"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 44

Không dỗ được Du Hi nữa, Lục Trúc dứt khoát chẳng buồn lên tiếng.

Ăn không nói, ngủ không trò chuyện—áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại thì đúng là thói quen tốt.

Du Hi cũng chẳng lấy làm giận. Không thèm để ý tới cô thì sao chứ? Dù sao người vẫn còn ở đây, cô cũng chẳng cần quá gấp.

Bữa ăn trôi qua trong im lặng, phần lớn thời gian là Du Hi ngồi nhìn Lục Trúc ăn.

Rất kích thích vị giác.

Lục Trúc lau miệng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hoặc nói đúng hơn là đã có sức đề kháng, "Anh ăn no rồi, cảm ơn em đã mời."

"Phía sau còn có món tráng miệng đấy, không thử thêm à?"

"Thôi khỏi, anh không thích ăn đồ ngọt sau bữa chính."

"Vậy đi thôi, ở lại đây tốn thời gian cũng chẳng có ích gì."

Rất dứt khoát, chẳng màng chuyện món tráng miệng kia cũng mất tiền mua.

Lục Trúc âm thầm bĩu môi: "Chúng ta đi đâu?"

"Về trường."

"Ồ? Thật luôn đấy à?"

Du Hi liếc Lục Trúc một cái, ánh mắt như đang quan tâm đến một tên ngốc, "Không về trường thì anh định đi đâu? Ngủ ngoài đường chắc?"

Lục Trúc khoát tay liên tục, "Không không không, tất nhiên là không rồi, chỉ là anh hơi bất ngờ vì em không kéo anh về nhà em, chuyện này đúng là..."

...

Phù—!

Khỉ thật! Lại lỡ miệng tự bóc phốt nữa rồi! Quả nhiên không thể tùy tiện buông thả, đầu óc dễ bị lú lắm!

Không khí lại trở nên quái dị. Du Hi mỉm cười nhìn Lục Trúc, ánh mắt như thể đang tuyên bố con đường tương lai của anh.

Lục Trúc thì tim đập như trống, diễn cũng không nổi nữa. Người ta đã dò xong gốc rễ từ lâu, giờ nhiều lắm chỉ là xác minh giả thiết thôi.

"Đi thôi." Du Hi nhàn nhạt lên tiếng, đưa túi xách cho Lục Trúc, rồi khoác tay anh.

Đừng nói gì cả, cũng đừng làm gì hết.

Lục Trúc không ngừng nhắc nhở bản thân hai điều đó trong lòng. Anh đã để lộ quá nhiều rồi, may là tất cả vẫn còn hơi hướng mơ hồ, có màu sắc trinh thám, nên Du Hi tạm thời chưa liên tưởng đến chuyện trọng sinh.

Con đường về sau chỉ có thể bước thật cẩn thận, tuyệt đối không để Du Hi phát hiện thêm gì nữa.

Suốt quãng đường, Lục Trúc ngồi ngay ngắn, nghiêm túc, hoàn toàn biến mình thành khúc gỗ.

Xe taxi chầm chậm dừng lại, sắp đến lúc chia tay nhau. Lục Trúc không tin Du Hi dám theo anh vào ký túc xá nam.

Tất nhiên, nếu cô kéo anh về căn phòng nhỏ của cô thì lại là chuyện khác.

Nhưng đó chỉ là khả năng thôi mà!

Lục Trúc quyết định làm con bạc một lần, cược rằng anh có thể về ký túc.

"Đến nơi rồi, xuống xe thôi."

"Ờ."

Cạch——

Cửa xe vừa mở một nửa đã bị đóng sầm lại, đến bác tài còn hơi cau mày.

Du Hi quay đầu nhìn Lục Trúc: "Sao không xuống?"

"Cái đó... anh đột nhiên nhớ ra một chuyện." Bề ngoài Lục Trúc tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoảng loạn cực độ.

Anh thấy Trần Nguyên Nguyên, đang đi về phía cổng trường. Giờ mà xuống xe ư?

Dứt khoát không thể! Nếu cô ấy nhìn thấy anh và Du Hi cùng xuất hiện, cô sẽ nghĩ gì đây?

Du Hi ngước mắt quan sát xung quanh, "Anh nhớ ra chuyện gì?"

"Hình như anh để quên đồ trong bệnh viện."

"Đồ? Anh có cái gì đâu? Lúc đi thì tay không."

Du Hi chẳng tin mấy lời đó, từ từ nghiêng người lại gần Lục Trúc, muốn nhìn từ góc của anh, "Anh thấy ai rồi? Đang cố ý kéo dài thời gian à?"

Lục Trúc tim đập thình thịch, thậm chí còn nghi ngờ không biết Du Hi có phải đã khôi phục trí nhớ bằng cách nào đó không. Không thì sao lại cẩn trọng hơn trước gấp nhiều lần?

Chết tiệt! Phải bình tĩnh lại. Anh không thể rơi vào mấy cái tình huống oái oăm như thế này nữa.

Nghĩ tới lời người đàn ông kia nói: Anh chỉ còn một cơ hội cuối cùng, Lục Trúc không dám mạo hiểm.

Ai mà biết cơ hội cuối cùng đó là cái gì cơ chứ?

