"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 51

Cộc cộc cộc—

Tiếng gõ cửa kéo Tần Lan về thực tại, chạm ngay ánh mắt băng giá của Du Hi.

“Sao còn chần chừ? Không muốn ăn cơm à?”

Phải nhẫn nhịn, bây giờ vẫn cần phải nhẫn nhịn.

Tần Lan hít sâu một hơi, bỗng phát hiện một chi tiết.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, hiện đang bị Du Hi chiếm dụng, còn Lục Trúc thì chỉ có thể ngồi trên giường.

Nói cách khác, cô có thể ngồi cạnh anh trai rồi.

Cuối cùng cũng có một chuyện khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tần Lan cười thầm trong bụng, vừa định ngồi xuống bên cạnh Lục Trúc thì Du Hi lại lên tiếng:

“Cô ngồi lên ghế đi, sẽ thoải mái hơn đấy.”

Haa— Sớm biết sẽ như vậy mà.

Lục Trúc nhìn vẻ mặt Tần Lan biến đổi liên tục, không nói gì, chỉ thấy lòng ngày một nặng nề.

Vẫn không thể hoàn toàn tha thứ được sao?

Du Hi chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống cạnh Lục Trúc, trông như một kẻ thắng trận.

Thật là... khiến người ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái.

“Nào, ăn cơm thôi.” Du Hi lấy từ trong hộp ra một chai rượu, rót hai ly, rồi đưa một ly cho Lục Trúc.

“Cái này là gì?” Lục Trúc hỏi một câu bâng quơ, đầu vẫn đang vướng bận chuyện khác, chẳng để ý cho lắm.

Du Hi nhàn nhạt đáp: “Một thứ không thể thiếu để chúc mừng chuyện tốt.”

“Chuyện tốt à...” Lục Trúc nghe thì như đúng, mà hình như lại sai sai.

“Chẳng lẽ anh không thấy rất tuyệt sao? Cái cảm giác mãn nguyện khi giành được thứ mình vẫn luôn mong ngóng.”

Lục Trúc nghẹn lời. Không nghi ngờ gì nữa, thứ mà cô ta đang nói chính là anh.

Thôi thì cúi đầu ăn cơm cho yên chuyện vậy.

“Nào, vì hạnh phúc của chúng ta.” Du Hi nâng ly lên.

Lục Trúc liếc mắt nhìn.

Chắc là rượu, nhưng màu đỏ, độ cồn chắc không cao lắm.

Anh nhún vai, phối hợp nâng ly lên, cụng nhẹ một cái rồi định uống.

Nhưng ngay khi ly rượu vừa chạm đến môi, Lục Trúc liền cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh lướt qua.

Anh lại làm sai cái gì rồi sao?

Lục Trúc cẩn thận dịch chuyển tầm nhìn, vừa thấy ánh mắt lạnh như băng của Du Hi, mí mắt lập tức giật giật.

“Sao vậy? Không uống à?”

“Cô không thấy là thiếu chút nghi thức sao?”

“Nghi thức?” Lục Trúc ngập ngừng, lặng lẽ liếc nhìn mặt bàn.

Không có nến, không có bít tết, mà Tần Lan chắc cũng chẳng chuẩn bị những thứ đó đâu.

“Vậy... theo cô thì cần phải làm gì?”

Du Hi từ từ dịch người, nghiêng người lại gần.

Gần quá!

Lục Trúc nuốt nước bọt, không đoán nổi Du Hi muốn làm gì, tâm lý đã có bóng đen rồi.

Du Hi chậm rãi vươn tay ra, trong mắt Lục Trúc, trông chẳng khác gì yêu tinh mê hoặc, nguy hiểm chết người!

Cô ta khoác lấy cánh tay Lục Trúc, nở một nụ cười nhạt: “Cạn ly.”

Lục Trúc hiểu rồi, đây là muốn uống giao bôi tửu.

Nhưng uống giao bôi thì gọi gì là nghi thức?

Lục Trúc vẫn uống, chỉ là khóe mắt lướt qua bóng hình Tần Lan đang lặng lẽ không nói gì.

Chợt hiểu ra vì sao Du Hi lại làm vậy.

Lục Trúc khẽ cau mày, nhân lúc Du Hi chưa rời khỏi, lặng lẽ hỏi nhỏ:

“Cô cố ý kích thích cô ấy như vậy, rốt cuộc là muốn gì?”

“Không gì cả, chỉ là...” Du Hi lại rướn người sát vào, hoàn toàn dán lấy anh, “Muốn loại bỏ hết chướng ngại, thì phải khiến họ phát điên. Càng như vậy, càng dễ tự diệt vong.”

Lục Trúc trầm mặc, trong lòng đập thình thịch, có cảm giác như đang đối diện với đại phản diện trong phim.

Du Hi từ từ đứng dậy, quay sang nhìn Tần Lan: “Tiếp tục ăn đi, là cơm em gái tự tay làm đấy, nguội rồi thì không ngon đâu.”

Tần Lan không nói gì, lặng lẽ gắp thức ăn, chỉ là sắc mặt âm u đáng sợ.

