"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 48

Lục Trúc ngáp dài một cái, vươn vai lười biếng rồi thả lỏng chống cằm, thờ ơ suy ngẫm về cuộc đời.

“Vậy nên, tại sao cô lại có mặt ở đây?”

Vũ Dao hừ lạnh: “Lệnh của tiểu thư mà thôi.”

“Ồ? Tiểu thư nhà cô ra lệnh gì? Giao cơm cho tôi à? Vậy thì xin lỗi, uổng công cô chạy một chuyến rồi, tôi ăn rồi.”

Vũ Dao liếc cậu một cái đầy chán ghét, không đáp lại.

Không bao giờ tranh cãi với người mình ghét, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Thấy cô không có ý định trả lời, Lục Trúc cũng chẳng hỏi thêm. Giờ học sắp đến, cậu nên lấy sách ra diễn cho có lệ.

Nhưng điều cậu không ngờ là, người bước vào lớp không phải giáo viên bộ môn mà là giáo viên chủ nhiệm.

Thầy lại đi thẳng về phía cậu.

Lẽ nào Nam Cung Hướng Vãn lại bày trò gì nữa?

Nhưng sự việc một lần nữa vượt quá dự liệu của Lục Trúc. Giáo viên chủ nhiệm chỉ tay về phía Vũ Dao bên cạnh: “Lục Trúc, em quen bạn học này đúng không?”

Lục Trúc ngơ ngác gật đầu.

“Vậy tốt, đây là bạn học chuyển đến hôm nay. Em đã quen thì giúp bạn làm quen với môi trường mới nhé.”

Chuyển... trường?

Lục Trúc chết trân. Chuyển trường ở đại học không phải không có, chỉ là rất hiếm. Nhưng Vũ Dao đến đây để học thật sao?

Chỉ cần nghĩ cũng biết là do Du Hi phái tới!

Cô ta bắt đầu thâm nhập vào mọi khía cạnh cuộc sống của cậu rồi sao?

Lục Trúc tặc lưỡi thầm trong bụng, nhưng vì có giáo viên chủ nhiệm đứng đó, cậu không dám lộ vẻ gì, chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Vâng ạ.”

Thầy giáo đi rồi, đến đây chỉ để thông báo việc này với Lục Trúc.

Cậu trầm mặc một lúc, chậm rãi quay đầu nhìn Vũ Dao: “Tiểu thư nhà cô đúng là... chẳng thấy phiền phức chút nào nhỉ.”

“Hừ.”

Tch!

Hai người ai cũng không nói với ai, tạo thành bầu không khí kỳ quái giữa hai bạn cùng bàn.

Ba người Hoàng Bảo Thư đến sau, thấy cảnh tượng này liền dứt khoát ngồi ngay sau Lục Trúc, bật chế độ hóng hớt.

Nếu nhớ không lầm, bạn gái của Lục Trúc là đàn chị Giang, mà người đang ngồi cạnh cậu đây càng không đơn giản — lần trước còn xông thẳng vào ký túc xá nam để kéo Lục Trúc đi.

Nhìn hai người có vẻ không hợp nhau, thế mà lại không ai chịu đổi chỗ.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Càng nghĩ càng hưng phấn. Lục Trúc đã trốn tránh không muốn nói thì đừng trách bọn họ phải đoán mò.

“Bảo ca, đây có phải kiểu oan gia vui vẻ trong truyền thuyết không?” Lý Quý suýt nữa thì không nhịn được lấy hạt dưa ra gặm.

Hoàng Bảo Thư hăng hái ra mặt: “Chứ còn gì nữa? Bảo sao trưa nay Lục Trúc không dám về. Nếu đàn chị Giang mà cũng tới thì đúng là đại chiến tu la rồi!”

“Ôi! Tôi hiểu rồi! Đọc trong tiểu thuyết cũng có kiểu này, đang yêu đương với nữ thần thì oan gia thanh mai mạnh mẽ xuất hiện, nam chính vừa khổ vừa sướng!”

Mấy cậu nói cái gì vậy trời!

Lục Trúc không biết nói gì, suýt nữa thì quay người bóp cổ cả ba đứa kia. Bên cạnh, Vũ Dao thậm chí còn có ý định thật sự ra tay.

Chỉ tiếc là, chưa kịp bắt đầu thì tiết học đã bắt đầu.

Giáo viên vào lớp, chính thức bắt đầu bài giảng. Vũ Dao cũng không thể tiếp tục dằn mặt ba kẻ lắm chuyện kia.

Lục Trúc thở dài trong im lặng, liếc nhìn Vũ Dao.

Cảm giác có người của cô ta ngồi ngay bên cạnh thế này đúng là không thoải mái chút nào, nhưng cậu cũng không thay đổi được gì, đành coi như Vũ Dao không tồn tại.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta thực sự không tồn tại. Phải nói thật, tiết học này trôi qua đúng là cực hình.

Ra chơi, Lục Trúc chẳng muốn nghe ba tên kia lải nhải nên nằm dài xuống bàn.

Có Vũ Dao ở đây, chắc ba thằng kia cũng không dám nói bậy.

Mượn đao giết người.

Khóe môi Lục Trúc khẽ cong lên.

Đinh —

Không phải chuông điện thoại của cậu, nên Lục Trúc không để tâm, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng của Vũ Dao.

“Tiểu thư bảo tối nay anh phải tới.”

Lục Trúc khẽ thở ra một hơi: “Tới làm gì? Có chuyện gì không thể nói thẳng à?”

