata lấy một điếu từ chiếc hộp Lorenzo đưa, hít một hơi thật sâu. Không cần làm gì, đầu điếu thuốc tự bốc cháy, phát ra một tia lửa đỏ rồi ổn định lại.

“Năm nay học viên mới thế nào?”

“Tôi chỉ phụ trách thay cho Albina nên cũng không nắm rõ.”

“Ừ. Ta biết. Ta biết Trung úy Albina… không, bây giờ là cựu Trung úy, đã bị đình chỉ. Ta cũng biết ngươi chỉ mới nhận trách nhiệm gần đây. Vậy nên ta mới hỏi, năm nay học viên thế nào?”

“Ngài không quan tâm đến cháu gái ngài sao?”

Đôi mắt ngài Cascata liếc nhìn Lorenzo.

Lorenzo không liếc lại, chỉ nhìn ra xa, nhả làn khói một cách tự nhiên như thể câu hỏi đó chẳng có gì lạ.

“Nếu ta bảo là không, ngươi có tin không?”

“Không.”

“...Vẫn như xưa. Phải, ta quan tâm đến cháu gái ta. Và đến cả khóa học viên mới năm nay. Chúng rất quan trọng vìlà những ứng viên tiềm năng cho Binh Đoàn Ma Thuật của Đế Quốc vẫn còn đang trong chiến tranh.”

“Cháu gái ngài, tức là Carla, tiếc rằng có vẻ là một trường hợp khó. Tuy năng lực ma thuật vượt trội nhưng chỉ có vậy thôi. Những giới hạn thể chất của phái pháp sư cận chiến là một điểm yếu rất khó vượt qua, đúng không?”

“Nếu vượt qua được thì sao?”

“Nếu vượt qua được... thì cô ấy có trực giác rất tốt. Khi đó cô ấy sẽ là một tài năng xuất sắc. Giống như ngài vậy.”

“Đừng tâng bốc nữa. …Còn nó, Ivan Contadino thì sao?”

“Thằng nhóc là một thiên tài. Không nghi ngờ gì cả.”

“Vậy sao?”

Ngài Cascata hít một hơi thuốc sâu rồi nhìn Lorenzo.

Ivan Contadino.

Một mối đe dọa tiềm tàng đối với đế quốc. Khả năng cao là vậy.

Chỉ cần thêm chút xác nhận nữa thôi nhưng đến lúc này thì gần như đã chắc chắn rồi.

“Mạch ma lực của Ivan đã chạm ngưỡng hoàn hảo. Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng thấy sơ đồ mạch nào hoàn hảo đến vậy.”

Trái lại, Lorenzo cũng đã từng thấy những sơ đồ tệ nhất.

Nhưng ông không nhắc đến điều đó. Không cần thiết.

“Hơn nữa, trữ lượng ma lực của Ivan… vượt xa cả Carla. Như thể có cả một đại dương ma lực mà nó có thể khai thác. Ấn tượng đến mức kinh ngạc. Nếu tiếp tục phát triển tốt thì chắc chắn nó sẽ trở thành trụ cột lớn của đế quốc.”

“Vậy sao? So với Carla thì thế nào?”

“Như tôi vừa nói, vượt xa Carla. Về tiềm năng, khả năng ứng dụng, và kỹ năng kết hợp. Ivan đều vượt trội ở mọi khía cạnh.”

Carla hoàn toàn không phải là người kém cỏi.

Nếu cô còn đủ hai tay, có lẽ cô đã có thể khai triển pháp thuật một cách đa dạng đến mức đủ sức trở thành một vị tướng của đế quốc.

Nhưng Ivan thì còn hơn thế.

Ở mọi mặt, Ivan đều hoàn hảo.

Những phẩm chất mà một pháp sư cần có, khả năng sáng tạo, ứng biến, thậm chí cả thể lực, Ivan đều hội tụ thừa.

“Gọi nó là thiên tài thì còn là nói giảm. Thằng nhóc có thể không phải con người. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy được một thứ hoàn hảo đến vậy. Nếu ma thuật có thể hiện hình thì chắc chắn sẽ giống hệt như Ivan.”

“Vậy sao… Ta hiểu rồi.”

Trong số ít bí mật được truyền lại trong đế quốc, có một điều mà chỉ vài người biết.

