"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5911

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 40

“Hy vọng anh có thể kết hôn với em!”

Tiếng sét giữa trời quang, lời nói như mê sảng, đầu óc quay cuồng…

Lục Trúc mỉm cười, nét mặt bình thản lạ thường:

“Hôm nay hình như chưa đến Cá Tháng Tư mà?”

Ở đầu dây bên kia, Saotome Mirai đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống.

Trời biết cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để thốt ra câu này.

Kết hôn… gì đó…

Chida Akari nhìn Mirai với đôi mắt đã biến thành hình xoáy như muỗi bay, khẽ nhướng mày rồi đưa tay cầm lấy điện thoại từ cô.

“Alo, là tôi.”

“Chida? Ờ thôi, Saotome-senpai lại cúi đầu trốn nữa à?”

“Ồ? Cậu cũng khá hiểu Mirai đấy nhỉ.”

“Thôi tạm bỏ qua chuyện đó, kết hôn là sao?”

Khóe môi Chida Akari nhếch lên, trong mắt ánh lên chút trêu chọc:

“Bọn tôi đã giúp cậu nhiều việc như thế, giờ chỉ muốn nhờ cậu một việc nhỏ thôi.”

“Hả?” Lục Trúc ngẩn người — nhờ một việc mà phải… kết hôn? Là sao?

“Rất khó hiểu đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

Chida Akari mỉm cười, khi Lục Trúc còn đang ngơ ngác thì cúp luôn cuộc gọi thoại, rồi lập tức bấm gọi video.

Chưa đến vài giây, gương mặt đầy dấu hỏi của Lục Trúc đã xuất hiện trên màn hình.

Chida Akari không vội giải thích, cô đưa tay ôm Mirai vào lòng, rồi bất ngờ cúi xuống hôn “chụt” một cái lên đôi môi anh đào của cô nàng.

Mirai đỏ mặt hơn nữa, như thể hơi nước sắp bốc ra từ đỉnh đầu, hai bàn tay nhỏ gắng che mặt, co rúc trong vòng tay Akari, không dám động đậy.

Lục Trúc đứng hình, CPU như bốc khói — hoàn toàn không ngờ tình huống lại là như vậy.

“Như cậu thấy đấy, bọn tôi cần một tấm lá chắn.”

Lục Trúc im lặng. Đại khái anh cũng đoán ra được đôi chút.

Ở đất nước hoa anh đào, đúng là tư tưởng cởi mở hơn thật, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều dễ dàng chấp nhận.

Nhưng… chuyện này vốn không nên xảy ra ở nhà Saotome Yu mới đúng.

Ông ấy thương con gái đến vậy, con gái thích con gái thì chắc ông cũng chấp nhận thôi chứ?

Lục Trúc nghĩ không ra, nhưng có câu: “Không hiểu thì hỏi.”

“Các cô thực sự cần một lá chắn à?”

Chida Akari nhếch môi cười nhẹ:

“Tất nhiên rồi. Cậu tưởng bọn tôi cần cái gì? Sự chấp thuận của bố mẹ sao? Chuyện đó giải quyết xong từ lâu rồi.”

Nghĩ lại thì cũng đúng…

“Nhưng…” Akari đổi giọng, “Bố mẹ đồng ý thì cũng chẳng ích gì. Cậu chắc cũng biết tình hình nhà Mirai rồi chứ?”

Lục Trúc đặt điện thoại xuống, mí mắt giật liên hồi.

Hiểu rồi. Lá chắn này không phải để chắn bố mẹ, mà là để chắn những kẻ đang nhòm ngó nhà Saotome.

Saotome Yu chỉ có đúng một cô con gái, hơn nữa ông lại là đại ca yakuza.

Việc lấy Lục Trúc ra làm “vị hôn phu” chẳng khác gì dập tắt ý định thăng tiến của những kẻ dòm ngó.

Hai cô gái công khai yêu nhau thì chưa chắc đã khiến họ bỏ cuộc — vì họ còn chẳng đăng ký kết hôn được. Thậm chí, nhỡ đâu có kẻ còn hứng thú hơn thì sao?

Chỉ cần tung tin Mirai đã có vị hôn phu là đàn ông, chẳng cần giấy đăng ký, lá chắn này vẫn hữu hiệu.

Lục Trúc che mặt, lòng rối bời.

Mình là nam chính truyện sảng sao? Sao lúc nào cũng gặp những tình huống y như tiểu thuyết thế này? Chưa kịp đánh ai, mình đã là người chịu khổ rồi.

“Khoan, sao lại chọn tôi? Với lại chuyện này ông Saotome biết chưa? Hai người hơi vội vàng quá đấy.”

“Vội vàng sao?” Chida Akari thu lại vẻ trêu chọc, bình thản nói:

“Tôi đã lên kế hoạch từ lâu rồi.”

“Từ khi nào?”

“Từ lúc đầu tiên giúp cậu.”

