Ánh mắt của Lục Trúc tràn đầy oán khí, cậu đã có thể tưởng tượng được Nam Cung Hướng Vãn sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo.
Thật muốn mắng chửi! Dạo gần đây sao cô ta lại xuất hiện nhiều như vậy?
Hồi trước lúc cậu trực ca làm thêm còn chẳng thấy bóng dáng cô ta suốt cả tuần.
Chẳng lẽ do cậu quay ngược thời gian nên đã khiến một số thứ thay đổi?
Nói như thế thì chẳng phải thừa à! Cậu quay về đây vốn dĩ là để thay đổi một vài chuyện mà!
Chỉ có điều... bây giờ nhìn lại, cậu chẳng thay đổi được gì, thậm chí mọi chuyện còn phức tạp hơn rồi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu Giang Thư biết được tình trạng hiện giờ giữa cậu và Du Hi, cô ấy sẽ nghĩ gì?
Sụp đổ tinh thần, muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong?
Vậy thì cậu thật sự đã thành tội đồ rồi.
Lục Trúc âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Hướng Vãn lần nữa.
Không còn cách nào khác, chỉ đành bịt miệng cô ta thôi!
Nam Cung Hướng Vãn, cô cứ chuẩn bị tinh thần đi. Ông đây chẳng nợ nần gì cô cả, đừng mong tôi nương tay.
Như thể nhận được sóng não truyền đến, Nam Cung Hướng Vãn bất giác rùng mình, tim cũng đập nhanh hơn.
Sao tự nhiên lại có cảm giác chẳng lành thế này?
Cô ta cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Trúc đang rời đi.
“Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta về công ty chứ?” Nữ thư ký tiến lại gần, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Hướng Vãn.
Nam Cung Hướng Vãn liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói, “Không về, tôi còn chút chuyện chưa nói xong.”
“Vâng, vậy tôi sẽ đợi ở đây.”
Nam Cung Hướng Vãn bước đi, cảm giác bất an trong lòng khiến cô quyết định phải thu thêm chút bằng chứng có lợi cho mình.
Mà lúc này, Lục Trúc chẳng để tâm đến điều gì cả, cậu đang giằng co với Du Hi – là quay về ký túc xá hay đến căn nhà nhỏ, tất cả tùy thuộc vào ván này.
Tình hình có vẻ không ổn lắm. Du Hi dựa vào sức mạnh quái vật của mình mà cứ thế lôi Lục Trúc về hướng Học viện Y.
Lục Trúc âm thầm vận sức, nhưng không đấu lại nổi, “Này, anh hơi buồn ngủ... hôm qua không ngủ ngon, giờ chỉ muốn về ngủ thôi.”
“Không sao, giường của em thoải mái lắm, anh cứ ngủ tùy ý.”
“Không không không, giường em là giường đơn, nhỏ quá!”
“Thì sao chứ? Giường bệnh viện còn nằm được, giường em chẳng phải còn rộng hơn à?”
“Nằm được là một chuyện, nằm có thoải mái hay không lại là chuyện khác. Nằm chen chúc, không ổn đâu!”
“Em thì không để ý.”
“Anh thì có.”
“Em – không – để – ý.”
Lục Trúc nghiến răng. Cứ bị cô nàng dắt mũi thế này khó chịu chết mất, phải nghĩ cách thôi, “Em như vậy là không được, quan hệ giữa tụi mình còn chưa thân đến mức đó.”
“Em đã nói rồi, chuyện đó còn chưa chắc đâu.” Vẻ mặt Du Hi bỗng lạnh đi, đôi mắt bình tĩnh kia lại như có ma lực nhìn thấu lòng người.
Không lẽ... cô ấy thật sự khôi phục ký ức?
Thử thăm dò chút xem, “Vậy em nói xem, tại sao lại chưa chắc?”
“Anh muốn biết à?”
“Chứ còn gì nữa? Anh ít ra cũng phải hiểu tại sao em cứ bám theo anh chứ?”
Du Hi lặng lẽ nhìn Lục Trúc một hồi, rồi chậm rãi mở miệng, “Được thôi, em có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải đi với em.”
Rõ ràng là uy hiếp.
Lục Trúc bắt đầu cân nhắc được mất. Nếu đi theo cô ấy, có thể moi được manh mối, nhưng cũng có khả năng tái diễn chuyện ở bệnh viện.
Không đi thì an toàn của bản thân được đảm bảo, tuy nhiên cũng phải đề phòng khả năng Du Hi chơi lớn. Nhưng mà Dụ Dao không có ở đây, với hiểu biết của Lục Trúc về Du Hi, cô ấy chắc chắn không dám xông vào ký túc xá nam.
Cân nhắc kỹ thì... không đi là phương án an toàn nhất vào lúc này, dù cái “an toàn” này cũng chỉ như vé trải nghiệm dùng thử thôi.