Vũ Dao từ từ quay đầu: “Anh vẫn chưa cho tiểu thư số liên lạc.”

Lục Trúc ngẩn ra, khẽ nhíu mày.

Đúng rồi, vì nhiều lý do, hiện giờ Du Hi vẫn chưa thể trực tiếp liên hệ với cậu.

Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là ngay cả Du Hi bây giờ... cũng có lúc sơ hở!

Chỉ cần có sơ hở, là cậu có cơ hội!

Lục Trúc nở nụ cười, nhưng chẳng ai thấy được: “Tối nay có việc rồi, chắc không qua được đâu.”

“Anh định mặc quần vào rồi chối bỏ trách nhiệm à?” Vũ Dao chẳng thèm hạ giọng. Nụ cười trên môi Lục Trúc cứng đờ.

“Ô... ch*t tiệt...”

Quả nhiên, ba người Hoàng Bảo Thư ngồi sau nghe được một quả dưa to tướng, thậm chí còn có dấu hiệu lan rộng khắp lớp.

Lục Trúc co giật khóe miệng, ngẩng đầu lên trong im lặng: “Được rồi, tôi đi, nhưng cô có thể bớt cái kiểu nói năng không nể ai đó không?”

“Anh chưa đủ tư cách chỉ đạo tôi.”

Máu bắt đầu dồn lên não, nhưng Vũ Dao không phải Nam Cung Hướng Vãn, mà người đứng sau cô ta lại là Du Hi.

Hiện tại cậu đang nợ người ta không ít, không thể gây chuyện.

Lục Trúc phải cố gắng kiềm chế cơn tức, gượng gạo cười: “Được, tôi sai rồi, tối nay tôi nhất định sẽ đến.”

Vũ Dao thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa. Tin nhắn đã truyền đạt xong, nếu Lục Trúc dám không đến, cô ta sẽ khiêng cậu đi.

Lục Trúc số này là không tránh khỏi đêm nay rồi.

Tâm trạng cực kỳ rối rắm, Lục Trúc chẳng còn lòng dạ nào mà học nữa, chỉ lướt điện thoại vẩn vơ mong thời gian trôi qua thật nhanh.

Bzzz bzzz —

Tin nhắn đến bất ngờ, Lục Trúc nhìn thấy tên người gửi thì mí mắt giật giật, linh cảm không lành.

[Trần Nguyên Nguyên: Tối nay cậu rảnh không? Gặp nhau một lát.]

Lại thêm một người hẹn cậu tối nay.

Chết tiệt! Mấy người bọn họ hẹn nhau cả rồi à? Sao cứ thích chọn đúng một khung giờ vậy?

[Lục Trúc: Có chuyện quan trọng sao?]

Giờ chỉ còn Trần Nguyên Nguyên là khiến cậu đỡ mệt đầu nhất, không thể để dính vào cô nữa được.

[Trần Nguyên Nguyên: Bàn chút chuyện lần trước.]

[Lục Trúc: Sao không bàn luôn trên đây?]

[Trần Nguyên Nguyên: Gõ chữ không rõ.]

Không rõ? Sao lại không rõ? Cậu tuy không học luật nhưng chữ nghĩa đâu đến nỗi mù tịt.

Rõ ràng là viện cớ muốn gặp cậu!

Lục Trúc khẽ cau mày.

[Lục Trúc: Gần đây tôi hơi bận, không sắp xếp được thời gian.]

[Trần Nguyên Nguyên: Bận gì?]

Bận... gì đây? Hỏng rồi, lại phải nghĩ lý do.

[Lục Trúc: Bận chuẩn bị cho liên hoan văn nghệ.]

[Trần Nguyên Nguyên: Nếu định tìm lý do thì tốt nhất đừng chọn lý do dễ bị lật tẩy thế này.]

Lục Trúc đờ người — bị vạch trần nhanh vậy sao?

Không thể nào!

[Trần Nguyên Nguyên: Cuối cùng có đến không?]

Phiền chết được! Lục Trúc bực bội vò đầu, hành động đó lại khiến Vũ Dao chú ý.

[Lục Trúc: Mai được không? Tối nay thật sự không rảnh.]

[Trần Nguyên Nguyên: Được. Tám giờ sáng mai, gặp ở cổng trường.]

Không hiểu kiểu gì lại đồng ý. Lục Trúc ôm đầu, tâm trạng nặng trĩu.

“Anh đang nói chuyện với ai đấy?” Giọng Vũ Dao bất ngờ vang lên khiến tâm trạng cậu càng tệ hơn.

May mà lần này cô ta biết đang trong giờ học nên nói khẽ.

“Không có gì, một người từng giúp đỡ thôi.” Lục Trúc cố tỏ ra không quan tâm.

Tuyệt đối không thể để Vũ Dao nghi ngờ rồi báo lại cho Du Hi, nếu không mọi chuyện chỉ càng thêm rắc rối.

“Chỉ là bạn?”

“Chứ còn sao nữa, chẳng lẽ là người yêu bé nhỏ à?”

Lục Trúc dùng giọng đùa cợt để đánh lạc hướng, thật may là lần này đánh lừa được Vũ Dao. Cô không nói gì thêm, yên lặng cất điện thoại.

Lục Trúc khẽ thở phào.

May là Vũ Dao vẫn còn kém xa Du Hi, dễ đối phó hơn nhiều.

Chỉ tiếc là nếu cô ta tiếp tục bám sát thế này, thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị lộ.

Rốt cuộc vẫn là một cái phiền phức lớn...