Lục Trúc: …

“Còn tại sao chọn cậu… Mồ côi, thông minh, không có ý đồ gì với Mirai. Thế đủ chưa?”

Nói thẳng ra là — dễ kiểm soát, không gây nguy hiểm cho hai cô.

Chết tiệt! Mình trúng bẫy của một kẻ bụng đen chẳng kém gì Du Khê rồi.

Dù khó chịu, nhưng Akari nói đúng.

Chưa hết —

Cô còn đưa ra lý do khiến Lục Trúc khó lòng từ chối:

“Đổi lại, bọn tôi sẽ giúp cậu hết mức có thể. Cậu cần bọn tôi giúp Nam Cung Hướng Vãn, đúng không?”

Bị nắm thóp rồi…

Quả thật tối qua anh mới rủ họ cùng đi vì cần đến họ.

“Yên tâm, đâu phải bắt cậu cưới thật, chỉ cần làm bộ thôi.”

Suy nghĩ một hồi, Lục Trúc thở dài, cố gắng vùng vẫy lần cuối:

“Giấy không gói được lửa đâu. Nhỡ họ phát hiện thì sao?”

“Hơ!” Akari bật cười:

“Cậu tưởng mình là ai? Có bao nhiêu người rảnh mà chú ý đến cậu? Đừng tự coi mình quan trọng thế.”

Pụp pụp pụp—

Câu nói đâm thẳng tim, nhưng lại có chút an ủi.

Ừ, cũng đúng.

Lục Trúc hít sâu, nghiêm giọng:

“Vậy, câu hỏi cuối cùng — tôi sẽ không bị đột tử bất ngờ chứ?”

Akari khựng lại, liếc Mirai. Câu này cô không trả lời được.

Mirai hiểu ý, cố nén ngượng ngùng, khẽ ho:

“Cậu yên tâm, bây giờ mọi thứ yên bình lắm, rất hiếm khi xảy ra đánh chém.”

Lục Trúc gật đầu.

Hiểu rồi — tức là những kẻ có ý đồ sẽ không ra tay công khai.

Ừm, vậy từ giờ cứ trốn trong trường là an toàn.

“Vậy là cậu đồng ý?”

“Đồng ý. Nhưng các cô phải giúp tôi đấy.”

“Tất nhiên.”

Dù nói thế, Lục Trúc vẫn nghi ngờ:

“Cô có thể thay ông Saotome quyết định à?”

Akari cười:

“Tất nhiên. Tôi và chú… à không, giờ phải gọi là bố vợ rồi.”

“….” Bị cho ăn cơm chó.

“Tôi và bố vợ có một thỏa thuận, và giờ nó đã hoàn thành.”

Hiểu rồi — mình trở thành một công cụ hoàn hảo.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Akari cúp máy, ôm Mirai hôn thêm vài cái.

Nhưng Mirai vẫn có chút lo lắng:

“Minh Lý-chan… làm vậy thật ổn chứ?”

“Có gì không ổn? Cậu ấy cũng đồng ý rồi mà. Hơn nữa, đây là một mũi tên trúng ba đích: giải quyết chuyện của chúng ta, giúp tiểu thư Giang Thư, còn lo gì nữa?”

“Nhưng…”

“An tâm đi. Lục Trúc thông minh lắm, cậu ấy sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm đâu. Nào, cười một cái đi~”

Trong thế giới đồng giới, khi một cô gái mạnh mẽ làm nũng, sức sát thương thường rất khủng khiếp.

Mirai thở dài, đỏ mặt rồi cũng đáp lại.

Bên này, Lục Trúc đặt điện thoại xuống, vẫn chưa hoàn hồn.

Anh không bất ngờ về chuyện Akari và Mirai yêu nhau — thực ra đã sớm đoán được, chỉ là trước đây anh nghĩ họ chỉ là bạn thân.

Mà kể cả là bạn thân… khoan đã, Mirai không có bạn, chẳng lẽ là do Akari âm thầm sắp xếp?

Ý nghĩ này khiến anh hơi rùng mình, nhưng thôi, không liên quan đến mình. Quan trọng là Mirai trông cũng rất vui.

Chỉ có điều —

Cái nhẫn đó… Nếu chỉ là diễn kịch, cần gì đặt làm riêng?

Làm kịch mà chân thật thế này…

Có điều, cái nhẫn này chắc mình giữ luôn cũng được nhỉ?

Lục Trúc nhún vai, bỏ nhẫn vào túi, gửi tin nhắn cho Nam Cung Hướng Vãn:

[Đại hỗn đản!!!: Chuyện xong rồi.]

Không có hồi âm. Lục Trúc cũng chẳng bận tâm — miễn là báo được tin.

Giờ thì… đói rồi, đi ăn thôi!

Trên chiếc giường trống không, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên — người gọi đến được lưu với cái tên [Đại hỗn đản!!!].