"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 55

Lục Trúc nhanh chóng tới Bệnh viện số Hai của thành phố, đi thẳng đến tìm bác sĩ Trần.

Giờ này đáng lẽ bác sĩ Trần đang nghỉ trưa, thế nên Lục Trúc cũng chẳng sợ gặp phải bệnh nhân nào khác.

Khi cậu bước vào phòng khám của cô, bác sĩ Trần ngẩn người nhìn cậu, trên bàn vẫn còn tô mì ăn liền chưa ăn hết.

“Trưa mà chị chỉ ăn cái này thôi à?”

“Ừm… à… ờ…” Bác sĩ Trần nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác đáp lời.

Lục Trúc nhìn tô mì bằng ánh mắt đầy chê bai, “Gọi một phần cơm giao tận nơi còn đỡ hơn cái này chứ? Hơn nữa chị ăn mì gói mà chẳng thêm gì cả, sao không bỏ thêm cái xúc xích?”

“Xúc xích tôi ăn hết rồi.”

“Ồ, vậy à.”

“Không đúng, khoan đã! Sao tôi lại phải để cậu dạy dỗ thế hả?” Bác sĩ Trần cuối cùng cũng phản ứng lại, khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn Lục Trúc với vẻ bực bội.

Nhưng Lục Trúc bây giờ là trạng thái gì chứ?

Chính là kiểu: muốn gây sự cũng không sợ!

Lục Trúc thản nhiên ngoáy tai, “À à, chuyện đó để sau đi, trước tiên nói cho tôi biết, bệnh của Giang Thư có khả năng chữa khỏi không?”

Thì ra là đến hỏi chuyện của Giang Thư à?

Lửa giận trong lòng bác sĩ Trần cũng nguôi bớt, người nhà lo lắng cũng là điều dễ hiểu, cô có thể thông cảm được.

“Rất khó, nhưng… biết đâu vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội?”

Bác sĩ Trần nghiêm túc hẳn lên, “Nếu là giai đoạn đầu thì khả năng hồi phục đến một mức độ đáng kể là rất cao, nhưng tình trạng của Giang Thư thì lại đặc biệt, đã kéo dài hơn mười năm rồi, rất có thể đã gây ra tổn thương không thể hồi phục.”

Ánh mắt Lục Trúc trầm xuống, “Thế mà chị còn nói là có cơ hội?”

“Nghe tôi nói hết đã nào, cậu làm gì mà hấp tấp vậy chứ?” Bác sĩ Trần phồng má tức giận, lộ ra vẻ ngây ngô của một cô gái trẻ mà không hề hay biết.

Cảm giác hôm nay Lục Trúc mang đến cho cô thật kỳ lạ, hoàn toàn phá vỡ mọi ấn tượng trước đây.

Dù vậy, bác sĩ Trần tạm gác lại nghi hoặc, mở ngăn kéo lấy ra một xấp giấy A4.

“Đây là luận văn tiến sĩ tôi chuẩn bị nộp năm sau, cậu đọc xong sẽ hiểu.”

Lục Trúc nhướng mày, nhận lấy xấp tài liệu trông khá đơn sơ, “Nói mới nhớ, không ngờ chị vẫn còn đang học tiến sĩ.”

“Này! Cậu nói vậy là vô lễ đấy! Đừng tưởng mối quan hệ của chúng ta tốt lắm nhé!”

“Không không, theo một nghĩa nào đó thì đúng là không bình thường thật.”

“Hả?!”

Lục Trúc không buồn để ý đến phản ứng của bác sĩ Trần, cúi đầu bắt đầu lật xem luận văn.

Càng đọc Lục Trúc càng bội phục sự táo bạo của bác sĩ Trần.

Cậu chậm rãi nhìn sang cô, “Không ngờ chị lại lấy Giang Thư làm đối tượng nghiên cứu.”

Bác sĩ Trần nhún vai, “Thật ra bài luận này chính là viết riêng cho cô ấy.”

“Nhìn ra rồi, chị thực sự rất nỗ lực để chữa trị cho cô ấy.”

“Đương nhiên là thế.”

“Nhưng đã viết xong rồi, sao còn phải đợi đến năm sau mới nộp?”

Bác sĩ Trần lặng lẽ tránh ánh mắt cậu, “Nhiều lý do lắm… vốn dĩ cũng không định nộp đâu...”

Nói thật, ban đầu chỉ là do một lúc cao hứng sau khi nghe Thượng Quan Tình Vũ nói chuyện, cô mới nổi hứng viết ra. Lúc đó chỉ coi là trò vui mà thôi.

Nhưng sự xuất hiện của Lục Trúc khiến bác sĩ Trần nhận ra phương pháp kia có thể khả thi, thế nên mới lấy dũng khí định nộp vào năm sau.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là phần “trò vui” trong luận văn có thể được mỹ hóa. Nếu cứ thế mà nộp lên, chắc chắn sẽ bị giáo sư mắng te tua.

Vậy nên cần phải quan sát thêm một thời gian nữa, đợi mọi thứ ổn định rồi sẽ hoàn thiện lần cuối.

Bác sĩ Trần khẽ ho một tiếng, kéo suy nghĩ quay về thực tại, ánh mắt hơi lảng tránh, liếc nhìn Lục Trúc đầy chột dạ.

Nói cho cùng, đây cũng là một cuộc thí nghiệm—chỉ là tình cờ Lục Trúc xuất hiện đúng lúc.

Sau năm phút, Lục Trúc đọc xong toàn bộ luận văn rồi đưa lại cho cô.

