Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 229

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7476

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Tập 01 - Chương 25

Hai chúng tôi đang cùng nhau đi bộ xuống dưới chân đồi.

Bầu khí lúc này đã bớt gượng gạo hơn hôm qua. Dù đây mới chỉ là lần thứ 2, nhưng tôi thấy mình đã dần quen được những điều đáng sợ. So với lúc trước, khi không biết Enami-san là người thế nào, thì bây giờ tôi cảm thấy mình đã gẫn gũi với cô ấy một chút.

“Cậu có phiền không nếu chúng ta về đường vòng?”

Enami-san bất ngờ hỏi tôi. Có lẽ là muốn tôi đồng ý.

“Đi đâu cơ? Tớ không muốn về nhà muộn đâu. ”

“Đừng lo, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“…… Không phải vậy, ý tớ là ta đang đi đâu cơ?”

Enami-san không hề trả lời. Cô ấy vẫn cứ rảo bước nhanh về phía trước. Trong nháy mắt, chúng tôi đã đi qua con đồi và tới ngã ba. Sau đó, cô ấy hướng đến con đường dẫn tới nhà ga.

“Chúng ta sẽ đi hướng này.”

“Được rồi”

Ở đó có hai ngã rẽ và tôi đã nghĩ rằng sẽ đi hướng bên kia. Tôi tự hỏi liệu có phải cô ấy đang tính định bắt tàu đến một nơi nào đó không.

Nhưng không, trái ngược với nỗi sợ hãi trong tôi, cô ấy băng qua đường và hướng về phía đối diện với nhà ga. Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi liền xuất hiện một suy đoán.

-Không đời nào.

Đây là con đường tôi vừa mới đi trước đó, và điểm đến của nó cũng là nơi tôi đã từng tới gần đây thôi.

“Chuyện này là sao?”

Đó là nhà hàng gia đình mà chúng tôi đã định học nhóm vào tuần trước.

"Nào, vào thôi."

“Không, không được. Chẳng phải tớ nói rồi sao, tớ không về nhà muộn được. ”

"Ổn mà."

Tôi không biết cô ấy nói cái gì ổn, nhưng Enami-san đã nhanh chóng bước vào trong. Tôi đã nói: Chờ chút đã, nhưng cuối cùng thì đành thở dài và đi theo cô ấy.

Cô phục vụ bàn dẫn chúng tôi tới ngồi một bàn dành cho 4 người. Sau đó, tôi hạ giọng rồi nói với Enami-san.

“Tớ không đói.”

“…… Vậy thì uống cái gì đó nhé”

Enami-san nhấn chuông và nhanh chóng gọi đồ uống. Chứng kiến hành động đó, tôi đành từ bỏ. Rồi sau đó đứng dậy và tới quầy đồ uống để lấy cốc cà phê đá cho Enami-san lẫn cốc soda dưa cho mình.

“Cậu chu đáo thật đấy.”

Đó là thói quen của tôi. Tôi vẫn thường phục vụ cho bố và em gái Sayaka mỗi khi cốc của họ hết và rót thêm đồ uống khi chúng chưa đầy.

“Cậu dẫn tớ tới đây có nghĩa là muốn nói chuyện gì đó à?”

Tôi liền hỏi Enami-san khi đã đặt hai cốc đồ uống xuống bàn và ngồi vào ghế. Bởi thấy cô ấy không có gọi đồ ăn. Nên tôi nghĩ chắc Enami-san chỉ muốn tới một nơi mà cô ấy có thể ngồi yên tĩnh.

“Không, không phải.”

“Thế thì làm gì?”

Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Enami-san liền với tay cầm cái cặp sách bên cạnh mình. Sau đó, cô ấy lấy ra chiếc túi đựng bút của mình, tiếp theo là cuốn sách khoa và sau cùng là quyển vở viết. Xong xuôi, Enami-san liền nói:

“Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục buổi học nhóm mà chúng ta đã không thể có được lần trước.”

“Học nhóm…..?”

“Phải. Như các cậu đã cố làm lần trước. Dạy tôi học nào.”

“Cậu nghiêm túc đấy à?”

Không lẽ hôm qua cô ấy đã cố làm điều này à? Dù là người từ chối tôi trước, nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn nên cố gắng tiếp cận tôi hoặc tương tự như thế chăng…..

