"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 47

Cả buổi sáng, Lục Trúc cứ gục mặt trên bàn trong lớp, thậm chí còn chợp mắt được một lúc.

Không có cách nào khác, buồn ngủ quá mà. Thêm vào đó, nhiệt độ trong phòng vừa phải, không gian yên tĩnh thoải mái khiến người ta khó mà không gà gật.

Tỉnh lại, Lục Trúc mơ màng nhìn quanh lớp, đầu óc trống rỗng.

Mình đến đây làm gì nhỉ?

À đúng rồi, là đến đây để tĩnh tâm… gì đó…

“Dậy rồi à?”

“Á đù má ơi!” Lục Trúc suýt chút nữa thì ngã lăn khỏi ghế.

May mà tim bây giờ đã cứng cáp hơn, chứ nếu là hai ngày trước, chắc anh đã phải giao phó mạng sống rồi.

Lục Trúc quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, ngơ ngác hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Nam Cung Hướng Vãn thẳng lưng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh: “Không có gì. Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu gọi tôi lên nói chuyện lần nữa thôi.”

Lục Trúc thở dài trong lòng, hơi bực bội: “Này, cô là quyền tổng giám đốc điều hành mà không lo chuyện công ty, suốt ngày chạy đến trường làm gì?”

[Quyền Tổng Giám Đốc Điều Hành]

Thông tin này là do Giang Thư nói à? Nam Cung Hướng Vãn không nghi ngờ, thật ra cô chỉ đến đây để xem Lục Trúc trong bộ dạng thảm hại.

“Tôi xuất hiện ở đâu còn cần phải báo cáo với cậu chắc?”

“Hả? Cô đi đâu liên quan gì đến tôi? Cô tưởng tôi quan tâm chắc?” Lục Trúc đổi sang ánh mắt chết chóc, mặt không cảm xúc đáp lại.

Chưa dừng lại ở đó, anh còn nói tiếp: “Ngược lại thì có. Cô cứ chăm chăm nhìn một người đàn ông đang ngủ say như vậy, định giở trò gì đấy? Nói trước, tuy cô xinh thật, nhưng không phải gu của tôi đâu.”

“Cậu đúng là không biết xấu hổ.” Nam Cung Hướng Vãn cau mày, vẻ chán ghét hiện rõ trong ánh mắt.

Lục Trúc nhún vai, hờ hững xua tay: “Mặt mũi có ăn được đâu?”

“Bây giờ chẳng phải cậu đang sống nhờ vào cái mặt đó sao?”

“Hả?”

Nam Cung Hướng Vãn cười khẩy: “Bất kể là với Giang Thư hay cô gái hôm qua, cậu chẳng phải chỉ là món đồ trang trí không hơn không kém à?”

Đồ trang trí không hơn không kém…

Khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ, ánh mắt nhìn Nam Cung Hướng Vãn thoáng nét phức tạp: “Cô nghĩ vậy thật sao?”

“Thì sao?”

“Tuyệt thật đấy, cuối cùng cũng có người nói hộ lòng tôi rồi. ‘Đồ trang trí không hơn không kém’ — đúng là từ ngữ sang chảnh quá chừng.” Lục Trúc suýt nữa thì rơi lệ.

Lần này đến lượt Nam Cung Hướng Vãn ngớ người. Cô không hiểu sao Lục Trúc lại lộ ra vẻ mặt cảm động như thế.

Cảm giác tình hình có vẻ… vượt khỏi tầm kiểm soát của cô rồi.

Nam Cung Hướng Vãn nhíu mày: “Đầu óc cậu có vấn đề à?”

“Cô không thấy mình quá vô lễ à? Có còn ý thức là thiên kim tiểu thư không?”

Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Hướng Vãn vụt lạnh, bàn tay cũng siết lại.

“Không đến lượt cậu phán xét tôi.” Giọng cô bỗng chốc trầm xuống như băng giá.

Tiếc là Lục Trúc chẳng thèm để tâm, lười biếng gác chân lên bàn: “A a a, cô là đại tiểu thư, cái gì cô nói cũng đúng, được chưa?”

Rầm——

Nam Cung Hướng Vãn đập tay xuống bàn, nhưng Lục Trúc chỉ liếc một cái rồi lại nằm ườn như cũ.

Sợ á? Sợ cái gì? So với Du Hi còn kém xa đấy.

“Cô định uy hiếp tôi à? Cấp độ này còn non lắm.”

“Ồ? Vậy còn cái này?” Nam Cung Hướng Vãn móc điện thoại ra, màn hình hiển thị tấm ảnh anh và Du Hi khoác tay nhau đi trên đường.

Phải nói sao nhỉ, kiểu đáng yêu… ngốc nghếch.

Lục Trúc ngước mắt nhìn cô, nghĩ bụng: Nếu cô biết chính Giang Thư là người chủ động đưa anh cho Du Hi, thì không biết sẽ phản ứng sao nhỉ?

Thôi bỏ đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù sao cũng không phải điều gì vẻ vang.

Nhưng mà, Lục Trúc ghét bị uy hiếp, dù cái này chẳng tính là uy hiếp thực sự.

Có nên dạy cho cô ta một bài học không nhỉ? Nhân tiện trút giận luôn.