“Thế nào?” Bác sĩ Trần hỏi cảm nhận của cậu.

Lục Trúc ngẫm nghĩ một hồi, rồi chậm rãi mở miệng, “Ý tưởng rất mới, nhưng liệu thật sự có thể đạt được hiệu quả chữa trị sao?”

“Tôi đã nói rồi, chuyện chữa khỏi là rất khó, huống chi đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi thôi.”

Lục Trúc im lặng. Bấy giờ cậu mới hiểu vì sao bác sĩ Trần lại nói là “biết đâu”.

Hóa ra bản thân chị ta cũng chẳng chắc chắn gì cả! Mấy lời khen ban nãy coi như cậu rút lại.

Bác sĩ Trần bị cậu nhìn chằm chằm đến mức khoé miệng co giật, lặng lẽ quay đầu đi, “Mà… dù sao thì phương pháp này cũng không gây ra tác dụng phụ nào cả, thử một lần cũng không mất gì, đúng chứ?”

Lục Trúc hơi nhíu mày. Nói thì đúng thật, đã đến nước này, cậu cũng chẳng ngại cược một ván.

Chữa ngựa chết như ngựa sống thôi!

“Được rồi, vậy tôi về thử xem sao. Cảm ơn chị, bác sĩ Trần.” Lục Trúc vẫy tay chào rồi xoay người rời đi.

“Khoan đã.” Bác sĩ Trần đột ngột gọi với theo. Lục Trúc khựng lại, quay đầu khó hiểu nhìn cô.

“Sao thế? Chị định tính phí tư vấn à?”

“Hả? Không phải! Dù gì tôi với Giang Thư và cả cô Thượng Quan cũng là bạn, đâu đến mức phải lấy tiền cậu.”

“Vậy... còn chuyện gì nữa?”

Ánh mắt bác sĩ Trần trở nên nghiêm túc, “Cậu có muốn làm một buổi tham vấn tâm lý không?”

“Tôi rất bình thường mà, làm cái đó làm gì?”

“Thật không? Nhưng tôi cảm thấy hôm nay cậu cho tôi một cảm giác rất khác.”

Lục Trúc im lặng, ngước nhìn trần nhà rồi khẽ thở dài, “Vậy à?”

“Làm một buổi đi, tôi không lấy tiền.”

Lục Trúc trầm ngâm trong giây lát rồi chậm rãi nói, “Thôi khỏi, lát nữa tôi còn có hẹn. Tạm biệt nhé~”

Cậu rời khỏi phòng, bác sĩ Trần nhíu mày, không biết có nên để mặc cậu rời đi như vậy không.

Cạch—

Cửa lại mở ra. Bác sĩ Trần ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cửa, ngay sau đó thì chết lặng tại chỗ.

……

Lục Trúc bước ra khỏi bệnh viện, lặng lẽ đứng ở cổng. Giờ hẹn vẫn còn xa lắm.

Nhưng vậy cũng tốt, cậu có thêm thời gian để suy nghĩ bước tiếp theo.

Chỉ cần khiến các nhân cách khác trở nên giống với nhân cách chính là được… đúng không?

Quả là một ý tưởng mới lạ. Chỉ cần ba phương diện: tư duy, hành vi, tính cách đạt được sự thống nhất thì cho dù là nhân cách nào đi nữa, cũng chẳng còn khác biệt gì nữa cả.

Vấn đề là, chuyện đó khó không tưởng nổi. Tính cách của nhân cách “chị gái” khác xa nhân cách chính quá trời.

Tư duy và hành vi thì giờ chưa thấy khác biệt mấy, cũng là một tín hiệu đáng mừng.

Lục Trúc nhếch môi, tiện tay nhặt một cành cây nhỏ rồi bắt đầu vẽ linh tinh dưới đất.

Phiền phức chết đi được… Giá mà nhân cách “chị gái” đừng bao giờ xuất hiện nữa thì tốt quá. Nhưng rõ ràng, đó là chuyện không tưởng.

Cuối cùng vẫn phải trực tiếp ra tay thôi sao?

Ánh mắt Lục Trúc dần trở nên thâm trầm, trong đầu đang tính toán khả năng mình có thể làm được đến đâu.

Bình thường thì rất khó, nhưng nếu gặp tình huống đặc biệt thì chưa chắc.

Nhân cách “chị gái” tuy mạnh mẽ, nhưng một khi đối mặt với vấn đề lớn, cô ta cũng sẽ lùi bước. Điểm này thì cả hai nhân cách đều giống nhau.

Vậy nên, phải bắt đầu từ điểm này sao?

Hơi tàn nhẫn thật. Lương tâm Lục Trúc nhói lên một cái, ánh mắt cũng thoáng bừng tỉnh. Nhưng chưa đến một giây sau, nó lại bị bóng tối nuốt chửng.

Hừ, chẳng lẽ họ chưa từng tàn nhẫn với cậu sao?

Dựa vào đâu mà cậu phải chịu đựng đủ thứ kỳ quặc từ mấy cô nàng bệnh kiều ấy?

Thân thể, tinh thần… tất cả đều đã quá mỏi mệt rồi. Tại sao cậu lại không thể theo đuổi thứ mình thật sự mong muốn?

Bất chợt, sau gáy cậu truyền đến một cơn đau nhói, ngay sau đó là cảm giác đầu óc như muốn nổ tung.

Là… ai?

Chưa kịp quay đầu lại, ý thức của Lục Trúc đã hoàn toàn vụt tắt.

“Cho cậu một cơ hội cuối cùng… mà cậu lại định dùng thế này sao?”