“Ý tớ là, chẳng phải cậu đã nói là sẽ không mất nhiều thời gian sao?”

“…… Đằng nào thì cậu về nhà sớm cũng là để học mà. Hơn nữa, chuyện này không làm mất nhiều thời gian học của cậu đâu, vậy nên chẳng còn vấn đề gì cả.”

“Lý do chống chế thật sự …..”

Nhưng những gì Enami-san nói đều là sự thật. Phải, nếu đến đây là để học, thì tại sao không? Vì vậy, tôi cũng lấy tập học liệu từ trong cặp mình ra rồi để chúng lên bàn.

Và rồi Enami-san đột nhiên vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.

“Xin lỗi cậu vì có hơi đột ngột, nhưng cậu hướng dẫn tôi phần này được không?”

“Hmm?”

Enami-san liền chỉ tay vào một câu hàm ở trong quyển vở bài tập và tôi nhận ra nó là câu mà cô ấy đã từng lên bảng làm trước đó. Có thể nói, nó là một câu cơ bản nằm trong phạm vi kiểm tra.

“Ah, vậy tớ nên dạy cậu thế nào đây?”

“Lại đây đi.”

Sau đó, Enami-san ngồi dịch sang một bên rồi dùng tay vỗ vào bên cạnh.

“Hả?”

“Cậu mà ngồi bên kia thì khó dạy đấy.”

“À thì ….”

Tôi cố giữ cho mình cái đầu lạnh, nhưng trong thân tâm lại bối rối vô cùng. Dù cô ấy có là kiểu người mình ghét đi nữa thì Enami-san vẫn là một mỹ nữ. Làm sao mà tôi có thể dạy khi ngồi vai kề vai với một người như vậy được chứ? Tôi thực lòng không thể làm được chuyện đó.

“Tớ nghĩ như thế này là được rồi.”

“Hmmm…”

Lại một câu trả lời đầy ẩn ý từ Enami-san.

“….. Cậu là trai tân à?”

Chiếc cốc trên tay tôi suýt rơi xuống đất.

Đúng vậy. Có thể nói tôi đã giật mình trước một câu hỏi bất ngờ từ Enami-san. Liền lúc đó, trong đầu cũng xuất hiện một ý nghĩ: Cô ấy đang chọc ghẹo mình sao?

“Chuyện đó thì có liên quan gì chứ. Chỉ là tớ sẽ không phải gặp những chuyện rắc rối khi lại đó ngồi thôi.”

“Nhưng cậu là trai tân mà, phải không?”

“Không phải.”

Tôi đã cố gắng kết thúc cái chủ đề sặc mùi rắc rối này. Cơ mà Enami-san lại đang nhìn tôi chằm chằm mà không có lấy một chút cảm xúc. Thật lòng mà nói, nó khó chịu thực sự.

“Kusu”.

Rồi, nó đây rồi. Một tiếng cười quá quen thuộc. Enami-san lại đang cười một lần nữa.

“Mặt cậu đang ửng đỏ đấy.”

“……”

Tôi nghĩ Enami-san đang nói dối chuyện dạy học, bởi vì nãy giờ cô ấy chỉ toàn chọc ghẹo tôi.

“Ổn mà. Tôi sẽ vờ như mình không biết cậu là trai tân.”

“Im đi.”

Bình thường tôi sẽ không bao giờ gắt gỏng như vậy. Nhưng không hiểu sao cứ ở bên cạnh Enami-san thì bản thân lại luôn khó chịu. Thường ngày, tôi đâu có bị chọc ghẹo đâu, thậm chí còn chẳng bị cười vào mặt khi bị phát hiện đỏ mặt nữa là.

“Tôi nói lại lần nữa nhé, cậu sang đây ngồi đi. Nếu không sang thì sẽ khó dạy tôi lắm đấy.”

Tôi đành thuận theo Enami-san bởi nếu nói không, cô ấy sẽ lại nói thêm điều gì đó nữa.

"Được rồi."

Tôi đứng dậy với cốc soda trên tay và chuyển sang ngồi cạnh Enami-san. Một bên mặt của tôi đã đỏ bừng. Bởi tôi đúng là một trai tân. Tại trước đây tôi có đi chơi với ai đâu. Và khi ở cùng Fujisaki, thì tôi cũng đâu có bị thế này, vậy cớ sao giờ lại cảm thấy thấp thỏm lo sợ như thế chứ?