“Sao chỗ này lại là X=2?”
“Ah. Có lẽ cậu chưa hiểu phần trước đó rồi.”
Khi nhìn vào các ghi chú trong tập vở của Enami-san, tôi có thể thấy được những hàng chữ ngay ngắn trên giấy. Chữ viết tay cô ấy nắn nót hơn nhiều so với trí tưởng tượng của tôi. Nó không tròn trịa dễ thương, nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Mỗi khi tôi dạy, Enami-san đều hiểu rất nhanh. Có thể nói cô ấy khá nhanh nhạy.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Sau đó, tôi trở về chỗ ngồi ban đầu của mình. Bởi vì tôi sợ nếu ngồi ở bên cạnh cô ấy quá lâu sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm.
Và thế là tôi bắt tay ngay vào giải một bài đọc tiếng Anh. Trong quá trình đọc, độ chính xác là rất quan trọng, nhưng tốc độ cũng là một yếu tố cần thiết. Bạn không nhất thiết phải đọc hết toàn bộ cả bài mà có thể đọc lướt qua các câu hỏi để nhận diện rồi sau đó áp nó vào từng câu văn để tìm đáp án.
Vừa hay sau khi hoàn thành xong, thì Enami-san liền gọi tôi.
“Tôi không hiểu chỗ này.”
“…… Ok.”
Tôi đợi Enami-san ngồi dịch sang một bên rồi ngồi vào chỗ đó. Có vẻ lần này vấn đề đã phức tạp hơn so với trước.
“Cậu không hiểu chỗ nào?”
“Đây này….”
“Ah.”
Không hiểu sao, tôi cũng đã lờ mờ nhận ra được cô ấy đang bị vấp ở đâu. Có lẽ cô ấy cũng hiểu sai câu hỏi y như tôi trong quá khứ.
Thế là khi tôi giải thích, thì Enami-san đã ngay lập tức nhận ra. Và nó chứng minh rằng suy đoán của tôi là hoàn toàn chính xác.
“Cảm ơn cậu.”
“Hmm”
Một lần nữa tôi lại chuyển sự tập trung của mình sang môn tiếng Anh.
Sau khi giải quyết được thêm hai câu, thì Enami-san lại gọi tôi một lần nữa. Và cứ thế, chu trình khép kín lặp đi lặp lại, tôi sang chỗ Enami-san khi được gọi và sau khi xong thì lại quay trở về chỗ ngồi.
Thật lòng mà nói, hành động của tôi khá buồn cười khi cứ di chuyển từ chỗ ngồi này sang ngồi chỗ khác, vậy nên tôi quyết định ngồi cạnh Enami-san luôn. Suốt nãy giờ dạy cô ấy, tôi nhận ra rằng cô ấy không hề ngốc. Bởi cô ấy có một nền tảng kiến thức vô cùng chắc chắn đến bất ngờ.
Trong môn toán, nhiều bài sẽ không thể giải được nếu bạn không có kiến thức gốc. Tuy nhiên, dường như Enami-san lại rất thành thạo môn toán ở cấp hai. Nên tôi đã nhận ra rằng đây chính là lý do tại sao mà cô ấy nãy giờ có thể hiểu được những gì tôi dạy khá dễ dàng.
Nó làm tôi nhớ lại những gì Shiroyama-sensei đã từng nói: Enami-san bắt đầu đi học muộn vào năm hai. Do đó, chắc hẳn trước đây cô ấy đã từng rất chăm chỉ học hành và đạt điểm cao.
Tôi nghĩ có sự khác biệt về tốc độ học giữa những người có thói quen học và không có. Đơn giản là những người không có thói quen học chính là những người không biết cách học. Vì thế họ mới sợ hãi và bị ám ảnh bởi sách vở do bên trong đánh dấu chi chít các dấu note vô nghĩa bằng bút dạ.
Enami-san thì không hề như vậy. Bởi cô ấy ngoài tập trung vào các từ in đậm, còn cố gắng tìm hiểu mạch văn và nghiền ngẫm những ý chính.