Đó là một đế quốc vĩ đại từng tồn tại trước đế quốc hiện tại, nơi giờ chỉ còn tồn tại trong ghi chép.

Gia tộc hoàng đế hiện tại chính là người đã hủy diệt đế quốc cổ đại đó.

Dĩ nhiên, chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu về trước. Nhưng có một điều chắc chắn là tổ tiên của hoàng tộc hiện tại đã tiêu diệt đế quốc cổ kia. Ghi chép về điều đó vẫn được lưu giữ trong hoàng thất hiện nay cùng với lời nguyền cuối cùng mà vị hoàng đế cuối cùng của đế quốc cổ để lại: rằng hắn sẽ quay lại để hủy diệt kẻ thù.

Vị hoàng đế cuối cùng ấy là một sinh thể gần như thần thánh về mặt ma thuật.

Tương truyền rằng ông ta đã vượt qua 31 nút ma lực và hoàn thiện đến con số 33.

Lời nguyền mà ông để lại trước khi chết vẫn như gọng kìm siết chặt hoàng thất cho đến ngày nay...

Nếu Ivan thực sự là sự tái sinh của hắn, thì đế quốc chắc chắn đang đối mặt với hiểm họa.

Hoàng đế cổ đại ấy đã nguyền rủa sẽ quay lại để hủy diệt đế quốc và nếu lời nguyền đó...

“Ngài hút thêm một điếu nữa chứ?”

Lorenzo đưa chiếc hộp chứa những điếu thuốc ra.

Ngài Cascata nhìn hộp, liếc Lorenzo, rồi lại nhìn hộp lần nữa.

“…Cảm ơn.”

“Tôi thấy ngài như đang suy nghĩ sâu sắc. Vì cháu gái ngài à?”

“Không phải.”

Sứ mệnh của Ngài Cascata là bảo vệ đế quốc này.

Bảo vệ hoàng thất, gìn giữ đế chế, lưu danh muôn đời cho đế quốc này.

Venere, Mercurio, tất cả bọn họ đều là những con người như thế.

Hoàng tộc, các quý tộc lớn, và vô số thường dân.

Ngài đã hy sinh tất cả vì họ.

Thế nhưng, sinh thể mang tên Ivan kia là một tai họa có thể khiến nền móng của đế quốc mà ngài đã vất vả gìn giữ sụp đổ.

Chừng nào còn nghi ngờ rằng dòng máu bị nguyền rủa của đế quốc cổ vẫn chảy trong người Ivan... thì không còn lựa chọn nào khác.

Nếu dòng máu ấy được xác thực, thì chỉ còn một con đường: phải giết Ivan.

“Nó sẽ ổn nếu được kèm sát Ivan.”

“Có vẻ ngài lo cho Emil thì phải.”

Nghe đến đó, Lorenzo khựng lại.

Ông không biết đám người Aufstieg đang âm mưu gì khi xâm nhập vào học viện này, nhưng sau khi tận mắt thấy mạch ma lực hỗn loạn do bị can thiệp nhân tạo của Emil, ông hiểu rằng lũ khốn đó chẳng có ý định tốt đẹp.

“…Có lẽ vậy.”

“Đám Aufstieg có âm mưu sâu xa. Khó nhận ra được… Nhưng đừng quá lo lắng trước lời đe dọa của chúng. Cứ hành động tự do. Đây là Học Viện, không phải sân nhà của đám Aufstieg. Vậy nên...”

Ngay lúc ấy, một tín hiệu khẩn cấp vang lên từ kết giới vận chuyển.

Ngay lập tức, các nhân viên cứu hộ nhốn nháo hành động và Lorenzo dập điếu thuốc vừa châm rồi đứng bật dậy.

“Có vẻ đã có người được đưa ra. Tôi sẽ đi xem ngay.”

“Ừ, đừng ngại quay lại nói chuyện tiếp.”

“Vâng.”

Lorenzo khẽ cúi đầu rồi vội vàng rời đi.

Không chạy khi rút lui trước mặt người cấp trên dù trong tình huống gấp rút, vẫn giữ lễ nghi, điều đó cho thấy Lorenzo là người biết điều.

Ngài Cascata dập điếu thuốc đã hút xong và chậm rãi đứng dậy.

Ít nhất, ông nghĩ mình nên nhìn mặt người đã được đưa ra kia.