Vậy thì...
“Thôi đi, biết nhiều thế cũng vô ích, anh vẫn muốn về ký túc xá ngủ một giấc.”
Giỡn à, sao có thể đi theo được! Đi rồi thì khó mà chạy nổi, lựa chọn thứ hai chí ít còn có đường thoát.
Du Hi hơi cau mày, không muốn tốn lời với cậu nữa. Giờ thể lực Lục Trúc đã hồi phục, cô có thể dùng chút biện pháp cứng rắn.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Lục Trúc cảm thấy một cơn đau nhói, như bị hút cạn sức lực, toàn thân rã rời không còn chút sức.
Chết tiệt! Sơ suất rồi! Làm “người già” lâu quá, sống an nhàn quen rồi, quên mất có thể bị ra tay bất ngờ.
Cậu đổ người dựa vào Du Hi, mặt không còn chút máu, môi run rẩy, “Em làm thế này... thật sự ổn sao?”
Du Hi lạnh nhạt đáp, “Ổn hay không, là em quyết định.”
Lục Trúc bị áp giải đi.
Cùng lúc đó, Nam Cung Hướng Vãn cũng đã thu thập được bức ảnh chứng cứ quan trọng nhất.
Nhưng... liệu có ích gì không?
Lục Trúc bị đưa vào tòa nhà giảng dạy của Học viện Y, Nam Cung Hướng Vãn không bám theo nữa. Đi theo cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cô quay người rời đi, dù trong lòng vẫn còn bất an.
Lục Trúc bị quẳng lên giường, mặt như tro tàn.
Cuối cùng vẫn không trốn thoát được. Bài bạc không thể đánh nhiều, dễ bị lật kèo.
Lục Trúc thở dài, “Giờ anh đã đến đây rồi, em có thể nói cho anh biết câu nói đó rốt cuộc có ý gì chưa?”
“Đương nhiên là có thể.”
Soạt ——
Du Hi kéo rèm cửa lại, trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, nhưng Lục Trúc vẫn có thể thấy rõ đôi mắt của cô.
Vì không ổn rồi... chúng đang dần chuyển sang sắc hồng.
Du Hi từ từ đi đến bên giường, trèo lên, nâng mặt Lục Trúc lên, “Anh nói tụi mình là người xa lạ?”
Lục Trúc nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã phản bội cậu rồi, “Chứ... chẳng lẽ không phải?”
“Trong anh, người xa lạ là gì? Là từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc, chỉ gặp vài lần, nên anh cho rằng giữa tụi mình không thân?”
“Chẳng... chẳng phải vậy sao?”
Gương mặt Du Hi lại tiến sát thêm một chút, Lục Trúc đã có thể ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng từ cô.
“Chúng ta thật sự chưa từng tiếp xúc sao? Nếu chưa từng tiếp xúc, thì tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, cơ thể em lại xuất hiện những phản ứng lạ?”
Lục Trúc chột dạ nhìn sang chỗ khác, “Chắc... chắc là gọi là thấy sắc thì nổi lòng tham?”
“Có thể, nhưng em thà gọi nó là phản xạ có điều kiện. Tại sao khi nhìn thấy anh, em lại không ngừng nghĩ đến anh? Tại sao lại nóng lòng muốn gặp anh? Tại sao khi chạm vào anh, cơ thể lại phản ứng vô thức? Những điều này, anh có thể nói cho em biết được không?”
M* nó! Cái vụ trọng sinh này có thể tích lũy kinh nghiệm à?!
Lục Trúc hít sâu một hơi, “Anh làm sao mà biết được, em nên tự hỏi bản thân đi!”
Sắc mặt Du Hi bắt đầu méo mó, khóe miệng cũng dần dần nhếch lên thành nụ cười kỳ dị.
“Em cũng không biết tại sao bản thân lại trở nên như thế này.”
Nói đoạn, cô cúi đầu xuống, môi áp sát vào tai Lục Trúc.
“Vậy nên, khi Giang Thư tìm đến em, em đã thử thăm dò cô ấy một chút.”
Đồng tử Lục Trúc trợn lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.
Du Hi bật cười, tiếng cười vang dội và điên cuồng, “Khi con người rơi vào trạng thái sụp đổ tinh thần, họ thường nói ra những điều kinh khủng nhất. Và chính lúc đó, em đã biết một chuyện.”
Lục Trúc hoàn toàn câm nín, cậu cảm thấy cả thế giới như yên lặng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập – và giọng nói của ác ma thì thầm bên tai.
“Trước kia hai người không hề có tiếp xúc, vậy mà lại hiểu nhau đến mức đó, chẳng thấy kỳ lạ sao? Cho nên, Lục Trúc, nói cho em biết đi...”
Thịch —— Thịch —— Thịch ——
“Phải chăng... anh có khả năng khiến mọi thứ quay về từ đầu?”
Tướng quân rồi.