Không có chút cơ hội nào, cục diện hoàn toàn nằm trong tay Du Hi, Lục Trúc đánh một cái ợ, bắt đầu muốn đầu hàng.

Không còn cách nào cả, thật sự không đấu lại được. Chỉ số thông minh của người ta luôn bật max, sống sót dưới mí mắt cô ta kiểu gì mới được?

Không ổn rồi.

Lục Trúc bỗng cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mờ mịt, cơ thể cũng nóng lên.

Bảo sao nãy giờ ủ rũ thế, hóa ra là do tác dụng của rượu?

Lục Trúc chậm rãi quay đầu, hỏi: “Rượu này... bao nhiêu... độ...”

Phịch—

Lục Trúc ngã lăn xuống, Du Hi hơi cau mày, lập tức quay sang nhìn Tần Lan.

“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Nếu tôi thực sự giở trò, thì giờ này anh ta đã xuống suối vàng rồi.” Tần Lan lạnh lùng nói.

“Ồ?” Du Hi cũng không nghi ngờ, dù sao đó cũng là sự thật.

Phát hiện một chuyện thú vị rồi—Lục Trúc lại yếu rượu đến không ngờ. Nếu khéo léo tận dụng điểm yếu này, thì có thể làm được không ít chuyện đấy.

“Cô có thể về trước.” Du Hi ra hiệu cho Vũ Dao.

“Cơm còn chưa ăn xong mà đã đuổi người ta về, cô không thấy như thế là vô lễ sao?”

Vũ Dao chẳng khách khí, vòng tay từ sau ôm lấy Tần Lan: “Tiểu thư bây giờ có việc cần làm. Cô muốn ăn gì, tôi có thể đưa cô đi.”

Áp chế cưỡng chế đưa đi.

Trước khi cửa đóng lại, Tần Lan quay đầu lại, nhìn Du Hi thật sâu.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Du Hi và Lục Trúc đã ngủ say.

Một con mồi không có chút sức chống cự nào, rất dễ bị thợ săn nuốt trọn.

Du Hi nhìn Lục Trúc, biểu cảm dần dần trở nên méo mó.

“Cứ thế này... sống bên nhau mãi mãi nhé, anh yêu~ hơ hơ hơ...”

Ong ong—

Điện thoại trong túi Lục Trúc bỗng đổ chuông.

...

Trải qua hai ngày điều chỉnh, trạng thái của Giang Thư đã khá hơn nhiều, cuối cùng cũng quyết định nghe theo lời mẹ, đi tìm Lục Trúc nói chuyện rõ ràng một lần.

Huống chi, điều quan trọng nhất là—

Giang Thư giơ tờ giấy trong tay lên, ngơ ngác nhìn nó.

Trang hộ khẩu—đã tìm được rồi.

Chỉ là, sao Lục Trúc vẫn chưa trả lời tin nhắn?

Giang Thư mím môi, ôm ngực.

Là đang giận cô sao? Chắc là vì vụ nhóm chat kia... Anh ấy cố gắng đến tận bây giờ, chẳng phải là để thay đổi hay sao?

Vậy mà chính tay cô lại đẩy anh quay về vực thẳm lần nữa.

“Tiểu Thư, uống chút nước đi con, con đã ngồi cả ngày rồi.” Thượng Quan Tình Vũ ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô.

“Mẹ... anh ấy... vẫn chưa trả lời con.”

“Đừng lo, chắc là đang bận việc khác, chưa kịp xem thôi, đừng lo lắng.” Thượng Quan Tình Vũ ôm chặt hơn, chỉ là ánh mắt có phần sâu xa.

Giang Thư tạm thời yên tâm lại, nằm trong lòng mẹ, im lặng không nói gì.

Cả hai mẹ con đều đang trong trạng thái có chút bất thường.

[Phải rồi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Sẽ không có ai có thể tước đoạt hạnh phúc của họ nữa.]

Bỗng nhiên, tiếng thông báo tin nhắn vang lên, phá tan không khí yên lặng.

Giang Thư lập tức cầm điện thoại lên xem.

[Bé con: Được. Chiều mai, mình tìm một chỗ gặp nhau nhé.]

“Mẹ ơi! Bé con trả lời con rồi! Anh ấy trả lời rồi!!” Giang Thư kích động không thôi.

Thượng Quan Tình Vũ xoa đầu cô, mỉm cười: “Ừ!”

[Giang Thư: Okay! <3]

Đầu dây bên kia, Du Hi lạnh lùng nhìn màn hình:

“Vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ à? Vậy thì lần này... để tôi giúp cô dập tắt hy vọng luôn.”

May mà trước đó Lục Trúc có thói quen xóa sạch tin nhắn trò chuyện, nên Du Hi không nhìn thấy đoạn hội thoại giữa anh và Trần Nguyên Nguyên.

Còn việc vì sao hẹn gặp vào buổi chiều, chỉ là vì Du Hi lo Lục Trúc sẽ bị dư âm say rượu, nên muốn để anh nghỉ ngơi thêm chút thôi.

Cô ta đặt điện thoại xuống, để không ai làm phiền nữa, liền chọn tắt nguồn.

“Giờ thì không ai làm phiền được nữa rồi.” Du Hi nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy Lục Trúc.