Cẩn thận, cẩn thận, và càng cẩn thận hơn nữa—Lục Trúc có cảm giác như mình đã đeo mặt nạ.

Một chiếc mặt nạ để ẩn giấu và tự bảo vệ mình.

Phải tỉnh táo, phải suy nghĩ.

Bây giờ, phải làm sao?

Lục Trúc bình thản nhìn Du Hi: "Được rồi, anh thừa nhận. Anh vừa thấy một người, không muốn gặp cô ấy nên mới định nán lại một chút."

Người không muốn gặp—Du Hi nghe vậy thì yên tâm hơn đôi chút.

Đã là người không muốn gặp thì chứng tỏ trong lòng Lục Trúc có sự bài xích, vậy là người đó không đáng lo, không đủ tư cách trở thành đối thủ.

"Đừng nán lại lâu quá." Nói rồi, Du Hi cũng chẳng vội xuống xe, còn đưa thêm năm đồng cho bác tài, nhờ ông cho họ ngồi thêm chút nữa.

Bác tài nghĩ bụng: Lời quá rồi! Nên cũng không từ chối, thậm chí còn có chút hí hửng.

Thế nhưng——

Trốn tránh, không có nghĩa là phiền phức sẽ không tự tìm tới.

Cửa sổ ghế lái bị gõ nhẹ, bác tài hạ kính xuống, gương mặt Tiểu Như xuất hiện.

Xong rồi! Trần Nguyên Nguyên đang ngay sau cô ấy!

Lục Trúc tê liệt cả người, nhưng để tránh bị Du Hi phát hiện điều gì bất thường, anh chỉ có thể âm thầm xê dịch vị trí, cố gắng để Tiểu Như không nhìn thấy mình.

“Chú ơi, cháu thấy xe chú đậu ở đây cũng lâu rồi, chú đang chờ khách à?” Tiểu Như hỏi, đồng thời liếc vào băng ghế sau.

“Không, chỉ là hai bạn học ở ghế sau có chút việc, muốn nán lại một lát.” Bác tài thật thà đáp.

Nhưng Lục Trúc thì tim như muốn nhảy ra ngoài, sợ tới mức hồn phách bay đi chỗ khác.

Tiểu Như không thấy rõ mặt anh, chỉ thấy được cánh tay lộ ra cùng cô gái mặc đồng phục JK đang khoác tay anh.

“Vậy à, thế chú còn đơn nào khác không?”

“Không còn.”

“Vậy được, bọn cháu chờ một chút, không tìm xe khác nữa.”

Đừng mà! Có chuyện thì đi tìm xe khác đi! Làm ơn!

Lục Trúc cố hết sức kìm chế, điều chỉnh biểu cảm.

Giờ anh chỉ có thể cược thời gian.

Trần Nguyên Nguyên tính cách hơi nóng nảy, chắc chắn không đợi lâu được. Hôm nay anh nhất định phải làm con bạc!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, quả nhiên Trần Nguyên Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn, đề nghị với Tiểu Như bắt xe khác.

“Vậy cũng được, chờ hơi lâu rồi.” Tiểu Như thở dài, “Chú ơi, bọn cháu không đợi nữa, đi xe khác nhé!”

Bác tài cảm thấy hơi tiếc, nhưng nghĩ lại mình vừa được Du Hi trả thêm tiền, cũng chẳng tiện nói gì.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa xuống xe. Cần chờ thêm chút nữa, không thể để Du Hi phát hiện người mà anh tránh né chính là hai cô gái vừa rồi.

Cảm giác đầu óc tỉnh táo lại, Lục Trúc hơi nhếch khóe môi, rồi nhanh chóng thu về.

Trần Nguyên Nguyên đã đi xa, nhiệm vụ coi như thành công một nửa!

Đợi đến khi thấy thời gian đã đủ, Lục Trúc mới chầm chậm mở cửa xe, "Đi thôi."

"Người đó đi rồi à?"

"Vừa đi." Lục Trúc mặt không biến sắc.

Hoàn hảo! Một chữ “vừa” là đủ để đánh lạc hướng Du Hi.

Hơn nữa hiện tại Du Hi và Trần Nguyên Nguyên chẳng hề có liên hệ gì, anh không tin cô có thể lần ra mối quan hệ nào từ đó.

Lục Trúc âm thầm đắc ý. Tiếp theo sẽ là chuyện giữa anh và Du Hi thôi: liệu là bình yên về ký túc hay bị kéo vào căn phòng nhỏ kia—còn phải xem...

“Góc khuất gặp được tình yêu”, với Lục Trúc mà nói đã biến thành “Quay lưng lại gặp tình yêu”.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nam Cung Hướng Vãn, Lục Trúc phải thừa nhận: anh lại muốn buông xuôi rồi.

Nam Cung Hướng Vãn nhìn Du Hi đang khoác tay Lục Trúc, thân mật dắt anh đi vào khuôn viên trường với vẻ đầy hứng thú.

Nếu thông tin điều tra không sai, Lục Trúc đang quen với con gái một đối tác của cô thì phải?

Vậy thì hiện tại là chuyện gì đây?

Nam Cung Hướng Vãn khẽ cong môi, ánh mắt chạm thẳng vào Lục Trúc đang lén quay đầu lại nhìn.