"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 46

Lục Trúc chết sững. Cậu buộc phải gạt bỏ mọi ấn tượng trước đây, bắt đầu nhìn cô gái trước mặt bằng con mắt hoàn toàn khác.

Quá đáng sợ—chỉ dựa vào phân tích mà đã một chân bước vào cánh cửa mang tên “sự thật”.

Nếu người có được ký ức là cô, e rằng chẳng còn gì để Giang Thư hay Trần Nguyên Nguyên chen chân vào nữa.

Nhưng như vậy thì cậu cũng đừng mơ thoát nổi lòng bàn tay của Du Hi cả đời này.

Tâm trạng cực kỳ phức tạp.

“Em đoán đúng rồi phải không?” Một làn hơi thơm mát lướt qua, đầu lưỡi mềm mại như điện giật lướt nhẹ qua cổ, khiến cả người Lục Trúc run lên.

Cậu bặm môi: “Sao có thể chứ! Chuyện kiểu đó sao có thể xảy ra được! Em nghĩ linh tinh quá rồi đấy!”

“Thế thì… tại sao tim anh lại đập nhanh như vậy?”

“Em… cái tư thế hiện giờ của em ấy, anh không tim đập mới là lạ, nghỉ tí đi, anh dù sao cũng là đàn ông bình thường mà.”

“Vậy à? Thế sao anh lại toát cả mồ hôi vì hồi hộp thế này?”

“Không phải nói rồi sao, anh là đàn ông mà, em thế này, anh rất khó kiểm soát đấy.”

Khóe môi Du Hi cong lên, nở nụ cười mỉm: “Thật sao? Hóa ra không phải vì em đoán trúng nên anh mới cuống lên à?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Làm sao có chuyện đó được cơ chứ!”

Du Hi chỉ khẽ cười, không đáp, ánh mắt khẽ liếc xuống dưới.

Thực ra, Lục Trúc đâu phải vì hưng phấn hay kích thích mà tim đập nhanh hay lỗ chân lông giãn nở.

Nói cách khác—cô đã đoán đúng.

Cô và cậu từng gặp nhau từ trước, và mối quan hệ đó tuyệt đối không phải là người xa lạ hay kẻ thù.

Lục Trúc—vốn dĩ chính là của cô.

“Đã vậy thì… anh còn nhịn để làm gì nữa?” Trong đôi mắt của Du Hi, hình trái tim trong con ngươi hiện rõ ràng không thể che giấu.

Xong đời rồi.

Lục Trúc tuyệt vọng nhắm mắt lại, cắn môi kháng cự.

Rất tiếc, với chuỗi ký ức thất bại lặp đi lặp lại trong cơ thể, lần này Du Hi lựa chọn tấn công chớp nhoáng.

Không cho cậu lấy một cơ hội.

Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Du Hi đã hoàn toàn khống chế được Lục Trúc.

Đêm hôm đó, hai tay cậu bị giữ chặt, chẳng thể nào chống trả, chỉ còn tiếng thở dốc khe khẽ vang vọng giữa căn phòng—là tiếng của Du Hi.

Trời sáng rồi, nhưng trong phòng vẫn tối mịt.

Nhờ vào đồng hồ sinh học, Lục Trúc từ từ tỉnh lại.

Khát. Cực kỳ khát. Cậu cau mày mở mắt ra.

Đập vào mắt là gương mặt an nhiên lúc ngủ của Du Hi.

Tâm trạng như đè nặng cả ngực, Lục Trúc như đeo mặt nạ thống khổ. Nghĩ lại thì thấy nhục quá—lúc già bị Giang Thư đè, bây giờ trẻ lại rồi vẫn là kẻ bị đè.

Cậu có phải là người đàn ông vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy không?

Mất mặt thật sự.

Không đúng! Giờ là lúc nghĩ chuyện đó sao?

Chuyện đã xảy ra rồi, lát nữa Giang Thư mà hỏi thì cậu biết ăn nói sao?

“À, không trách anh được đâu, là cô ấy ép anh phải lên giường, anh bị buộc thôi mà…”

Nói xong câu này thì Giang Thư không rút dao ra đâm chết cậu mới là lạ.

Lục Trúc thở dài, tiếng thở như đánh thức Du Hi. Hàng mi cô khẽ run lên.

Chết rồi, sắp tỉnh rồi.

Lục Trúc vội vàng nhắm mắt giả ngủ. Giờ cậu chẳng biết phải đối mặt với cô ra sao nữa.

Cảm nhận rõ được người bên cạnh động đậy, Lục Trúc càng không dám mở mắt, chỉ biết cắm đầu giả vờ ngủ chết.

Du Hi thấy hơi mệt, toàn thân đau nhức từng trận, nhưng cô chẳng để tâm.

Chỉ là… có một chuyện khiến cô không hài lòng cho lắm—Lục Trúc đúng thật là không hề động đậy, hại cô phải tự mình xoay sở cả.

Du Hi chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh hơi thở rồi quay đầu nhìn Lục Trúc.

Im lặng như tờ.

“Dậy rồi sao còn giả ngủ?” Giọng Du Hi khàn khàn, nghe ra rõ ràng có dấu hiệu mất nước.

Lục Trúc khẽ thở dài, kéo chăn trùm kín đầu: “Cho anh trốn tránh hiện thực chút đi.”

“Trốn tránh? Chuyện đã xảy ra rồi, anh có trốn tránh thế nào cũng vô ích.”