Lục Trúc hít một hơi thật sâu, rút chân khỏi bàn.

“Sợ rồi, sợ rồi thì… Á!”

Trước mắt Nam Cung Hướng Vãn bỗng tối sầm, chưa kịp phản ứng đã bị đè gục xuống bàn.

Ngay sau đó, một cú đau nhói truyền đến, Nam Cung Hướng Vãn chết lặng.

Bốp—— bốp—— bốp——

Gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ và phẫn nộ, cô nghiến chặt răng, vùng vẫy phản kháng nhưng bị khống chế chặt chẽ.

Lục Trúc khẽ cười lạnh. Đùa à, kiếp trước cô còn chẳng vùng ra nổi, nếu không phải vì có nữ thư ký kia, anh đã chẳng đến nỗi phải sống lại.

Hôm nay, anh với cô, nhất định phải có một kẻ gục!

Nụ cười trên môi Lục Trúc trở nên méo mó, nỗi hậm hực tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng phát: “Thích uy hiếp người khác lắm phải không? Cô biết không, trông cô chẳng khác gì mấy con nhỏ hay mách lẻo. Mà mấy đứa như vậy, thường thì sẽ có kết cục gì, cô đoán thử xem?”

“Cậu——!”

Bốp——

“Cho cô nói à!”

“Đồ khốn!”

Bốp——

“Đã bảo rồi, không cho nói thì ngoan ngoãn câm mồm lại!”

Nam Cung Hướng Vãn siết chặt nắm đấm: “Tôi nhất định… không tha cho cậu!”

Bốp——

Bốp——

Sỉ nhục. Đây tuyệt đối là một nỗi sỉ nhục.

Ánh sáng trong mắt Nam Cung Hướng Vãn dần lụi tắt, trơ lì, lần đầu tiên trong đời cô nếm trải cảm giác không thể phản kháng.

Không biết bao lâu trôi qua, Lục Trúc lau mồ hôi trên trán, thở phào mãn nguyện.

Trút giận xong cảm giác thật sảng khoái, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn ra.

Lục Trúc liếc nhìn Nam Cung Hướng Vãn vẫn nằm bất động trên bàn, rồi điềm nhiên nhặt lấy điện thoại.

Đáng tiếc, có đặt mật khẩu. Anh bĩu môi, đặt điện thoại trước mặt cô.

Mở khóa bằng ép buộc.

Chọn tấm ảnh kia, nhấn "xóa", Lục Trúc đặt lại điện thoại vào tay cô: “Đừng có tùy tiện đi uy hiếp người khác, nhớ lấy.”

Tâm trạng phơi phới, anh vác balo rời đi, để lại Nam Cung Hướng Vãn với ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Lục Trúc.

Mãi rất lâu sau đó, cô vẫn nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.

Không ai biết cô đang nghĩ gì — ngay cả bản thân cô, cũng không rõ trong đầu mình lúc này có gì.

“…Lục Trúc…”

Lục Trúc thảnh thơi tản bộ đến căn-tin, cảm giác như hoài niệm, đã bao lâu rồi anh chưa ăn ở đây nhỉ?

Trước tiên, phải chặn nhóm chat đã.

Lục Trúc không định mua hộ cơm cho ai cả, tự mình ăn yên ổn chẳng phải vui hơn sao?

Anh gọi một phần cơm rang, tìm một góc khuất ngồi xuống, chuẩn bị tận hưởng bữa trưa của riêng mình.

Nhưng khi thật sự cầm đũa lên, lòng anh lại chẳng yên.

Không biết bây giờ Giang Thư ra sao, còn Tần Lan nữa, bị đưa đi rồi thì thế nào, anh cũng không hay.

Mọi thứ cứ mờ mịt như sương.

Lục Trúc âm thầm thở dài.

Lúc nhận ra thì đĩa cơm đã sạch trơn, anh ngồi thừ trên ghế, đầu óc lơ đãng.

Muốn ngủ, nhưng lại không muốn về ký túc xá. Lục Trúc cười khổ, hình như anh không còn coi ký túc xá là nơi trú ẩn nữa rồi.

Thôi quay lại lớp ngủ tiếp vậy, đỡ phải tỉnh dậy rồi lại chạy đi.

Anh đứng dậy quay về lớp, Nam Cung Hướng Vãn đã rời đi, nhưng trên mặt bàn vẫn còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng.

Có lẽ mới đi chưa lâu, Lục Trúc nhún vai ngồi xuống, chuẩn bị úp mặt ngủ tiếp.

Ơ? Sao bàn lại thấy ẩm ẩm thế nhỉ?

Lục Trúc nghi hoặc nhìn thử, nhưng chẳng thấy gì, liền thôi suy nghĩ, gục xuống là ngủ.

Nói thật thì giấc này không ngon lắm, trong mơ anh thấy một cảnh tượng vô cùng choáng ngợp.

Một vòng Mobius bị vỡ nát, các mảnh vỡ màu đen lơ lửng xung quanh.

Giống như vành sao nào đó, Lục Trúc thật sự không biết nên diễn tả thế nào.

Cộc cộc cộc——

Ai đó gõ bàn đánh thức anh, Lục Trúc dụi mắt ngẩng lên nhìn người bên cạnh.

Tặc! Sao lại là một người ngoài dự tính nữa thế này?