“-Ê, này, cậu có đang nghe không đấy?”
Khi tôi đang trầm ngâm ngẫm nghĩ về điều đó, thì thấy Enami-san đang cao giọng gọi. Thế nên tôi liền hỏi cô ấy có chuyện gì vậy.
“Tôi muốn tới quầy đồ uống, nhưng lại không thể đi vì vướng cậu.”
“A, xin lỗi. Mà tớ cũng định ra đấy đây nên để tớ đi lấy luôn cho.”
“Vẫn loại cũ.”
“Okay.”
Sau khi tôi đi lấy đồ uống về thì nhận ra buổi học nhóm này đã trôi qua được hơn 1 tiếng.
Dần dần, tôi bắt đầu không còn thấy khó chịu khi ngồi cạnh Enami-san nữa. Giống như tôi đang ngồi học ở thư viện và có ai đó ngồi xuống cạnh mình như một điều tự nhiên vậy. Kiểu kiểu thế.
“Cậu giỏi dạy học nhỉ?”
Nhận ra tôi đã trở về bàn, Enami-san liền ngẩng đầu lên và nói vậy. Sau đó, cô ấy nhướn người về phía trước và tựa má vào lòng bàn tay trái.
“Làm gì có.”
“Tôi thấy đúng mà.”
Vì mặt hai đứa hiện giờ đang khá gần nhau nên tôi đã quay đầu về hướng khác.
“Cậu đã từng học rất giỏi phải không, Enami-san?”
Đó là điều mà tôi đã tò mò nãy giờ. Và Enami-san liền đáp lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi thì không nghĩ vậy đâu. Nhưng đúng là điểm tôi bây giờ thấp hơn lúc trước.”
Hmm, một câu trả lời mơ hồ. Nhưng tôi lại có một cảm giác rằng điểm của cô thực sự nằm trong top đầu.
Cuộc trò chuyện liền ngừng lại trong giây lát. Sau đó, tôi đưa cốc soda dưa của mình lên miệng và uống 1 ngụm. Vì đã học xong môn tiếng Anh nên lúc này tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi.
“Mà này.”
Sau khi nhấp một ngụm cà phê đá thì Enami-san liền nói:
“Cho tôi biết ID line của cậu đi.”
“Hả?”
Tôi đã rất bất ngờ vì không nghĩ cô ấy lại đột nhiên hỏi một điều như vậy.
“Cũng được thôi, nhưng mà tại sao?”
“Chuyện này có gì lạ đâu?”
Ngay sau đó, Enami-san liền lấy điện thoại của mình ra, rồi vào Line. Tiếp đó, cô ấy bật mã QR lên và chĩa về phía tôi.
Sau đó, tôi lấy máy điện thoại của mình ra để vào Line, rồi kết bạn với Enami-san bằng cách hướng máy ảnh vào mã QR của cô ấy.
“Tớ nhận được rồi.”
Ảnh đại diện của Enami-san là một bức tranh phong cảnh của vùng quê nào đó. Có bầu trời trong xanh cùng hàng cây thẳng tắp nên rất đẹp
“Ảnh đại diện của cậu được chụp ở núi Phú Sĩ hay gì đó à?”
“Ừ.”
Tôi đã dùng nó làm ảnh đại diện từ 4 năm trước và đến giờ vẫn chưa thay.
“Cậu thì sao, Enami-san?”
Enami-san bỗng lúng túng trước câu hỏi của tôi.
“Kể cả tôi có nói đi nữa thì cậu cũng không hiểu được đâu.”
“Tớ hiểu rồi.”
Tâm trạng tôi lúc này khá kỳ quặc bởi bản thân chưa từng nghĩ rằng mình lại có ngày trao đổi ID line với Enami-san.
“Cậu có muốn học thêm chút nữa không?”
Enami-san liền gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Và rốt cuộc, buổi học nhóm của chúng tôi kết thúc vào khoảng 5 giờ chiều.