Lục Trúc lặng thinh—chuyện đã xảy ra thì có trốn tránh cũng vô ích… sao?

Vậy tất cả những gì cậu làm có ý nghĩa gì nữa đây?

Thật đúng là… hệt như một tên hề.

Cậu trầm cảm mất rồi. Ánh mắt Lục Trúc dần mất đi ánh sáng, biểu cảm ngày càng an tĩnh.

Du Hi định ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến cô lại ngã xuống giường, khuỷu tay còn va vào bụng Lục Trúc.

Cưỡng chế tỉnh lại. Lục Trúc lập tức bừng tỉnh.

“Em làm gì đấy?” Cậu nhăn nhó nhìn sang Du Hi, thấy trán cô rịn mồ hôi, đôi mày nhíu lại, môi khẽ mím.

Rõ ràng là đang cố chịu đựng gì đó.

Chắc là đau lắm? Ai bảo tối qua cô không tiết chế chút nào, nhất quyết bắt làm đi làm lại nhiều lần.

Lục Trúc muốn châm chọc nhưng không dám, chỉ biết giả vờ không thấy, tay ôm bụng mà rít lên từng hơi lạnh.

“Đỡ em dậy.” Du Hi thản nhiên lên tiếng.

Lục Trúc lề mề một lúc mới miễn cưỡng bước xuống giường, trở thành cái nạng sống cho cô tựa vào.

Cô đau đến mức đứng còn chẳng thẳng người, Lục Trúc đành thở dài, từng bước dìu cô tới bên bàn.

Uống mấy cốc nước xong, Du Hi mới thấy dễ chịu hơn chút. Chỉ là… hôm nay chắc lại trốn tiết nữa rồi.

Không sao cả, không ảnh hưởng tâm trạng.

Du Hi liếc nhìn Lục Trúc, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ riêng ngày hôm qua thôi, cô đã đạt được thứ mình muốn—thậm chí còn nắm được vài bí mật của Lục Trúc.

Quá sung sướng, đến mức cơn đau cũng chẳng là gì nữa.

Nhưng trái lại, Lục Trúc thì không như vậy. Tâm trạng cậu hoàn toàn ngược lại: “Anh đi được chưa? Hôm nay… vẫn còn tiết mà…”

Nụ cười trong mắt Du Hi dần tan biến. Câu nói này đúng là phá hỏng bầu không khí.

Nhưng cô cũng không níu kéo: “Đi đi.”

Cô chẳng lo cậu sẽ lật mặt phủi sạch. Trên tay cô nắm quá nhiều thứ đủ khiến cậu cúi đầu phục tùng rồi.

Còn Giang Thư? Thua rồi thì là kẻ thất bại thôi, chẳng đáng bận tâm.

Du Hi khẽ cười, cầm điện thoại lên: “A lô, Vũ Dao chuẩn bị xong chưa?”

“Thưa tiểu thư, cô ấy đã đến trường rồi ạ.”

“Rất tốt.”

Du Hi đặt điện thoại xuống, nâng tách trà lên—dù bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ là thói quen mà thôi.

Lục Trúc ra khỏi phòng, chậm rãi bước về ký túc xá nam.

Thời tiết rõ ràng nắng đẹp như thế, vậy mà trong lòng cậu lại rối như tơ vò.

Những lời vừa rồi của Du Hi vẫn còn văng vẳng bên tai, Lục Trúc như một cái xác không hồn bước đi, ánh mắt đờ đẫn, giống hệt một con rối bị chơi đùa đến hỏng.

Cậu không phát hiện, hầu như ai đi ngang qua mình đều mang biểu cảm kỳ lạ.

Về tới ký túc, Lục Trúc không quan tâm Hoàng Bảo Thư hay mấy người khác thế nào, chỉ lặng lẽ thu dọn sách vở rồi rời khỏi phòng.

Hoàng Bảo Thư im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Lý Quý: “Luộc trứng* bị gì thế nhỉ?”

(*Biệt danh của Lục Trúc. Nguyên văn: 卤煮 - chỉ món nội tạng nấu nước tương, cũng là biệt danh vui.)

“Tao biết quái gì! Tử Du, mày biết không?”

“Không biết luôn!”

Hoàng Bảo Thư gật đầu, lại nhìn ra cửa ký túc: “Rõ ràng là... Luộc trứng ‘hư’ rồi đó.”

“Cái gì? Mày nhìn ra được luôn hả?”

“Cần gì nhìn? Trên cổ còn nguyên dấu đỏ kìa!”

“Dấu đỏ... thì khỏi cần nhìn rồi còn gì?”

“Cũng đúng.”

“Nhưng mà anh Lục vác cặp đi đâu thế? Chiều mới có tiết mà?”

“Chắc tối qua dữ quá, giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh.”

Hoàng Bảo Thư xoa cằm, tặc lưỡi: “Trâu thật, anh Lục nhà mình đúng là trâu thật.”

Lục Trúc dĩ nhiên biết tiết học là buổi chiều, nhưng không muốn bị bọn họ hỏi tới hỏi lui, nên dứt khoát tới lớp trước.

Cậu cần một không gian yên tĩnh.

Lục Trúc nằm úp mặt xuống bàn học, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên bảng đen.

Không nghĩ gì nữa. Đầu óc trống rỗng.

Như một con rối bị phá hỏng.

Cậu nên làm gì bây giờ?